Type: Thu Nguyen

Mạc Quân không chắc việc chàng khăng khăng giữ nàng bên mình là đúng hay sai. Nhưng chàng thà tự giày vò bản thân trong tình yêu vô vọng với nàng còn hơn để nàng đến bên một ai khác. Ngoài chính mình, chàng không tin bất cứ kẻ nào – dù là kẻ nàng đem lòng yêu thương – có thể mang tới cho nàng hạnh phúc. Mặc dù lúc này, chàng không chắc nàng có đang cảm thấy như vậy không.

Thật là một suy nghĩ ngông cuồng.

Nàng nói chàng khi yêu rất có dũng khí. Chàng cũng cảm thấy bản thân mình có dũng khí thật khi hùng hồn tuyên bố bằng bất cứ giá nào cũng sẽ khiến nàng yêu chàng và hạnh phúc bên chàng.

Có lẽ đó lại là một ý nghĩ ngông cuồng khác.

Nhưng chàng bất chấp.

Kể cả giờ đây, cứ nghĩ tới chuyện người trong lòng chàng đang mơ về một kẻ vô danh nào khác, đầu óc chàng lại tê dại đi vì ghen tuông và đau khổ. Và mặc dù thật ra chàng nhớ đến điên cuồng sự gần gũi từng có giữa hai người, biểu hiện của chàng cũng trở nên chừng mực mà xa cách. Cõi lòng chàng rối tung lên vì bức tường lạnh lẽo vô hình nào đó bỗng xuất hiện. Những tháng ngày hạnh phúc bên nàng, cả trước đây và bây giờ, quá ngắn ngủi đến nỗi vị ngọt ngào của nó vẫn chưa kịp vương nơi đầu lưỡi. Đôi khi, chàng tự hỏi, tại sao trong quá khứ và cả hiện tại, khi nàng đang là Dao Thiển và khi nàng đã là chính mình, nàng đều không hồi đáp tình yêu của chàng? Kim Khánh từng nói với chàng định mệnh kiếp này của chàng không phải là nàng. Rốt cuộc, nghịch thiên vẫn là nghịch thiên sao? Mối duyên này vốn là nghiệt duyên ư? Nếu chàng cứ kiên gan cố chấp thì sẽ thế nào?

Mạc Quân chưa tìm được câu trả lời thì một chuyện khác đã tới.

Thánh chỉ ban xuống đòi chàng dẫn quân tới biên cương đón đoàn cầu thân của Triệu quốc.

Mấy ngày trước khi lên đường, Mạc Ninh đến gặp chàng, hoan hỉ thông báo: “Biết vì sao hoàng đế đột nhiên phái huynh đi đón công chúa Triệu quốc không? Cựu hồng nhan của huynh đã thành Bát giai mỹ nhân rồi…”

(Bát giai mỹ nhân: Cấp bậc phi tần trong hậu cung Mạc Hưng Đế mô phòng theo thứ bậc nội cung nhà Nguyễn lần lượt từ cao xuống thấp: Nhất giai phi, Nhị giai phi, Tam giai tần, Tứ giai tần, Ngũ giai tần, Lục giai Tiệp dư, Thất giai Quý nhân, Bát giai Mỹ nhân, Cửu giai Tài nhân, Tài nhân vị nhập giai, Cung ngã thế nữ.)

Cựu hồng nhan? Chàng cau mày nghĩ, cuối cùng nhớ ra là Dao Thiển. Chàng “ồ” lên một tiếng: “Nhanh vậy sao?” Tuyển tú mới kết thúc chưa được nửa tháng. “Nàng ta đã làm gì?”

“Kể với lão hoàng đế chuyện tình yêu hạnh phúc của huynh.” Mạc Ninh liếc mắt. “Nhờ huynh, nàng ta chẳng phải cũng rất nổi tiếng sao?”

Chàng nhíu mi, suy nghĩ một chút liền hỏi: “Trong số những nữ nhân trúng tuyển, nổi bật nhất là ai?”

“Có ba người, ngoài Dao Thiển còn có Tuyền Châu – trưởng nữ Lý tri huyện huyện Thuận Thành và Ngọc Cơ – tam tiểu thư phủ Chu đại học sĩ.”

“Giúp Tuyền Châu lên Thất giai quý nhân.” Chàng lạnh lùng ra lệnh. “Dao mỹ nhân lên một bậc thì Lý quý nhân lên một bậc. Thuận tiện giúp Chu tiểu thư thành Cửu giai tài nhân luôn.”

“Quả nhiên tàn nhẫn.” Mạc Ninh cảm thán.

“Bớt nói nhảm đi!”

Để xem thêm một đám cung tần mỹ nữ nữa cùng tranh đoạt, lão hoàng đế còn rảnh tay mà vui đùa cùng chàng không. Hơn nữa, hoàng đế vốn chẳng phải ngẫu hứng chiều lòng mỹ nhân. Mạc Quân không phải không biết, công chúa cầu thân của Triệu quốc được cho phép lựa chọn phò mã. Trong số các vị vương gia có Bát vương và Cửu vương còn chưa lập chính phi, nhưng không để một trong hai ứng viên thích hợp nhất này đi mà đặc biệt xướng tên chàng, chắc chắn có mưu đồ.

“Còn nữa…” Chàng vừa nói vừa ném cho Mạc Ninh bức họa chân dung công chúa Triệu quốc. “Mang cái này đến cho Bát vương.”

Mạc Ninh mở cuộn tranh, kinh ngạc thốt lên: “Đại mỹ nhân!”

“Đúng vậy!” Chàng cười cười. “Công chúa cầu thân là một trong tứ đại mỹ nhân Triệu quốc.”

“Đại ca, Bát vương nổi tiếng ham mê tửu sắc. Công chúa như hoa như ngọc thế này…”

“Ai nói cho Bát vương? Đệ chỉ cần cho hắn thấy bức hình này, tức khắc hắn sẽ tìm đến chị họ mình là Bối phi, Bối phi sẽ cầu xin lão hoàng đế tác hợp cho hắn. Đợi đến khi ấy, đệ cho người báo với sứ thần Triệu quốc, vị này sẽ không muốn để công chúa mỹ lệ của mình thiệt thòi đâu. Lúc này gợi ý hắn đến cầu cứu Cửu vương. Cửu đệ trời sinh chính trực thiện lương, tất sẽ giúp.”

“Đệ nhớ mang bức họa cho thái trưởng công chúa luôn. Mấy ngày trước, bà mới hỏi ta. Ý bà muốn tác thành cho Cửu đệ.”

Quan trọng là, thái trưởng công chúa – người đỡ đầu cho Cửu vương – và Bối phi không ưa nhau.

Hoàng đế rõ ràng chỉ muốn mượn tay chàng sắp xếp hôn sự cho vị công chúa nọ mà thôi. Trong số các vương phi, Thiên Anh gia thế mờ nhạt nhất. Nếu chẳng may công chúa để mắt đến chàng thì yêu cầu phế bỏ cũng dễ hơn nhiều so với những vương phi khác. Có điều, chàng còn ở đây, kẻ nào có thể tính kế được nàng? Muốn kéo chàng vào cuộc, hưng, cũng được, chàng sẽ phụng bồi.

“Mang danh được chọn phò mã, thực chất đã bị sắp đặt hết cả rồi. Vị công chúa này thật đáng thương.” Mạc Ninh thở dài.

“Thành thân với nam nhân nghĩa khí như Cửu đệ, còn nói đáng thương?”

“Đại ca quả thực không tiếc mỹ nhân?”

Mạc Quân nhếch môi. “Mỹ nhân cũng không phải Anh nhi của ta, sao phải tiếc?”

“Đúng, đúng!” Mạc Ninh cười hì hì, vừa bước chân ra cửa vừa nói: “Nghe đồn những kẻ càng yêu sâu đạm càng khờ dại. Nay thấy đại ca thành ra thế này, ngẫm quả không sai.”

“A Ninh!” Chàng liếc mắt tỏ ý đe dọa. “Cuộc sống của đệ gần đây quá nhàm chán đúng không?”

“Không hề, cực kỳ vui vẻ.” Bóng dáng Mạc Ninh đã lẫn vào bóng đêm, chỉ còn tiếng cười lớn vọng lại.

Tinh mơ sáng sớm ngày mười chín tháng Chín, tướng lĩnh đã đứng trước phủ Hoài Vũ vương đợi chàng.

Khoác lên mình trường bào tối màu, lại đeo kiếm Thanh Minh, mũ mão tề chỉnh, Mạc Quân bước ra ngoài. Nhìn thấy Thiên Anh đang đứng ở cửa trước chờ mình, chàng có phần kinh ngạc.

“Trở về ngủ đi! Chẳng phải đã bảo không cần tiễn sao?” Chàng nói bằng giọng bình thản hết sức có thể.

Nàng lắc đầu bước theo chàng. Đến cửa phủ, nàng bỗng nhiên nắm lấy góc tay áo chàng, Mạc Quân liền quay người lại.

Nàng rụt rè cất giọng: “Chàng đi đường… cẩn thận.”

Chàng thấy sương buông trên tóc và đong đầy trong mắt nàng. Trong lòng bỗng thấy bồi hồi kỳ lạ, chàng lật tay nắm nhẹ lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Đừng lo lắng cho ta. Trở vào đi!”

Nhưng nàng không nghe lời mà cố chấp nói tiếp: “Em không đành lòng từ bỏ…” rồi ngước nhìn chàng chờ đợi.

Phải mất một lúc, chàng mới thấm được lời nàng. Nàng không thể từ bỏ kẻ kia? Kẻ vô danh chết tiệt nào đó trong lòng nàng? Lông mày chàng xoắn lại, chàng siết lấy tay nàng, gằn giọng: “Nếu nàng dám bỏ trốn, đừng trách bổn vương tàn nhẫn!”

Và trong ánh mắt sững sờ của nàng, chàng vung tay quay người bỏ đi. Nếu trì hoãn thêm nữa, chàng chắc chắn sẽ không kiềm chế nổi cơn giận dữ đang bừng lên trong lòng mình mà muốn trừng phạt nàng. Chàng cứ đem khuôn mặt giông tố ấy mà bắt đầu chuyến hành trình dài. Thực ra, Mạc Quân không giận nàng nhiều như giận chính bản thân mình. Chàng thất vọng vì đã thiếu tự chủ đến mức tỏ ra hung dữ với nàng, lại càng đau khổ hơn khi tình yêu không được nàng đáp lại. Hầu hết thời gian trên đường, chàng đều ngẩn người nghe tiếng vó ngựa đều đều, trong lòng thầm tưởng nhớ nàng. Chàng lo lắng khôn nguôi ngay cả khi đã ép Kim Khánh ở lại bảo vệ nàng.

Cứ như vậy, đến sáng ngày thứ mười thì tới vùng biên ải. Chờ đến giữa buổi chiều, đoàn cầu thân của Triệu quốc mới tới. Kết quả hôm ấy không kịp quay trở lại thành Chương Đức, cả đoàn đành dựng trại nghỉ ngơi. 

Mạc Quân ngồi trước đống lửa gần lều của mình, ngắm dải lụa xanh nàng tặng đêm Trung thu. Mới đó mà tựa cả trăm năm. Gió thổi qua khiến dải lụa trong tay chàng bay bay, trông có vẻ thật đáng yêu, dương như còn vương vấn hương thơm của nàng. Mạc Quân bật cười. Có lẽ Mạc Ninh nói đúng, yêu càng si mê thì càng khờ khạo. Chàng ngước nhìn bầu trời xanh sáng lấp lánh ánh sao, chợt nhớ đến lời ca của nàng. Hóa ra, đây chính là tư vị dưới cùng một vòm trời, ngắm chung những vì sao. Chàng tự hỏi, liệu nàng có đang nhớ đến chàng không? Khi xưa, nàng ngồi trong chiêm bao, chàng nằm ngoài đời thực, dẫu có điên đầu vì nhớ thương cũng chẳng đến nỗi rơi vào khốn cùng tuyệt vọng như bây giờ, khi nàng đã bước ra từ trong mộng nhưng mắt không thấy chàng, tâm càng không có chàng.

“Vương gia! Vương gia!”

Chàng giật mình trông sang. Chưa kể đến phục sức lộng lẫy, nữ nhân có vẻ đẹp diễm lệ thế này ở đây chỉ duy nhất có một người: công chúa Triệu quốc Triệu Yến Dung.

“Công chúa!” Chàng vội đứng dậy.

“Vương gia, không cần đa lễ!” Vừa nói nàng vừa ngồi xuống một bên rất tự nhiên, giọng vui vẻ: “Dương như vương gia đang có điều gì suy nghĩ?”

“Không có gì đặc biệt. Khiến công chúa trê cười rồi.”

Công chúa liền cất giọng lanh lảnh: “Ta nào dám. Có thể cho ta xem thứ trong tay ngài được không?” Nàng chỉ tới dải lụa.

Mạc Quân không quá tình nguyện đưa cho nàng. Công chúa giữ lấy, ngắm nghía hoài không buông. Chàng sốt ruột lên tiếng: “Chỉ là một dải lụa bình thường mà thôi.”

“Bình thường nhưng không tầm thường.” Nàng nói đầy thâm ý: “Rất hợp với ngài.”

Khóe miệng chàng bất giác cong lên.”Vậy sao?”

“Trông kìa!” Công chúa cười như gió xuân. “Chỉ khen nó thôi mà ngài đã vui vẻ đến như vậy…”

Mạc Quân cười lớn. Quả nhiên bản thân đã si mê đến dại khờ rồi. “Công chúa quan sát thật sắc bén”, lại nói: “Khuya rồi, đêm biên ải lạnh hơn đô thành, để bổn vương tiễn công chúa trở lại lều nghỉ ngơi.”

“Ta thường nghe nói Hoài Vũ vương dịu dàng đến say lòng người. Nay mới biết thật sự là như vậy.” Nàng nói khi hai người đang cùng bước đi.

“Đều là quá lời thôi.” Chàng nhẹ giọng đáp.

“Trong số các vương gia, chỉ có ngài được hoàng thượng ban tên hiệu?”

Chàng gật đầu xác nhận.

“Ngài là đệ tử chân truyền của La Huy Xuân Tuyết?”

“Phải!” Chàng đáp.

“Ta thật muốn được nghe ngài đàn một lần. Tài múa của ta không tệ đâu.”

Công chúa lên tiếng trước khi hai vị nữ quan đến giúp nàng vào lều nghỉ ngơi. Lời nói này không bình thường chút nào. Mạc Quân chỉ im lặng cáo từ sau đó quay lưng đi thẳng. Vị công chúa ngây thơ hẳn đã nghe quá nhiều giai thoại về chàng đến mức biến chàng thành một hình tượng lý tưởng trong lòng rồi. Nhưng chàng không phải là thần tiên, và quan trọng là trong mắt chàng chỉ có một người.