“Cái gì?!” Mọi người đều ngạc nhiên.

Một cô gái bên cạnh Giản Ôn Di kêu lên: "Văn Hiểu Ninh, cậu nợ tiền của Lăng Chân à? Tôi không nghe lầm đấy chứ!"

Văn Hiểu Ninh rẫy bỏ nước trên mặt, bởi vì câu nói này của Lăng Chân mà lửa giận của cô ta nổi lên, sắc mặt từ trắng chuyển sang đỏ bừng.

Như mọi người đều biết, Lăng Chân là người theo đuôi đám bạn bè của bọn họ, vừa quê vừa nghèo. Còn cô ta vậy mà lại thiếu tiền của Lăng Chân!

Văn Hiểu Ninh cảm giác được ánh mắt của Thẩm Ngôn Sơ đang nhìn thẳng về hướng này, cô ta không màng đến sự nhếch nhác của mình mà liền mở miệng giải thích bừa bãi: "Cô ta tống tiền tôi! Đấy là lừa gạt!"

Ngay khi lời này nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Lăng Chân lại thay đổi.

Mặc dù bọn họ không cho rằng Lăng Chân có gan để tống tiền, nhưng...dù gì loại người như Lăng Chân, ai biết được chứ?

Cô gái bên cạnh Giản Ôn Di tên là Tưởng Mỹ, cũng là thành viên trong nhóm bạn thân của nữ chính, cô ta đã xem thường Lăng Chân bám đuôi Thẩm Ngôn Sơ lắm rồi, cũng không ưa cái nét giả trân của Văn Hiểu Ninh, cô ta rất vui vẻ xem hai bọn họ chó mèo cắn nhau.

Tưởng Mỹ nói: "Rốt cuộc là sao vậy? Lăng Chân, nếu như cô thực sự tống tiền Văn Hiểu Ninh thì rất có thể phải lên đồn cảnh sát đó."

Cô ta vừa nói xong, Văn Hiểu Ninh đã thầm mắng trong lòng, con ả này rõ ràng là sợ chuyện chưa đủ loạn, lại còn ở đó mà thêm dầu vào lửa nữa chứ!

Sắc mặt của Văn Hiểu Ninh nhanh chóng dịu đi: "Haiz, tôi đây cũng không vội, kỳ thực cũng không..."

Cô ta chưa kịp nói xong, một giọng nói trong trẻo phát ra: "Được thôi."

Lăng Chân ở trung tâm vụ việc là người bình tĩnh nhất, thậm chí cô còn khẽ cười: "Vừa hay tôi cũng có chuyện muốn nói với chú cảnh sát."

Văn Hiểu Ninh nhìn vẻ mặt của cô, trong lòng không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy không ổn.

Lăng Chân lấy điện thoại ra, mở ra cái gì đó, tiếp theo, một bản ghi âm vang lên rõ ràng trong phòng.

“Hai ngày nay tôi vì cô mà bận tới bận lui mới lấy được ưu đãi lớn như vậy, nếu không có tôi, phí phẫu thuật không thể nào rẻ thế này được đâu…" Đây là giọng của Văn Hiểu Ninh.

Sau đó, một giọng nói hỏi: “Cô vất vả rồi, vậy bệnh viện hứa sẽ cho cô bao nhiêu tiền hoa hồng?” Đây là giọng của Lăng Chân.

Văn Hiểu Ninh trả lời cô: "Chỉ có năm sáu vạn tệ…"

Ghi âm dừng lại.

Lăng Chân đón nhận vẻ mặt khó tin của Văn Hiểu Ninh, hai mắt sáng ngời vô tội: "Chuyện cô cùng với thẩm mỹ viện gạt tiền tôi, có muốn tới đồn cảnh sát nói chuyện một chút không?"

Mọi người trong phòng đều im lặng, biểu cảm đều là một lời khó tả hết, nhưng lần này đối tượng đã được thay đổi.

Văn Hiểu Ninh không thể ngờ rằng Lăng Chân có thể ghi lại cuộc đối thoại lúc đó. Bây giờ cô hối hận đến mức ruột gan đều xanh lại, nếu cô không tham mấy vạn tệ đó thì đã không có mấy chuyện này rồi!

Sau khi Tưởng Mỹ hết sửng sốt, thì cười chế nhạo: "Hiểu Ninh, không ngờ nha."

Lăng Chân đã rất bần rồi, ngay cả tiền của Lăng Chân cũng gạt thì chẳng phải là bần hơn cả Lăng Chân sao?

Văn Hiểu Ninh hoảng loạn trước ánh mắt của mọi người: "Đó là cô ta lừa tôi! Không đúng, là do cô ta tự chế ra, tôi…"

Lúc này, Thẩm Ngôn Sơ vẫn luôn trầm mặc bỗng lên tiếng: "Đủ rồi!"

Văn Hiểu Ninh đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị bóp lại, hoàn toàn mất giọng.

Lăng Chân nhìn về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy một người đàn ông tương đối đẹp trai. Khuôn mặt góc cạnh rõ nét, bởi vì có khung xương mày cao mà đôi mắt trông có vẻ rất sâu.

Từ nãy tâm tình của Thẩm Ngôn Sơ đã rất phức tạp, anh ta nhìn thấy Lăng Chân duyên dáng thướt tha trong chiếc váy trắng thì cảm thấy rất lạ lẫm. Bình thường anh ta luôn chán ghét Lăng Chân cứ bám dính vào mắt anh như kẹo da trâu.

Nhưng hôm nay từ khi Lăng Chân bước vào cửa thì chưa từng nhìn tới anh ta.

Thẩm Ngôn Sơ đứng dậy, đi tới trước mặt Lăng Chân: "Đừng gây ầm ĩ nữa, đi ra ngoài nói."

Mọi người lập tức "ồ" lên một tiếng.

Lúc này bọn họ đã hồi thần lại, đây không phải là Lăng Chân cố ý biểu hiện trước mặt Ngôn Sơ sao! Cố ý moi chuyện bị hãm hại ra, để tiện kể khổ trước mặt Ngôn Sơ, thu hút sự chú ý của cậu ấy!

Nhìn xem, màn ầm ĩ này đã thành công khiến nam thần chủ động hẹn nói chuyện rồi kìa! Đúng là ghê mà!

Kỳ thật là đến lúc này Lăng Chân mới nhận ra anh ta là Thẩm Ngôn Sơ. Cô không có một chút hứng thú với những gì anh ta nói, rất thản nhiên mà phất bàn tay nhỏ: "Không cần, cứ đứng đây nói đi."

Vẻ mặt của Thẩm Ngôn Sơ thay đổi, sự ồn ào của mọi người đều nghẹn trong cổ họng.

Giản Ôn Di ở một bên đã đỏ mắt, có chút vô phương ứng đối. Cô ta tổ chức bữa tiệc này vốn là để gắn kết tình cảm, ai ngờ lại moi ra nhiều chuyện như vậy, bây giờ không biết phải kết thúc như thế nào.

Thẩm Ngôn Sơ không muốn Giản Ôn Di tự trách, anh ta cau mày liếc nhìn Lăng Chân một cái rồi quay sang nói với Văn Hiểu Ninh: "Nếu cô thực sự nợ tiền của cô ấy, thì bây giờ trả ngay đi."

Anh ta nói lời này không khác gì với việc gián tiếp thừa nhận rằng anh ta tin những gì Lăng Chân vừa nói. Đối với Văn Hiểu Ninh, đây tương đương với việc bị chính người mình thích xử hình.

Nam chính lên tiếng rồi, những người khác cũng xôn xao phụ họa. Lần này, người không còn mặt mũi nào ở trong nhóm biến thành chính bản thân cô ta, Văn Hiểu Ninh làm gì chịu được, cô ta nghiến răng chuyển khoản cho Lăng Chân bằng điện thoại di động, sau đó vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Lăng Chân nhìn xuống kiểm tra, ngạc nhiên hít một hơi. Tài khoản có tới bă trăm nghìn tệ!

Nhiều tiền quá đi!!

Tâm trạng của Lăng Chân lập tức tốt lên, không muốn ở lại đây lãng phí thời gian thêm nữa, mỉm cười vẫy tay: "Làm phiền rồi, tạm biệt."

Những người trong phòng hết sức bực bội, buổi tụ hội ngon lành tự nhiên trở thành cục diện thế này, kẻ khởi xướng lại không hề chịu trách nhiệm, phủi mông như vậy là muốn rời đi sao?

"Đừng đi mà." Người nào đó nói một cách quái gở: "Không phải trước kia luôn bám đến cuối cùng sao?"

Không ai trong số đám bạn bè bọn họ thích Lăng Chân, bên cạnh lập tức có người tiếp lời: "Nhìn điệu bộ này, e là đã có niềm vui mới rồi, cũng không biết là người có chức vị cao mới nào mà có can đảm không cho anh Ngôn của chúng ta mặt mũi!"

"Phải rồi." Lăng Chân đã sắp bước tới cửa, nghe thấy lời này thì dừng bước, quay người lại: "Sau này nếu không có gì thì mọi người đừng liên lạc với tôi nữa, có chồng rồi, rất bận!"

Tất cả mọi người: "???"

Là cụm từ “có chồng” mà bọn họ đang nghĩ sao??

Khi Lăng Chân rời khỏi, người phụ nữ trong góc phòng vẫn luôn cúi đầu cuối cùng cũng lộ mặt.  Khuôn mặt có vài phần giống với Lăng Chân, đó là Lăng Huyên, chị gái của Lăng Chân.

Khó khăn lắm cô ta mới bắt quàng được với một người bạn của Giản Ôn Di để làm quen với đám con em nhà giàu này, bình thường ở trong nhóm không dám nói nhiều, càng không dám thừa nhận là chị gái của Lăng Chân.

Đùa à, Lăng Chân ở trong nhóm bị chế giễu đủ kiểu, ai mà muốn có quan hệ với cô ta cơ chứ!

Nhưng cô ta không ngờ, hôm nay Lăng Chân lại chủ động thông báo đã kết hôn! Lẽ nào cô ta không yêu Thẩm Ngôn Sơ nữa sao? Hay là...quan hệ của cô ta và Ngụy Tỷ đã tốt lên rồi?

Lăng Huyên nghĩ đến người đàn ông ấy, khuôn mặt còn đẹp trai hơn cả Thẩm Ngôn Sơ, quần áo sang trọng từ đầu đến chân, tim cô ta không khỏi đập nhanh.

...Có lẽ, cô ta nên chủ động hơn.

Mặc dù lúc rảnh rỗi Lăng Chân rất thích đọc tiểu thuyết loài người, trước đây cũng lén hạ phàm chơi đùa, hiểu khá rõ về thế giới loài người, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nắm giữ tiền bạc của con người nên cô hạnh phúc như một chú chim nhỏ.

Cô đang đi trên phố, nhìn thấy một trung tâm thương mại, suy nghĩ một chút rồi bước vào. Vóc người và khí chất của Lăng Chân rất tốt, vô cùng nổi bật giữa đám đông, thường xuyên bị nhiều người trong trung tâm chặn lại giới thiệu sản phẩm.

Lăng Chân mỉm cười từ chối mấy chị hướng dẫn mua sắm và tiếp tục nhìn xung quanh, kỳ thực là cô muốn mua một món quà nhỏ cho Ngụy Tỷ. Sau khi dạo một vòng, lúc định đổi chỗ để tham quan thì tầm mắt của Lăng Chân đột nhiên rơi vào một chỗ, trong đầu lóe lên một tia cảm hứng.

Cô biết nên tặng cái gì rồi!

Hôm nay, Ngụy Tỷ về nhà rất muộn.

Mở cửa ra, trong nhà rất yên tĩnh, nhưng không tối om như mọi ngày, trong phòng khách vẫn để lại một ngọn đèn vàng ấm.

Từ sau khi kết hôn, cuộc sống của anh không có bất kỳ thay đổi gì. Anh vẫn một mình như trước, sống trong một căn nhà lớn trống trãi, nhưng hiện tại, dường như cảm giác có sự tồn tại của một người khác đang ngày càng rõ nét.

Ngụy Tỷ cụp mi xuống, một tay kéo cà vạt đen ra, lúc đi ngang qua phòng ăn thì đột nhiên dừng lại.

Trên bàn bày sẵn bữa tối, phần ăn của một người, rõ ràng là đặc biệt để dành cho anh.

Anh dừng lại, bước vài bước tới, ngón tay thon dài thăm dò nhiệt độ, vẫn còn ấm.

Một nơi có thể chừa lại cho anh một ngọn đèn, hâm nóng cho anh một bàn thức ăn, ấm áp đến mức gần như khiến anh cảm thấy xa lạ.

Bên cạnh bữa ăn tối còn có một túi quà giấy, trên miệng túi còn dán một tờ giấy ghi chép, trên đó có một dòng chữ viết tay rất đẹp: "Ăn cơm nhân lúc còn nóng! Đây là quà tôi tặng anh, hy vọng có ích với anh!"

Ngụy Tỷ vô thức dùng đầu ngón tay sờ dòng chữ viết tay, sau đó gỡ giấy ghi chú xuống, mở túi quà, lấy món quà của Lăng Chân ra.

Không phải là đồng hồ, thắt lưng, hay những thứ khác mà anh đã được tặng quá nhiều.

Mà là...hai cuốn sách.

Một cuốn là "Làm một người hiền lành"

Một cuốn khác là "Đừng để sự nóng nảy hủy hoại bạn"

Bàn tay đang cầm sách của Ngụy Tỷ khẽ siết chặt: "..."

Đúng lúc này, cửa gỗ của phòng ngủ “cạch” một tiếng, Lăng Chân dụi dụi mắt bước ra khỏi phòng.

Cô vẫn đang mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông màu trắng, mái tóc đen dài xõa xuống vai, vóc người lồi lõm đúng chỗ, toàn thân mang một cảm giác vừa thuần khiết vừ gợi dục.

Hình như cô vừa ngủ dậy, không còn sợ anh như ban ngày nữa, ngáp dài hỏi: "Anh ăn tối chưa?"

Ngụy Tỷ vẫn cầm trên tay món quà khác biệt của cô: "...rồi."

"Vậy thì nghỉ ngơi sớm đi." Lăng Chân nói bằng giọng mũi, giọng mũi êm dịu: "Ngủ ngon."

Ngụy Tỷ không nói gì.

Lăng Chân cũng không muốn anh đáp lời, cô rất buồn ngủ, nói xong thì lảo đảo trở về phòng.

Ngụy Tỷ đứng yên tại chỗ, ánh sáng từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, rũ bóng hàng lông mi của anh, đôi mắt sâu thẳm không thể nhìn rõ thần sắc.

Một lúc lâu sau, trong phòng anh dường như vang lên tiếng cười khẽ, tiếp theo là câu "Ngủ ngon."

Rất nhỏ và rất nhẹ, tiêu tán trong không khí.

Lăng Chân trở lại phòng, nhưng không thể ngủ được nữa. Cô dứt khoát ngồi tựa vào đầu giường, lật xem kịch bản "Tiên vấn" mà nguyên chủ đã đặt bên gối.

Tình tiết liên quan đến "Tiên vấn" là một điểm nút quan trọng trong cuốn tiểu thuyết "Con đường vạn người mê".  Trong sách gốc miêu tả rất cặn kẽ sự chuẩn bị tiền kỳ của nam nữ chính, sự biểu hiện tài năng trong quá trình quay và sự nổi tiếng bùng nổ sau khi phim phát sóng.

Theo cốt truyện hiện tại, hai tháng sau đoàn làm phim "Tiên vấn" sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu, mời giới truyền thông và các nhà đầu tư cũng như tất cả những người đã tham gia buổi thử vai, để tạo ra một mánh lới quảng cáo sống động.

Sau đó là buổi thử vai chính thức, tuy nhiên, đoàn phim “Tiên vấn” có rất nhiều phá lệ, buổi thử vai không trực tiếp chọn người mà chọn một vài ứng cử viên sáng giá, và dùng hình ảnh đã hóa cổ trang của bọn họ để đưa lên mạng bình chọn.

Trong sách gốc, cách thức quảng bá toàn bộ hành trình như vậy thu được thành công rất lớn.

Nhưng đối với nguyên chủ, bữa tiệc rượu đó lại là nút mở đầu cho kết thúc bi thảm của cô ấy, là điểm hắc hóa thứ hai của nhân vật trùm phản diện.

Khi đó, bệnh tình của mẹ Ngụy nguy kịch, Ngụy Tỷ đưa bà ấy ra nước ngoài chữa trị nhưng chỉ có một mình Ngụy Tỷ trở về. Nguyên chủ vẫn chưa hoàn toàn bình phục sau cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội "Tiên vấn" nên vội vàng đi tới buổi tiệc. Còn trùm hắc hóa Ngụy Tỷ sau khi trở về nước thì trực tiếp phá hỏng buổi chiêu đãi.

Ở đó, anh ta thu hết vào mắt tất cả hành vi nước bước của nguyên chủ và biết cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ vì ai, vì vậy anh ta cũng đổ lỗi lên đầu Thẩm Ngôn Sơ. Nhân vật phản diện hắc hóa không nói đạo lý, chèn ép Thẩm Ngôn Sơ vô cùng ác. Những bộ phim đã định Thẩm Ngôn Sơ là nam chính xong nhưng đến lúc ký hợp đồng thì đột nhiên bị thay đổi, sau đó không thể nhận được bất kỳ hợp đồng quảng cáo nào, mở ra một mùa khó khăn cho sự nghiệp của anh ấy.

Về phần nguyên chủ đầu sỏ gây nên tội và Lăng Huyên vạ miệng tố giác, vài tháng sau đó, một người bị hành hạ đến phát điên, người còn lại bị hành hạ đến tàn tật, cả hai đều không thể trốn thoát.

Lăng Chân nhớ lại cốt truyện trong cuốn sách và không khỏi rùng mình. Ngụy Tỷ hắc hóa thật ra chỉ là công cụ mà tác giả tạo ra, vai trò đối với nam nữ chính là để nam chính rơi xuống vực sâu, còn nữ chính không màng tất cả mà đồng hành và động viên anh ấy, cuối cùng thúc đẩy sự thăng hoa của tuyến tình cảm.

Còn tác dụng của con chốt thí như cô là bị ngược cho đến chết để mang lại cảm giác sảng khoái.

Cho nên vì sự kịch tính của cốt truyện, đến thời điểm mấu chốt trong nguyên tác, nhân vật phản diện Ngụy Tỷ vẫn có khả năng bị hắc hóa...

Vừa nghĩ tới đây, điện thoại trên bàn đầu giường đột nhiên vang lên.

Không hiểu tại sao, trái tim của Lăng Chân lại nhảy dựng lên.

Cô cầm lấy điện thoại, là tin nhắn của một người không lưu tên.

Nội dung là: "Tuần sau em có đến không?"

Lăng Chân có chút bối rối, gửi nhầm à?

Cô không trả lời, một lúc sau lại có một tin nhắn: "Trong tiệc rượu sẽ có rất nhiều nhà đầu tư đến, đừng trách chị không nói cho em biết. Nếu như em không rành, chị có thể đến nhà để chỉ dạy em."

Phần thông tin trong tin nhắn này tương đối nhiều. Đầu tiên, số chưa được lưu này là của Lăng Huyên, quan hệ giữa hai chị em nguyên chủ thực sự không tốt.

Thứ hai, dòng thời gian bị đẩy lên sớm.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngụy Tỷ: Thích cũng sớm hơn luôn

Lăng Chân: Anh ổn định giùm đi