Lăng Chân biết lên hot search giống như bảng Phong Vân trên tiên giới, những việc xuất hiện trên đó đều là chuyện lớn.

Nếu không phải Cố Duy nhắn tin xin lỗi qua Wechat cho cô thì cô còn không biết mình lại xuất hiện trên hot search.

Cố Duy thích video đó nhìn giống như không liên quan đến cô chút nào, nhưng khi nhìn kỹ thì dường như tất cả đều là video khiêu vũ của cô vào đêm đó.

Hơn nữa, dựa vào lưu lượng của Cố Duy, hot search kia giống như hỏa tiễn, chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã từ vị trí cuối cùng lên thứ ba.

Rất nhanh sau đó, tin tức này lại truyền ra trong vòng bạn bè.

Vừa lúc bọn người Thẩm Ngôn Sơ đang tụ tập với nhau, một đám người không ca không hát cũng không đánh bài, tất cả đều giương mắt nhìn điện thoại.

Tống Chiêu nhìn hot search, lại tiện thể nhìn vũ đạo một lần nữa. Anh ta xem xong thì ngẩng đầu lên một cái, Đinh Trạch ở bên cạnh anh ta cũng bắt đầu nhìn lần thứ hai. Anh ta không nói gì che lại màn hình: "Được rồi, coi xong nghiện rồi à? Đó là Lăng Chân!"

Đó là anh Ngôn của bọn họ, bọn họ chán ghét Lăng Chân!

Đinh Trạch hơi ngượng ngùng, lấy lại điện thoại di động, lát sau mới thầm nói: "... Nhưng mà nhảy cũng không tệ."

Trong đám người này, bây giờ người sầu lo nhất chính là Giản Ôn Di. Trong giới này ai cũng hiểu, lần Cố Duy trượt tay bấm thích này gần như là tặng không độ hot cho Lăng Chân.

Lúc diễn ra bữa tiệc vừa lúc có một nhà sản xuất đứng cạnh Giản Ôn Di, lúc Lăng Chân lúc khiêu vũ ông ta tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, Giản Ôn Di thấy rất rõ.

Sự bất an trong lòng cô càng thêm mãnh liệt. Có thể trong thời gian ngắn như thế có thể lên top ba hot search, nhất định trong đó có đoàn đội ra tay. Nếu như cô không đoán sai, chắc là bút tích chính thức của << Tiên Vấn>>.

Nói tới nói lui, Lăng Chân... Quá nổi bật.

Cô đang lo lắng điều gì đương nhiên Thẩm Ngôn Sơ biết. Anh vỗ bả vai của Giản Ôn Di, dịu dàng nói: "Đừng sợ."

Đám chị em cũng vây quanh, lao nhao an ủi cô. "Cậu lo lắng cái gì, Lăng Chân là chó ngáp phải ruổi thôi, vẫn không thể nào so được với cậu."

Tưởng Mỹ: "Lại nói, cô ta thử vai phụ, cậu lại là nữ hai, không chung đẳng cấp!"

Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ qua, một tháng trước, bọn họ không nghĩ là Lăng Chân có thể gây áp lực lớn như thế đối với Giản Ôn Di.

Thẩm Ngôn Sơ nói: "Qua thử vai còn có bình chọn, em phải tin tưởng hình tượng của mình."

Bọn họ đều công nhận, Giản Ôn Di có vẻ ngoài được yêu thích, có nhiều sức ảnh hưởng đến những người qua đường, chắc chắn có thể trổ hết tài năng trong cuộc bình chọn.

Giản Ôn Di được mọi người an ủi thì nở nụ cười ngọt ngào như thiên sứ lần nữa.

Đúng, cô phải có lòng tin với mình mới đúng!

___

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lăng Chân lên hot search, cô nghe nói dân mạng sẽ mắng người lên hot search nên hơi sợ hãi, cứ một lát lại vào nhìn xem. Sau đó cô cứ trơ mắt nhìn hot search kia leo lên mười bậc.

Cô uốn người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách dụi mắt, không biết có thể chia sẻ với ai, đành phải gọi Ngụy Tỷ ra uống nước: "Hình như... Hình như tôi hot rồi?"

Cô đưa cánh tay mảnh khảnh trắng nõn giơ tay lên cho anh nhìn. Ngụy Tỷ thoáng nghiêng người, nhìn qua, nói với vẻ khó hiểu: "Quả xoài ngu ghi: Thâm Bái, Cố Duy trượt tay thích, nhìn như sai lầm nhưng thật ra là ngầm tỏ tâm ý..."

Lăng Chân: "???"

Cô vội vã lấy điện thoại về, Ngụy Tỷ lại không ngồi thẳng lên. Một cánh tay của anh đặt lên tay vịn của ghế sô pha, bóng của anh phủ xuống, vẻ mặt giống như cười mà không phải cười: "Anh ta có tâm ý gì?"

Không biết vì sao Lăng Chân lại cảm nhận được sự nguy hiểm. Bản thân cô cuộn tròn lên ghế sô pha mềm mại giống như phòng vệ, mắt lạnh ngập nước: "Chẳng có gì cả, tôi, tôi có chồng rồi."

Ngụy Tỷ ngồi dậy: "À."

Luồng khí thế nguy hiểm vừa rồi lại biến mất, Lăng Chân lén vỗ tim, nghĩ: Là ảo giác sao...

Ngụy Tỷ cầm tách cà phê trở về phòng, đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ mà gọi điện thoại.

Bên trong tai nghe vang lên âm thanh:

"Ngụy tổng? Đúng đúng, đoàn đội <> mượn cơ hội này để xáo trộn, cái gì? Vậy anh..."

"Ừm, anh nhìn chuyện này ầm ĩ thế. Anh yên tâm, tôi sẽ khiến bọn họ rút bản thảo, những kẻ lộn xộn kia cũng có thể gây ầm ĩ sao?"

Sau khi nói dăm ba câu thì Ngụy Tỷ lạnh lùng cúp điện thoại.

Ngoài cửa sổ là thành phố đêm, tấm kính thủy tinh trong suốt phản chiếu vẻ mặt anh, dường như trong con ngươi đến nhanh có mây đen.

Lúc này, cửa bị gõ.

"Vào đi."

Cửa bị đẩy ra, Lăng Chân ló đầu nhỏ vào.

"Anh có đói bụng không?" Lăng Chân vuốt bụng, ngượng ngùng cười cười. "... Tôi hơi đói."

Đây là một người bạn thân mới.

Mặc dù không biết nguyên nhân nhưng Lăng Chân vẫn rất nhạy cảm cảm giác được cảm xúc của Ngụy Tỷ thay đổi, cho nên cô mới đến trấn an anh.

Ngụy Tỷ nhìn cô, cụp mắt xuống, để cảm xúc xấu xa tản ra, sau đó đi về phía cô.

"Ừm, tôi cũng đói."

...

Cuối cùng hot search này kéo dài đến chạng vạng tối ngày hôm sau, độ hot dần biến mất. Sau khi người hâm mộ của Cố Duy cố gắng tẩy quảng trường [1]thì chuyện này cũng phai nhạt khỏi mắt của công chúng.

[1] Tẩy quảng trường: Từ chuyên của showbiz Trung. Tẩy quảng trường bằng cách spam liên tục các bài viết hoặc đẩy một hotsearch khác lên nhằm kéo cái hot của idol nhà mình xuống

Cố Duy tỏ ý việc này phải xin lỗi ở trước mặt Lăng Chân, hôm nào mời cô ăn cơm nhưng bị Lăng Chân khéo léo từ chối.

Trừ chuyện đó ra thì cuộc sống của Lăng Chân không có gì thay đổi, chỉ là fan hâm mộ Weibo tăng hai mươi vạn, mỗi ngày có người bình luận pm muốn cô khiêu vũ.

Còn một tuần nữa đến buổi thử vai, Lăng Chân hoàn toàn tập trung vào chuyện luyện tập, cô học thuộc bản thảo làu làu. Mặc dù cô chưa từng học qua lớp chuyên nghiệp nhưng thắng ở năng lực phân tích, diễn xuất cũng rất sống động.

Chớp mắt đã đến ngày thử sức.

Lăng Chân trang điểm xong thì mặc chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, vẫn xách túi bưu tá, ăn mặc rất đơn giản.

Cô đi đến phòng khách thì thấy Ngụy Tỷ đang cúi đầu nhìn điện thoại, Lăng Chân vẫy tay với anh: "Vậy tôi đi ra ngoài nha."

Ngụy Tỷ để điện thoại di động xuống, đứng dậy: "Để tôi đưa cô đi."

Lăng Chân vừa mong chờ lại vừa lo sợ: "Hôm nay anh không có việc sao?"

Ngụy Tỷ đi đến cửa chính: "Ừm."

Đến địa điểm thử vai, Lăng Chân chào tạm biệt với Ngụy Tỷ sau đó xuống xe đi vào tòa nhà. Ngụy Tỷ đưa mắt nhìn bóng lưng cô biến mất, đánh vô lăng chạy xe về phía bãi đổ xe ngầm.

Bên này, Lăng Chân vừa đến nơi thử vai chờ lên sân khấu thì cảm giác được có vài ánh mắt bắn tới.

Cô nhìn lướt qua một vòng, đám người Thẩm Ngôn Sơ, Giản Ôn Di đều ở đây, xung quanh có một đám bạn thân vây quanh nữ chính và nhóm anh em vây quanh nam chính, nhưng không thấy Lăng Huyên đâu. Những diễn viên trẻ không có tên tuổi thì túm tụm ở bên kia, hai người bọn họ tự nhiên trở thành trung tâm ở nơi này.

Lăng Chân không có ý muốn chào hỏi, cô tìm băng ghế ngồi xuống nhìn lên khán đài.

Tưởng Mỹ đứng cạnh Giản Ôn Di, cười nhạo một tiếng: "Nhìn khoảnh khắc đó thấy cô ta rất chịu khó."

"Cô ta cũng không phải chính quy, có thể không cố gắng sao!" Một người bạn thân khác nói tiếp.

Bởi vì trước đó lên hot search cho nên phân nửa người ở đây đều xem coi Lăng Chân là thành đối thủ cạnh tranh rất mạnh, trong lòng mang theo vẻ thù địch. Kết quả bọn người Tưởng Mỹ nói hai ba câu đã nói hết ngọn nguồn của Lăng Chân, vẻ mặt người xung quanh nhẹ nhõm hơn nhiều, trong lòng có vẻ xem thường.

Một lát sau, đợt thử vai nam chính sắp bắt đầu, lúc này đại minh tinh Cố Duy mới hùng hùng hổ hổ xuất hiện. Anh ta vừa xuất hiện, mọi người ở đây hơi hỗn loạn.

Cố Duy sải bước đi, lúc đi qua người Lăng Chân bỗng nhiên dừng lại.

"Chuẩn bị sao rồi?" Cố Duy cười đến xán lạn.

Lăng Chân: "Tàm tạm."

"Cố lên." Cố Duy giơ nắm đấm lên: "Hi vọng chúng ta có thể hợp tác."

Lăng Chân nhìn thoáng qua phía sau anh ta, một đám người nhìn về phía bên này, nhất là Tưởng Mỹ nhìn cô như muốn phun lửa.

Lăng Chân thở dài, nghĩ thầm: Hi vọng cô ta ít nói một chút đi.

Quá trình thử vai dài đằng đẵng, trong đó chín mươi phần trăm thời gian đều ngồi đợi. Nhân vật chính sẽ được sắp xếp vào trước, nhân vật càng phụ thì càng xếp sau. Một lát sau, Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di lần lượt đi vào phòng thử vai.

Lăng Chân dựa vào tường nhắm mắt dưỡng thần, cô nghe thấy bọn người Tưởng Mỹ và Tống Chiêu khẽ nói chuyện với nhau.

"Mặc dù nói như thế không hay lắm, nhưng mình vẫn cảm thấy nam chính chắc là Cố Duy, dù sao cũng là nam thần của mình."

Giờ Lăng Chân mới hiểu được vì sao cô ta trừng mình như thế.

"Cũng không chắc, mình nghe nói..." Bên cạnh có người khẽ nói nhưng không thoát khỏi thính giác nhạy bén của Lăng Chân. "Hôm nay chủ đầu tư cũng tới, cho nên kiểm tra vô cùng nghiêm."

"Dù nghiêm thì chắc anh Duy cũng không sao." Tưởng Mỹ nói một hồi, lại ngồi liệt trên ghế: "Nhưng mà cũng quá lâu rồi, bao lâu mới đến chúng ta, mình khát quá..."

Vừa mới dứt lời, không biết cô ta nhìn thấy cái gì bỗng nhiên ngồi thẳng lên, ưỡn thẳng ngực bụng, còn vén tóc.

Tiếp theo đó tất cả mọi người thấy người đi ra từ chỗ rẻ, người đàn ông mặc áo sơ mi.

Anh ta có màu da trắng, khuôn mặt tuấn tú, khi liếc ánh mắt lạnh lùng qua cũng làm người ta không kìm lòng được mà mặt đỏ tim run.

Chưa từng thấy qua người này trong giới? Anh ta cũng tới thử vai sao, quá đẹp trai...

Những người đàn ông chờ lên sân khấu đều như gặp kẻ thù, phụ nữ thì ai cũng thẹn thùng.

Lăng Chân nghe thấy mọi người hơi xôn xao, cô từ từ mở mắt ra, trước mặt lại xuất hiện một bình nước khoáng.

Nhìn theo chai nước khoáng đi lên, đối mặt với đôi mắt đen sâu thẳm của Ngụy Tỷ.

Lăng Chân tỉnh lại, vô thức nhận nước: "Sao anh ở đây?"

Ngụy Tỷ không trả lời, anh khẽ gõ trán cô: "Đi thôi."

Lăng Chân che trán, ngơ ngác nhìn ông trùm đi qua như cơn gió, còn chưa kịp phản ứng thì đối diện đã vang lên giọng nói ghen tỵ: "Á, đào hoa tới nơi này sao?"

Lăng Chân thuận mắt nhìn sang, lại là Tưởng Mỹ: "Cô có ý gì?"

Tưởng Mỹ không khống chế được sự ghen tỵ, Cố Duy đối với Lăng Chân rất đặc biệt đã khiến cô khó chịu, bây giờ có một anh chàng đẹp trai đưa nước nữa.

Lăng Chân có tài đức gì?

"Có ý là cô hãy kiềm chế một chút, đừng lăng nhăng!" Cô không tin người đột nhiên xuất hiện kia là "Chồng" của Lăng Chân, anh ta tuấn tú như thế, còn quan tâm như thế, tám phần là trai bao.

Lăng Chân không phản ứng với cô ta, cô vặn chai nước khoáng uống ừng ực.

Tưởng Mỹ nhìn càng tức.

Cô cũng muốn chết khát rồi!

Lại chờ một lát, trợ lý gọi tên của Tưởng Mỹ. Cuối cùng cô trừng Lăng Chân một chút, sửa lại quần áo sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi.

Cô không giống Lăng Chân, cô chuyên nghiệp, nhân vật này chắc chắn thuộc về cô.

Tưởng Mỹ đẩy cửa vào, nở nụ cười chào các giám khảo: "Chào các tiền bối..."

Còn chưa nói xong thì bỗng nhiên cô hóa đá.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen có vẻ mặt không kiên nhẫn ngồi trên ghế giám khảo.

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Tỷ: Cô vừa nói cái gì?

Lăng Chân: Anh Tỷ, là anh Tỷ.