Sau khi rời khỏi khoa Chế tạo thực phẩm, Hoàng nhanh chóng quay lại sảnh chính rồi hỏi đường tới thư viện. Cũng giống các ngôi trường khác, thư viện là nơi chứa tư liệu cần thiết để phục vụ cho toàn bộ người trong học viện, thậm chí còn rất nhiều sách cổ quý hiếm được sưu tầm mà chỉ ở đây mới có.

Vì lý do như vậy nên thư viện của Ilumina được ưu ái hẳn một ốc đảo riêng với diện tích không hề thua gì đại sảnh chính, nó được làm theo kiến trúc tháp xoắn ốc chia theo tầng, càng lên cao thì càng có nhiều thứ quý giá. Những thứ này cũng được phân cấp rõ rệt, người thường chỉ được sử dụng tài liệu ở các tầng dưới, muốn lên cao hơn phải có giấy giới thiệu của các giáo sư hoặc đạt được thành tích xuất sắc trong các kỳ thi.

Khi Hoàng đến thì học viên đang vào thời gian sôi động nhất trong ngày, có tới cả ngàn học viên đang tập trung bên trong nghiên cứu rì rầm, chưa kể rất nhiều người từ các khoa khác đang đi tới, ai cũng lỉnh kỉnh đồ đạc đầy người thiếu điều muốn dọn tổ trong cái thư viện này luôn. Hoàng đứng xem có mấy phút đã bị mấy đụng trúng mấy cái liền vì chắn đường, hắn đành phải bước vào trong để khỏi bị chửi.

- Chào mừng đến với thư viện Ilumina, tôi có thể giúp gì cho bạn?

Một nhân viên nữ trong thư viện thấy Hoàng đứng láo ngáo trước cửa thì tiến lại bắt chuyện, hắn nhìn sang rồi trả lời:

- Tôi muốn kiếm các tài liệu về người Sax, có ghi chép cụ thể hoặc hồi ký là tốt nhất.

Nữ nhân viên này nghe vậy thì lấy trong người ra một tấm bảng ma thuật có đề số thứ tự, gõ gõ lên đó vài cái như kiểu khoanh vùng tìm kiếm một lúc rồi nói:

- Tài liệu mà bạn cần nằm ở khu bốn mươi sáu, hàng thứ tám trở xuống, còn vấn đề gì khác không ạ?

- À không cám ơn, thế là đủ rồi.

Nhân viên này khách sáo hơi quá làm Hoàng thấy không quen lắm, hắn cúi chào cô ta một cái rồi lỉnh đi luôn. Dò dẫm một lúc thì hắn cũng tìm ra khu được chỉ, mấy cái tài liệu về người Sax này có vẻ không ai quan tâm lắm nên chỗ vào vắng tanh, chưa kể phần sách chứa thông tin về người Sax cũng khá ít, Hoàng tìm một hồi cũng chả kiếm được cuốn nào thực sự ra hồn, chủ yếu chỉ toàn những thứ vớ vẩn hoặc nói về truyền thuyết mà Ethas vừa kể lúc nãy. May mắn là sau đó hắn cũng tìm được một quyền nhật ký có viết khá kỹ, nó được một học giả khuyết danh viết ra, bìa bọc da cũ mèm nhưng có ghi chú khá đầy đủ các thông tin cần thiết.

Vị học giả này hình như là một thành viên trong Hoàng gia một quốc gia nhỏ, do không nằm trong danh sách truyền ngôi nên buồn chán bỏ nhà đi du lịch. Theo như hồi ký thì ông ta gia nhập rất nhiều đoàn mạo hiểm lang thang khắp đại lục, trong thời gian đó ngẫu nhiên được biết về người Sax và viết nên cuốn hồi ký này. Sở dĩ nó không được lưu truyền rộng rãi vì một phần là nhật ký cá nhân, một phần khác vì thông tin của đều không kiểm chứng được, rất khó để đưa vào giảng dạy chính thức.

Hoàng trực tiếp bỏ qua đoạn đầu và kiếm vào phần viết về người Sax, có vẻ vị học giả này cũng có nghi vấn truyền thuyết về vị Hoàng đế Niel đầu tiên giống như hắn. Ông ta bỏ rất nhiều thời gian để đi tới những chỗ nghi vấn tại Niel, cũng như lục tìm các ghi chép cũ trong dân gian về quãng thời gian trước Hoàng đế Niel lên ngôi. Có vẻ cách làm này có hiệu quả, vì Hoàng thấy có một đoạn rất quả quyết như sau:

- “Về chuyện thay đổi tính tình đột ngột của vị hoàng tử này, nhiều người cho rằng có liên quan tới cô gái bí ẩn kia, nhưng tôi thì nghĩ rằng nó có thể còn có nguyên nhân khác, vì tính tình một người trưởng thành không thể thay đổi trong thời gian ngắn như vậy được”.

Trong những đoạn tiếp theo, Hoàng nhận thấy rằng vị học giả này đã hoàn toàn bị hút vào đề tài về người Sax, đến nỗi coi nó là mục tiêu của đời mình luôn. Hoàng rất ngạc nhiên khi biết rằng ông ta đã thống kê được rất nhiều trường hợp khá giống Hoàng đế khai quốc Niel, tất cả đều có điểm chung là gặp gỡ một người bí ẩn rồi đột ngột biến đổi không rõ lý do. Ở một phần khác của hồi ký, ông ta có ghi ý kiến về việc này:

- “Có vẻ chuyện gặp gỡ người Sax không phải hiếm trên đại lục, nhưng thật lạ khi không hề có ghi chép chính thức nào, tất cả đều chỉ là các lời đồn hoặc truyền miệng với nhau. Tôi tự hỏi đã chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một điểm kỳ lạ là tất cả các cuộc gặp gỡ này đều là với người khác phái, vậy đây là dạng quan hệ tình cảm hay đơn thuần chỉ là lợi dụng lẫn nhau?”

Hoàng bắt đầu cảm thấy cái hồi kỳ này bắt đầu giống tiểu thuyết, khi mà giọng văn của người viết ra nó cứ càng ngày càng nhuốm màu huyền bí. Mặc dù rất cố gắng, nhưng ông ta không thể tìm được tung tích của bất kỳ nhân chứng nào đã từng gặp người Sax, các thông tin có được hầu hết đến từ lời những người đang sống ở đó kể lại, nhưng nó lại có một điểm khiến Hoàng chú ý:

- “Hôm nay tôi đọc được vài câu chuyện khá lạ lùng, nó nói về một Hoàng gia của một công quốc nhỏ bị diệt vong cách đây không lâu, và ngẫu nhiên lại có dính dáng tới người Sax, có vẻ không phải lúc nào bọn họ cũng đem tới may mắn.

Theo như lời kể của những người dân còn sót lại của công quốc nọ, vốn trước đây đất nước của họ tuy nhỏ nhưng cũng thuộc dạng lâu đời và được tôn trọng, là nơi trung chuyển hàng hóa giữa các thương đội lớn qua lại ba đế quốc nên kinh tế rất khá giả. Nhưng không hiểu vào một năm nọ Hoàng gia của nó đột nhiên chết sạch không còn một người nào, khiến đất nước rơi vào tình trạng vô chủ và dần dần lụi tàn sạch sẽ, một công quốc cả nghìn năm lịch sử cứ thế biến mất như trò đùa.

Một điều bí ẩn ở đây là trước chỉ trước khi xảy ra chuyện vài tháng, từng thành viên của Hoàng gia đột nhiên có biểu hiện rất bất thường. Bắt đầu từ đức vua đột nhiên phát điên và giam mình trong phòng, sau đó đến các hoàng tử và công chúa bắt đầu giết hại lẫn nhau. Chỉ trong một tháng toàn bộ số người nằm trong danh sách nối ngôi đều chết sạch, từ vợ con đến anh em gần xa của vị vua này, Hoàng gia mấy nghìn người không còn ai sống sót, gần như là tuyệt tự sạch sành sạch.

Việc này đã ảnh hưởng to lớn đến tình hình công quốc, việc Hoàng gia đột ngột chết sạch đã khiến quan lại lẫn dân chúng bên dưới sợ hãi kinh hoàng. Công việc bị đình trệ, nhiều mối buôn bán huyết mạch bị hủy bỏ, nền kinh tế bị kéo tụt xuống mức âm, thậm chí quân đội không còn người chỉ huy cũng tự ý nổi loạn, trở thành những toán cướp giết hại chính những người dân mà chỉ vài tháng trước họ từng bảo vệ, tình thế hỗn loạn điên rồ chưa từng thấy.

Công quốc này về sau trở thành một nhà thương điên khổng lồ, Hoàng gia toàn bộ chết sạch, quân đội trở thành cướp đường, còn dân chúng thì tuyệt vọng tìm cách sống sót trong chính đất nước của mình. Bạo loạn từ nó đã lan sang các quốc gia đối diện, và cuối cùng khiến ba đế quốc lớn buộc phải cử quân đội tới dẹp loạn, một lần trực tiếp xóa sổ công quốc này trên bản đồ đại lục, nhưng đến cuối cùng lại không ai dám sáp nhập nó vào lãnh thổ của mình, cả một vùng rộng lớn cứ thế trở thành hoang mạc chết chóc.

Đến cuối cùng không ai biết lý do tại sao một công quốc đang phồn vinh lại sụp đổ nhanh tới như vậy, sự tồn tại của nó thậm chí còn bị chôn chặt trong dòng chảy lịch sử về sau. Cuốn nhật kỳ mà Hoàng đang đọc là một trong những tài liệu hiếm hoi nói về công quốc này, khi chủ nhân của nó đến đây thì vùng đất này đã trở thành nơi hoang vu chết chóc, chỉ còn mấy ngôi nhà xưa cũ cùng vài trăm người dân còn bám trụ lại. Ông ta lần mò dò hỏi thì thấy một chút tin tức có dính líu tới người Sax, nhưng không làm sao tìm ra manh mối nào khác được:

- “Khi tôi nhìn vào những người này, chỉ thấy trong mắt họ là sự sợ hãi tột cùng cùng cô độc đến tuyệt vọng. Điều gì đã khiến một vương quốc phồn vinh tan biến đi như vậy, liệu các truyền thuyết về điềm lành từ người Sax có phải lúc nào cũng đúng hay không?”

Phần sau của cuốn nhận ký đáng tiếc lại bị rách mất, cho nên Hoàng cũng không biết số phận của vị học giả này, cũng như các nghiên cứu của ông ta về người Sax ra sao. Hắn đi tìm kiếm một hồi nữa thì tìm thêm được vài thông tin hữu ích khác, đó là cách đây gần một trăm năm, người Sax bắt đầu xuất hiện thưa thớt trên đại lục và chứng minh sự tồn tại của mình không chỉ là truyền thuyết. Từ đây các huyền thoại cũ lại được lôi ra, và không biết ai đã đồn thổi rằng chỉ cần lấy được một người trong số họ sẽ có được lợi ích khổng lồ, thậm chí là khai sử lập quốc như vị Hoàng đế kia từng làm.

Tuy vậy tính tới nay thì vẫn chưa hề có ai chứng thực được lời đồn này, và chưa từng có một cuộc hôn nhân nào giữa người Sax với bên ngoài được biết tới, truyền thuyết vì vậy vẫn chỉ là truyền thuyết. Nhưng vẫn có rất nhiều người sẵn sàng đâm đầu vào thử, vì chung quy họ có mất mát gì đâu.

Sau khi đọc xong đống tư liệu về người Sax, Hoàng cảm thấy cứ có cái gì đó không ổn, chưa nói tới chuyện thông tin thiếu thốn, mà có vẻ những ai có liên quan tới người Sax đều chả có kết cục tốt đẹp cho lắm. Tuy vậy đây cũng chỉ là hứng thú nhất thời chứ Hoàng không có ý định nghiên cứu sâu hơn, hắn cất đống sách vở tài liệu lăn lóc trên bàn vào kệ của thư viện sau đó duỗi vai mấy cái rồi chuẩn bị ra về.

Khi bước ra khỏi cửa, Hoàng bỗng nhiên cảm thấy mình đã bỏ sót cái gì đó rất quan trọng liên quan tới người Sax. Hắn dừng lại để suy nghĩ thì bất chợt thấy lạnh toát sống lưng, một giọng nói từ nơi xa lắc đột ngột vang lên:

- “Tôi tên thật là Iris, là người Sax. Anh hiểu điều đó có nghĩa gì đúng không?”

Trong đầu Hoàng ngay lập tức hình dung tới một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài, cung thủ của đội mạo hiểm Nanh hổ mà hắn từng có dịp chỉ huy khi mới đến thế giới này, và điều quan trọng nhất ở đây nằm ở chỗ cô gái đó là người Sax. Nghĩ tới đây thì mồ hôi mẹ, mồ hôi con trong người Hoàng ầm ầm chảy xuống như mưa, hắn loạng choạng dựa vào một cây cột gần đó rồi nghĩ thầm:

- “Lỡ chẳng may thực sự có cái lời nguyền chết toi đó thì sao…”

Hoàng không tin mấy chuyện mê tín, nhưng ở cái thế giới mà phép thuật có tồn tại này thì nguyền rủa là thứ quá là bình thường, nhất là khi còn được “vinh dự” chạm trán một Nguyền sư hàng xịn ở thành Roc nữa. Trong người hắn vốn đang lời nguyền từ Milenia, nếu chẳng may vô phúc lại dính thêm một phát nữa từ cái vụ người Sax này thì kiểu gì mà sống được nữa.

Theo như lời Iris nói thì cô ta sẽ tìm hắn sau ba tháng, tính từ lúc còn ở thành Roc cho tới giờ thì đã qua mốc thời gian đó lâu rồi, chưa kể bản thân còn dọn lên thủ đô nữa. Hoàng càng nghĩ càng cảm thấy không ổn, vụ này không thể chần chừ được, phải tìm cách liên lạc ngay với cô gái người Sax đó.

Hoàng nhanh chóng rời khỏi thư viện, sau đó ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới nơi chuyển phát thư từ của học viện, hắn cần phải soạn gấp một lá thư gửi cho Khadas nhờ ông ta tìm hộ Iris, cái này mà chậm trễ thì đúng là đại họa.

Ở thế giới này không có điện thoại hay mấy thứ công nghệ ở Trái Đất, do đó họ vẫn dùng các chuyển phát thư từ truyền thống. Hoàng liếc qua bảng giá thì quyết định chọn loại tốt nhất là đưa tin bằng Phi long, lúc này cần càng nhanh càng tốt, hắn nói luôn với người nhân viên đứng gần:

- Tôi cần gửi thư gấp, lấy cái Phi long ấy.

- Bạn chắc chứ, chuyển thư bằng Phi long chỉ tiết kiệm được vài ngày thôi, mà giá thì có thể gấp năm lần bình thường đấy.

Hoàng nghĩ cũng chả cần nghĩ, lúc này tiền còn có giá trị quái gì nữa, hắn trả lời luôn:

- Chắc chắn, anh làm nhanh hộ giùm với.

- À vâng, nếu vậy thì phiền bạn đưa thẻ học viên để xác nhận, tôi sẽ điền mẫu ngay bây giờ.

- Cám ơn.

Sau khi đưa ra chiếc thẻ của mình cho người nhân viên này, Hoàng ngay lập tức bắt tay vào viết thư. Hắn tất nhiên không thể nói rõ mục đích được, mà chỉ đơn giản nhờ Khadas tìm một cung thủ ở hội mạo hiểm có tên là Ike, sau đó nhắn cho anh ta lên thủ đô tới địa chỉ mới của mình. Hoàng còn cẩn thận đóng một con dấu riêng của quý tộc lên bức thư, ý nghĩa rằng nó thuộc dạng khẩn cấp và chỉ có người nhận mới được quyền mở.

Làm xong xuôi hết mọi chuyện, Hoàng đưa lại lá thư cho người nhân viên, chỉ vài phút sau đó đã có một con Phi long từ phía trong phóng vọt lên trời nhanh như chớp. Hiệu suất làm việc quả nhiên rất nhanh và tiền cũng rất tốn luôn, tốn tới gần mười ngàn Kron, đúng là chả khác gì ăn cướp.