“Em con đâu?”

“Hôm nay nó có phiên tòa.” Tư Minh Nguyễn uống một ngụm sữa bò.

Mẹ Tư vừa lầm bầm vừa dọn bữa sáng của ngài Tư xuống,”Thiệt tình, lúc nào cũng bận bận bận, sao phải vội thế?.”

“Nó nhận một vụ án, là một vụ tai nạn giao thông….” Thấy ba mình có vẻ hứng thú, Tư Minh Nguyễn bèn thuật lại cho ông vụ án ngài Tư đã nói qua.

Đột nhiên, ba Tư sầm mặt xuống.

“Sao vậy ạ?”

“Tối qua ngủ không ngon. Con thì sao?”

Tư Minh Nguyễn nhíu mày, “Con cũng thế. Hôm nay cả nhà nghỉ ngơi chút đi, chắc là do thời tiết thay đổi.”

Thấy mẹ Tư vẫn còn suy nghĩ, hắn liền trấn an bà, “Em trai con ấy, nó có đối tượng rồi.”

“Ai?” Mẹ Tư vừa mừng vừa sợ hỏi.

“Là Uông Như Nguyệt.”

Mẹ Tư chợt sững sờ, lầm bầm nói:”Mẹ không thích con bé đó.”

“Nó thích là được.” Tư Minh Nguyễn lắc đầu. Đối với hắn, em trai cuối cùng cũng chịu kết hôn đã là đáng mừng lắm rồi.

“Nhưng…”

“Ăn cơm đi, Con bé họ Uông kia cũng rất tốt, ba mẹ đều là quan chức cấp cao.” Ba Tư nhăn mặt.

Mẹ Tư không lên tiếng nữa, nhưng vẫn bất mãn liếc hai cha con bọn họ, không cam lòng nói: “Dù thế nào thì tôi vẫn không thích.”