Sủng văn chọc chết người không đền mạng.
Thẩm tiểu thư đang bận ăn, ngủ, dạy cặn bã cách làm người.
Bạc tiên sinh đang bận trêu chọc tiểu thư, trêu chọc Thẩm tiểu thư, vẫn là trêu chọc Thẩm tiểu thư.
“Không phải mọi người đều nói tổng giám đốc Bạc thanh tâm quả dục, không gần nữ sắc sao?”
Bạc tiên sinh híp mắt, tựa trên ghế salon, động tác thanh nhàn ưu nhã: “Nghe lời, gọi ông xã.”
Bạc phu nhân đỡ trán, nhìn gương mặt cấm dục kia, chợt nhớ lại một màn mưa phun gió nổi trên ghế sofa…
Cái bộ dạng này rõ ràng lạnh như băng nhưng đối với cô lại là dáng vẻ muốn ngừng mà không được, thật là bức người phạm tội mà!