*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hành lang trước sau không có ai, Trần Thái bị một giọng nói đột nhiên vang lên này dọa cho dựng tóc gáy, thét một tiếng ôm túi nhảy lên.

Động tác của y quá nhanh, cổ chân đập vào cây cột bên cạnh, đau đến tê rần cả chân. Trần Thái vì đau, nước mắt lưng tròng hồi lâu, chờ bình tĩnh lại ngẩng đầu mới nhận ra phát ra từ bên cạnh — vừa rồi y cứ nghĩ là hành lang không có ai, lại không biết một mặt của hành lang không phải tường mà là một tấm cửa sổ dài sát đất.

Bên dưới tấm cửa sổ dài này là lan can gỗ, trên có treo mành, mà lúc này Hứa Hoán đang cuốn mành lên, ló đầu ra, mặt mũi âm u nhìn y.

Trần Thái hơi sững sờ, ngó vào bên trong liền thấy trong phòng còn có lờ mờ người khác nữa, chỉ là dáng dấp mơ hồ, không nhìn ra nam hay nữ.

Y lần đầu gặp phải chuyện như vậy, đầu óc suy nghĩ linh hoạt để tìm đối sách.

Ví dụ như thật ngại quá a Hứa ảnh đế, bạn trai cũ của tôi trùng tên với anh… Nhưng mà mới nãy y còn nhắc tới Lục Tiệm Hành, trùng tên với Hứa Hoán còn trùng cả công ty, kẻ ngu cũng biết không thể nào.

Hoặc là hô to xin lỗi tôi là anti-fan của anh, những lời vừa rồi đều là vô căn cứ, tôi không quen biết anh…

Lựa chọn thứ hai có vẻ khả quan… Chỉ cần làm quá lên chút, cố gắng làm ra vẻ chột dạ và sợ sệt nữa.

Trần Thái chớp mắt mấy cái, đang chuẩn bị triển khai kỹ năng diễn xuất lừa gạt để đôi bên đỡ lúng túng, thì thấy Hứa Hoán nghiến răng nghiến lợi, nổi giận nói: “Cậu là cái thứ chó má đâu ra vậy! ĐM tôi căn bản cũng không quen cậu!”

Hai bên cùng chung suy nghĩ!!

Đầu óc Trần Thái vốn đang nghĩ “Lui ra lui ra, xin lỗi rồi đi liền”, nhưng đột nhiên chững lại, một luồng khí nóng xông lên đầu.

Thứ chó má?

“Ra vẻ cái gì chứ, làm bộ làm dạng, ” Trần Thái ôm túi chỉ thẳng vào mặt anh ta liền mắng, “Nói anh đấy, chữ Hứa bên cạnh có bộ ‘ngôn’, chữ Hoán bên cạnh có bộ ‘hỏa’ (1), đến từ thôn Diêu Gia khu phía đông thành phố!”

Hứa Hoán: “!!!”

“Nói anh là cây son nhỏ là vẫn còn khen anh đấy, anh đáng lẽ phải là nấm kim châm khô quắt, ông đây qua lại với anh mấy năm, 1cm bên trong hoa cúc vẫn mới nguyên đây!” Trần Thái bật chế độ chanh chua như các bà các cô, giọng to như tiếng chuông đồng, “Anh còn có mặt mũi gào thét với tôi sao? Trước đây lớp đào tạo diễn xuất của anh là do tôi đăng ký cho anh, anh vào đoàn phim là tôi theo lo liệu cho anh, quần áo mới anh mặc cũng là do tôi mua! Tôi chịu khổ chịu mệt còn phải bỏ tiền ra, anh thì tốt đẹp rồi, sống cặn bã với tôi còn dám mắng tôi là thứ không ra gì? Anh nói tôi là gì?”

Hứa Hoán tái xanh cả mặt, đứng phắt dậy.

Trần Thái chống nạnh chửi tiếp: “Tôi là gà chó anh bỏ quên tại nhân gian sau khi bản thân thăng thiên đó hả!”

Hứa Hoán: “!!!”

Trong phòng khách bỗng vang lên những tiếng loảng xoảng, một bàn tay khác thò ra khỏi mành treo, trên cổ tay còn đeo một chuỗi tràng hạt, là tay của người khác. Trần Thái lần này không giữ được bình tĩnh, họa cũng gây ra rồi, người cũng đã mắng xong, làm gì có chuyện còn đứng đợi Hứa Hoán phi ra đối nghịch tiếp. Đôi mắt y đảo một vòng, lao đi thật nhanh như chân bôi dầu.

Lục Tiệm Hành thò đầu ra ngoài, ngẩn người khi không trông thấy cái người “máy bay chiến đấu siêu siêu xéo sắc” kia.

Anh nghe giọng nói đó hơi quen quen, suy nghĩ một hồi lâu cũng không nhớ ra là ai. Hứa Hoán trước mặt cũng đã ngồi không yên, Lục Tiệm Hành vẫn là lần đầu thấy anh ta tức giận đến run rẩy cả người như thế.

Hương trà thoang thoảng trong căn phòng, phong cảnh bên ngoài thoải mái, Lục Tiệm Hành cúi đầu uống trà, bởi vì nghe thấy chuyện bát quái nên đôi mắt cũng lóe lên sự hưng phấn.

Hứa Hoán sống chết muốn đi ra ngoài nhưng bị trợ lý ngăn lại.

Trợ lý khuyên nhủ: “Thầy Hứa, đừng giận đừng giận, đó chẳng qua là một thằng điên mà thôi, đừng chấp nhặt với hắn.”

Lửa giận của Hứa Hoán không nơi phát, càng lúc càng khó chịu, gương mặt tuấn tú nhất thời nghẹn nín đỏ bừng như màu gan heo.

Trợ lý nhìn anh ta siết chặt nắm đấm, cả người phát run, liền nhắc nhở: “Hơn nữa người tới diễn thử bên ngoài đông như vậy, đừng gây ra chuyện khó coi, mà đám người của đạo diễn Vương cũng đang ở đây đấy.”

Hứa Hoán nghe vậy liền bắt được trọng điểm, hung dữ chỉ tay về phía hắn: “Đúng, đạo diễn Vương! Tôi ngay bây giờ sẽ đi tìm đạo diễn Vương, để tống cổ bọn hắn đi! Còn muốn đi diễn thử sao…”

“Diễn thử thì gây trở ngại gì đến cậu?” Trợ lý không khuyên nổi, người đại diện ngồi bên cạnh lên tiếng, “Người ta đã có tính toán riêng, cậu chỉ vì chút chuyện này mà đi gây rối? Là muốn ép tên kia chó cùng rứt giậu sao? Vua cũng thua thằng liều, làm ồn ào lên hai người ai mới xui xẻo hơn?”

Hứa Hoán cả giận nói: “Tên đó bịa đặt, nói bậy!”

“Được rồi được rồi, có phải hay không thì mọi người đều rõ cả,” người đại diện lườm anh ta một cái, rồi đưa mắt ra hiệu Lục Tiệm Hành vẫn còn ở đây, “Mấy ngày cậu ra ngoài chơi với Khả Manh không phải tôi cũng cho qua sao? Những lời anti-fan bịa đặt trên mạng còn khó nghe hơn những lời này nhiều hơn, nói cậu bò lên giường của tôi cũng có đấy, mau nhịn đi.”

Cô phất tay, Hứa Hoán đành phải nuốt giận vào bụng ngồi trở lại. Chỉ chốc lát sau âm báo tin nhắn wechat vang lên, anh ta mở ra xem, là của người đại diện: Ngồi đối diện cậu là sếp mới đấy!!! Cậu cho rằng cậu chột dạ anh ta không nhìn ra được sao???

Hứa Hoán ngẩng đầu, Lục Tiệm Hành vẫn đang thảnh thơi ngắm phong cảnh, trong cái hồ nhỏ xíu không biết từ lúc nào xuất hiện một đôi vịt, anh nhìn theo một cách say sưa.

Hứa Hoán hỏi: Anh ta hình như… Đang rất vui vẻ.

Người đại diện giận dữ: Cậubị ngớ ngẩn à! Đó là cười giận dữ đấy!!

——

Trần Thái vẫn không biết Hứa Hoán bị dọa sợ, chạy nhanh như một làn khói về đại sảnh, còn lo phía sau có người đuổi theo..

Vương Thành Quân đứng chờ ở đại sảnh cũng cuống lên, thấy Trần Thái chạy tới, cậu ra cũng vội vàng xông lại, kéo cánh tay Trần Thái kêu to: “Em đậu rồi! Anh Trần! Vương đạo diễn kêu anh qua đây sao!”

Trần Thái tim vẫn đập bịch bịch, trong đầu vẫn đang suy nghĩ hậu quả khi đắc tội Hứa Hoán, mãi đến tận khi Vương Thành Quân lắc y ba, bốn lần, mới lấy lại tinh thần.

“Cái gì?”

Vương Thành Quân kích động đến mức mặt mày cũng đỏ chót, bộ dạng mừng đến phát khóc:

“Em đậu rồi! Em qua rồi!”

“Đậu… Đậu rồi á, ” Trần Thái ngẩn ra, sau đó cũng mừng rỡ, trở tay kéo lại cánh tay Vương Thành Quân, “Vai nam thứ mấy? Sáu hay bảy?”

Vương Thành Quân vẫn sụt sịt không nói gì, mắt đong đầy nước.

Trần Thái sốt ruột, hối thúc cậu: “Mấy hả? Cậu nói nhanh đi!”

“Ba, ” Vương Thành Quân vừa khóc vừa cười, “Nam thứ ba, phần diễn có thể nhiều hơn… Đạo diễn nói em bổ sung đúng lúc cần, nhà sản xuất phim kêu anh đi bàn hợp đồng đấy.”

Trần Thái nháy mắt mấy cái, thân thể phản ứng còn nhanh hơn so với đầu óc: “Đờ mờ cậu khóc cái gì mà khóc! Bình tĩnh bình tĩnh! Đi mau đi mau! Tránh cho họ lại giở trò!” Y nói xong kéo người chạy vào gian phòng lớn, vừa cất bước lại cảm thấy chân như nhũn ra.

Vương Thành Quân khóc xong trở nên tỉnh táo hơn, liền vội vàng kéo y lại: “Sai rồi sai rồi, không phải phòng lớn, là phòng nhỏ bên cạnh.”

Trong phòng nhỏ có bốn năm người đang ngồi, ở giữa là đạo diễn và giám đốc sản xuất phim. Trần Thái đứng ở cửa hít sâu một hơi, lúc này mới đẩy cửa đi vào, mang theo Vương Thành Quân cúi người chào hỏi từng người.

Giám đốc sản xuất là một người trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu trọc, bụng lớn, nhìn thấy Trần Thái cười ha ha chỉ vào ghế sô pha: “Người đại diện của Tiểu Vương đúng không, cũng là anh chàng rất đẹp trai đấy, ngồi đi.”

Trần Thái vội vàng nói cám ơn, ngồi xuống ghế sa lon.

Những người trong phòng ai bận việc người đó, hoặc là xem kịch bản hoặc là chơi điện thoại di động, giám đốc sản xuất phim thì lại đang chậm rãi uống trà.

Trần Thái thầm giảm bớt căng thẳng, lần diễn thử này của Vương Thành Quân thật lòng y cũng không quá nắm chắc, bởi vì bình thường trong thời gian diễn thử diễn viên đều đã sớm lấy kịch bản để chuẩn bị, nhưng thời gian của Vương Thành Quân quá gấp rút, chưa kịp bàn bạc gì hết, hoàn toàn dựa vào nhân duyên và biểu hiện tại hiện trường.

Có điều tuy rằng rất căng thẳng, nhưng y cũng không quên quan sát vẻ mặt của mấy người đang ngồi ở đây. Y phát hiện ánh mắt đạo diễn Vương Kỳ khi nhìn Vương Thành Quân tựa hồ rất hài lòng, liền đoán hoặc là Vương Thành Quân phát huy rất tốt, hoặc là nhân vật vai diễn vừa vặn thích hợp với cậu ra.

Trên bàn trà có đặt một quyển kịch bản, giám đốc sản xuất nói chuyện phiếm vài câu trước tiên với Trần Thái, hỏi y là người ở đâu, công ty gì, sau một lát mới ra hiệu Trần Thái có thể vừa xem kịch bản vừa chuyện trò.

Trần Thái cầm lên nhìn qua loa, trong lòng nhất thời nắm chắc. Quả nhiên, hình tượng của vai nam thứ ba này đặc điểm lớn nhất chính là cao, mắt to, thích nói giọng địa phương… Mà Vương Thành Quân bất kể là hình tượng, khí chất, tuổi tác thậm chí khẩu ẩm, gần như giống nhau như đúc với nhân vật được xây dựng, quả thực khiến cho người ta hoài nghi vai diễn này là đo ni đóng giày cho cậu ta.

Xem xong kịch bản, Trần Thái vững tâm hơn chút, bắt đầu bàn luận hợp đồng. Vì Vương Thành Quân hiện tại không có danh tiếng lớn, điều khoản hợp đồng cũng không có gì đặc biệt, cho nên y thẳng thắn hỏi cát xê đóng phim luôn.

Giám đốc sản xuất phim cười tủm tỉm nâng chung trà lên, thổi xua đi bọt trà và lá trà, tỏ ý Trần Thái cứ nói trước.

Trần Thái biết hiện đang là giai đoạn trả giá rau củ, bên mua sợ giá quá cao, bên bán lại sợ bán quá thấp, chủ yếu xem hai người cò kè ra sao.

Y tuy rằng tuổi trẻ, nhưng tư thái lại rất vững vàng.

“Mười vạn một tập, ” Trần Thái cười nói, “Giám đốc Triệu thấy thế nào?”

Y thốt ra lời này, đừng nói giám đốc phim, ngay cả đạo diễn cũng đều nhìn qua.

Giám đốc sản xuất đầy vẻ kinh ngạc, tựa hồ cảm thấy khó mà tin nổi đối với yêu cầu của y. Ông nhìn Trần Thái một lúc, im lặng chốc lát, mới thu lại nụ cười, lắc đầu nói: “Thực tế mà nói, ứng cử viên cho vai nam thứ ba này chúng tôi đã xác định rồi.”

Vương Thành Quân vừa thấy vậy trong lòng liền lộp bộp, lập tức sốt sắng quay đầu nhìn Trần Thái.

Ai ngờ Trần Thái vẫn như vậy, khóe môi cong lên, vẻ mặt lắng nghe nghiêm túc.

Giám đốc sản xuất nói: “… Nhưng thấy chàng trai này rất nghiêm túc, lại cố gắng, lúc diễn thử vừa nãy còn lo đến mức suýt khóc. Chúng tôi lúc đó mới nghĩ có lẽ nên cho cậu ta một cơ hội.”

Ông thong thả nói xong, quay đầu nhìn Vương Kỳ.

Đạo diễn Vương Kỳ cũng gật đầu, “Quả thật là đã sớm xác định rồi, chỉ chưa ký hợp đồng.” Nhưng mà ông nói xong còn cười khen Vương Thành Quân một câu, “Anh bạn trẻ làm rất tốt.”

Giám đốc sản xuất phim “Ừ” một tiếng, “Cho nên cậu xem cái giá này, có phải là hơi cao không?”

Trần Thái không trả lời ngay, nghiêng đầu do dự một lát, hỏi lại: “Thế này đi giám đốc Triệu, diễn viên của chúng tôi sẽ đi theo đoàn phim từ đầu tới cuối, không xin nghỉ, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của đoàn phim thì thế nào?”

Giám đốc sản xuất: “…”

Diễn viên không tên tuổi trong đoàn phim vốn không có kỳ nghỉ, điều này Trần Thái chủ động nói ra, lại có ý như đang nhượng bộ.

Ông không nói gì, Trần Thái cũng không luống cuống, lại nói tiếp: “Hơn nữa đoàn phim chúng ta tháng 5 bấm máy, mà bộ phim Thành Quân mới đóng là “Phố cũ” vừa vặn được chiếu thử vào ngày mồng 1 tháng 5, chúng tôi sẽ để ý sát sao cậu ta, đến lúc đó ắt sẽ nhắc đến tác phẩm mới lần này của cậu ấy… Đến khi hậu kỳ, công ty cũng có kế hoạch mời đoàn đội chuyên nghiệp tập trung tuyên truyền cho cậu ấy, kinh phí tuyên truyền mấy chục vạn, tác phẩm tuyên truyền chắc chắn chính là bộ phim mới của chúng ta… Kế hoạch như vậy cũng là rất có lợi cho đoàn kịch ta đó.”

Giọng y êm dịu dễ nghe, nói từng chữ rõ ràng, tốc độ nói cũng chậm, khiến người nghe vô cùng có hảo cảm.

Giám đốc sản xuất phim bất giác nhìn y, thêm phần để ý người thanh niên này. Nhưng ở phương diện thù lao đóng phim vẫn không chịu lui bước, chỉ lắc đầu: “Lời này của cậu tôi không đồng ý cho lắm, dù sao phim vẫn chưa ra, diễn viên của bên cậu cũng chỉ là nam thứ, chưa chắc sẽ nổi danh. Bộ phim kia cũng…” Ông nói đến đây lại hơi cười khinh thường.

Trần Thái cũng không cảm thấy đang bị chế giễu, cười tủm tỉm ra hiệu ông nói tiếp.

Giám đốc sản xuất dựa lưng vào ghế, “Không nói cái đó nữa, chi bằng cậu cứ nhìn những người xếp hàng bên ngoài, đúng không? Tùy tiện chọn bất kì ai mà không so được với danh tiếng diễn viên nhà cậu? Bọn họ cũng đều rất mong được hợp tác với đạo diễn Vương, thậm chí có tiểu thịt tươi còn ngỏ ý không cần cát xê, chỉ cần có một cơ hội…”

Không cần cát xê đương nhiên không thể, mà Trần Thái cũng biết trên phương diện danh tiếng bọn họ quả thực không có ưu thế.

Trong lòng y cũng sợ đối phương tức giận sẽ không cần Vương Thành Quân, nhưng cũng lại không dám dễ dàng lui bước, bởi vì mấy câu nói nói phía sau, ý của đối phương rõ ràng đã hơi nhân nhượng một nửa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Thái vẫn kiên nhẫn, khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười, mặt danh tiếng chịu thiệt thì đành dựa vào tạo hình nhân vật thôi.

Giám đốc sản xuất phim cũng là người già đời, úp mở tạo hình nhân vật cũng có thể thay đổi, cũng không đến mức không phải nghệ sĩ nhà y thì không được.

Hai bên giằng co nói chuyện suốt ba, bốn tiếng.

Cuối cùng khi giám đốc sản xuất phim đã đi WC 3 lượt, thấy Trần Thái tuy trên mặt luôn tươi cười thân thiện, mồm miệng khéo léo nhưng tính tình lại bướng bỉnh, nói mấy lượt y cũng không chịu thua, ông đành phải thở dài nhượng bộ: “Nếu không thì, cát xê 8 vạn đi, cậu thấy sao? Lần này giá cả như vậy, lần sau có hợp tác sẽ bù đắp thêm cho các cậu.”

Trần Thái nhanh chóng đứng dậy bắt tay ông: “Giám đốc Triệu quả là người sảng khoái, như vậy đi, chúng ta quyết định giá 8 vạn 8. Ông lùi tôi cũng lùi, hai bên đều vui vẻ, được không?” Dứt lời còn học theo giọng điệu của đối phương, nửa đùa nửa thật nói: “Đương nhiên lần này quyết định như vậy, lần sau ngài phải cho chúng tôi vai nam chính đấy nhé, cát xê của chúng tôi cũng được hời hơn.”

Cái giá 8,8 vạn thực ra vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, bởi vì vai nam thứ ba trước đó đoàn phim định ký hợp đồng đòi cát xê tận 30 vạn một tập.

Giám đốc sản xuất phim cũng hết cách, đành phải thở dài, lắc đầu nói: “Nếu không phải đạo diễn Vương yêu thích cậu thanh niên này thì người như cậu tôi nhất định sẽ không hợp tác. Quá khó nói.”

Dứt lời ném hợp đồng qua, hừ một tiếng: “Vậy cứ thế đi, ký được rồi chứ?”

Chuyện cát xê đã nói xong, những điều kiện khác có thể tranh thủ Trần Thái đều cười hì hì đề đạt một câu, nhìn sắc mặt đối phương mà làm việc. Thấy giám đốc sản xuất phim nóng lên, y liền nói lời nói dễ nghe, người ta dù sao cũng là bề trên, thấy tướng mạo y sáng sủa lại tươi tỉnh, còn có thể pha trò, có tức cũng tức không nổi.

Sau cùng, Trần Thái dĩ nhiên còn kiếm về cho Vương Thành Quân mấy ngày nghỉ. Đạo diễn Vương Kỳ vốn vẫn ngồi bên cạnh xem trò vui còn tặng y tràng vỗ tay.

Song phương ký hợp đồng xong, xác định xong xuôi phương thức liên hệ công việc, lúc này mới bắt tay chào tạm biệt. Điện thoại trong tay Trần Thái cũng có thêm số của mấy người.

Chờ người đi rồi, Vương Kỳ mới có chút hả hê nói: “Ngày hôm nay chịu phục chưa! Anh chàng này lợi hại đó!”

Giám đốc sản xuất phim vốn là nổi danh là người vắt cổ chày ra nước, diễn viên hạng 1 hạng 2 gặp ông ta còn cũng bị lột ba tầng da. Ông nói có chút căm tức: “Còn không phải là bởi vì ông xem trọng thằng ngốc kia!” Nói xong lại hừ một tiếng, rồi không nhịn được cười, “Cậu thanh niên này cũng có chút tài năng, nghé con mới sinh không sợ cọp!”

Bọn họ nghị luận hăng say bên này, “nghé con không sợ cọp” bên kia vừa ra khỏi quán trà đã mất hết khí thế, đầu váng mắt hoa chân cũng mềm nhũn.

Vương Thành Quân cũng vẫn luôn kìm nén, gắng không bộc lộ lên mặt ngậm chặt miệng đi đón xe. Đợi đến khi lên xe taxi mới xoay người qua ôm Trần Thái kêu gào như điên rồi.

Vương Thành Quân mang vẻ mặt mặt sùng bái nói: “Anh Trần, cmn anh ngầu vãi chưởng! Giám đốc sản xuất mà anh cũng dám cò kè!”

Trần Thái phẩy tay: “Dạy cậu một câu, người chê hàng mới là người mua hàng. Bán hàng không sợ người ta bới lông tìm vết để hạ giá, chỉ sợ người ta hỏi một câu là đi luôn.”

Vương Thành Quân hai mắt long lanh.

Trần Thái nói lên từ đáy lòng: “Quân Nhi à, anh đã cố hết sức rồi.”

Y biết rất nhiều diễn viên hạng 3 cát xê một tập cũng phải mười mấy hai mươi vạn, nếu như gặp phải đạo diễn như Vương Kỳ, giá cả còn có thể hạ xuống nữa. Cái giá 8 vạn 8 hôm nay quả thật là nằm trong phạm vi năng lực của y, là cái giá cao nhất y có thể đàm phán được.

Trần Thái sờ tim mình, cuộc đàm phán chiều nay như đứng ở bờ miếng băng mỏng. Bên ngoài y tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng như đang ngồi trên một chuyến tàu lượn siêu tốc, vừa căng thẳng nhưng cũng vừa kích thích.

Vương Thành Quân vẫn đang trong trạng thái hưng phấn khi hạnh phúc đột nhiên đến gõ cửa, ngồi cũng không biết làm sao ngồi, nhìn chỗ này lại xoay chỗ kia.

Trần Thái nhìn cậu mà buồn cười, ngồi thẳng trên ghế, chỉ chỉ chân: “Mỏi.”

Vương Thành Quân lập tức nắm tay đấm đấm chân cho y.

Trần Thái lại chỉ vai: “Ở đây hơi đau.”

Tên kia lập tức xoa bóp vai cho y.

Hai người cứ thế cười cười đùa đùa, xe taxi gặp phải đèn đỏ dừng lại, ánh đen đường hắt lại đây.

Trần Thái thò đầu ra ngoài nhìn, niềm vui khi thành công khiến y cảm động vô cùng, không nhịn được nghĩ, đây chính là cuộc sống! Đèn đường cũng sáng cả lên, chẳng lẽ đang ám chỉ đây chính là sân khấu của ta?

Say mê một hồi, trong đầu mới đột nhiên bị gõ “keng” một cái, nhớ lại chính sự.

Vương Thành Quân thấy Trần Thái đột nhiên trợn mắt há mồm ngây ngốc, sợ hết hồn: “Anh Trần, sao thế?”

“Anh mày xong rồi, xong rồi xong rồi xong rồi, ” Trần Thái kêu thảm một tiếng, “Anh quên lên máy bay rồi!!”

Trần Thái đặt vé máy bay hơn bốn giờ chiều, theo kế hoạch ban đầu sẽ là, bên này diễn thử xong y đi thẳng tới sân bay vẫn còn kịp. Nhưng không ngờ hôm nay đoàn phim có thể trực tiếp ký kết hợp đồng, càng không ngờ hai bên nói chuyện suốt mấy tiếng.

Đèn đường đã sáng chứng tỏ đã sáu giờ tối, qua một lúc nữa máy bay cũng đã đáp xuống.

Trần Thái ôm mặt, quả thực muốn sụp đổ. Vé máy bay bị hủy, tiền khách sạn đặt phòng trước khẳng định cũng tiêu tan. Số tiền này công ty lại không chi trả, vốn là còn săn được vé máy bay giá rẻ, lần này không ăn được món hời lại còn phải bù ra một khoản.

Vương Thành Quân biết y là vì mình mới lỡ chuyện, nhanh nhẹn lấy điện thoại di động ra tra cứu, thấy đi Hàng Châu còn có một chuyến lúc 9h30, chỉ còn vé hạng thương gia, lập tức lên tiếng: “Anh Trần đừng nóng vội, ngày hôm nay anh vì em, số tiền này em sẽ trả cho anh.”

Trần Thái vội nói: “Không cần, tôi tự lo liệu được. Hơn 7h có chuyến tàu cao tốc.”

“Bác tài bác tài, quay đầu!!” Trần Thái vừa đặt vé vừa nói, “Cho cháu tới trạm xe lửa! Trạm phía Nam!”

Vương Thành Quân lanh lợi hiếm thấy, lấy trong túi ra một trăm đồng tiền đưa qua, “Tiền boa cho bác, làm phiền bác tài lái nhanh chút.”

Trần Thái lướt di động rất nhanh, vé ghế hạng hai(2) đã hết, đành phải xa xỉ một vé ghế hạng nhất(3), đặt vé thanh toán tiền, đồng thời vừa kiểm tra túi bên người vừa lấy ra chứng minh thư.

45 phút sau xe taxi dừng ở cửa trạm xe lửa, Trần Thái ôm túi chạy thẳng vào một mạch đến chỗ lấy vé tự động để nhận vé, rồi lại hộc tốc chạy đến cửa soát vé. Cửa soát vé đã không còn ai, nhân viên công tác đang chuẩn bị đóng cửa, nhìn thấy y gào khóc lao tới, có lòng tốt đợi thêm.

Lúc đã lên xe tìm được chỗ ngồi xong xuôi, Vương Thành Quân cũng đúng lúc gửi tin nhắn tới, rất lo lắng hỏi: “Anh Trần, anh lên xe chưa?”

Trần Thái ngồi trên ghế ngồi thở mạnh, áo khoác cởi ra để một bên, áo sơ mi bên trong đã ẩm ướt mồ hôi.

Y thấy khát nước, trong tay lại không có nước, đành phải nuốt ngụm nước bọt, trả lời: “Lên rồi, yên tâm đi.”

Vương Thành Quân nói: “Vâng.”

Người ngồi bên cạnh trở lại, là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ cơ(4) tinh xảo, áo sơ mi quần tây, hương nước hoa thoang thoảng, lúc này đang mang tai nghe Bluetooth nói chuyện bằng tiếng Anh với khách hàng.

Trần Thái lúc này mới hoảng hốt nghĩ ra bản thân cũng từng theo chuyên ngành ngoại ngữ, vốn định làm phiên dịch cabin(5), đã thi nghiên cứu sinh cũng đã học xong, bạn bè học cùng giờ đều cầm bằng đi làm phiên dịch, lương khởi điểm hơn một ngàn, nghỉ phép không theo quy định. Còn mình thì lại bỏ dở nửa chừng, đến tận bây giờ vẫn bôn ba chạy theo người khác xéo sắc.

Anh chàng tinh anh ngồi cạnh mở bàn nhỏ ra(6), mở sổ ghi chép ghi lại thông tin. Trần Thái vội vàng ngồi co lại trên ghế, tránh để ống tay áo người ta cọ vào mình sẽ bị bẩn.

Điện thoại di động lại vang lên.

Trong wechat, Vương Thành Quân nói: “Cám ơn anh, anh Trần. Em vừa về ký túc xá, nghĩ lại vẫn cảm thấy như đang mơ, cám ơn anh nhiều lắm. Anh đã giúp em đẩy ra một cánh cửa sắt hoen gỉ, em sẽ ghi nhớ mãi. Chúc chuyến đi của anh thuận lợi.”

—————————-

Chú thích:

(1) Tên Hứa Hoán là [许焕]: Chữ Hứa có bộ ngôn, chữ Hoán có bộ hỏa.

(2) (3): Trên tàu cao tốc TQ, vé ghế hạng hai thì một hàng có 5 ghế, hạng nhất thì một hàng có 4 ghế. Do vậy, mức độ thoải mái khác nhau nên giá vé cũng khác nhau.

Ngoài ra còn có ghế thương vụ hoặc ghế thăm quan thì chỉ có 1 ghế/hàng.

Ghế hạng 2.

Ghế hạng 1.

(4) Đồng hồ cơ:

(5) Phiên dịch cabin: Hay còn gọi là phiên dịch đồng thời, là một dạng phiên dịch được coi là khó nhất trong các loại hình phiên dịch. Bởi người phiên dịch phải nói song song với diễn giả. Diễn giả nói tới đâu, phiên dịch viên phải dịch tới đó. Vì vậy yêu cầu của công việc này cần phải có khả năng nghe, khả năng phân tích tình huống và buộc phải có trình độ chuyên môn cao.

Dịch cabin thường được sử dụng nhiều trong các cuộc họp, hội nghị, trong đó tham gia là thành viên của nhiều quốc gia khác nhau, số lượng người tham dự lớn.

(6) Bàn nhỏ trên tàu cao tốc: