Trần Thái nhìn giọng điệu và biểu cảm của vị quản lý Vương kia là nhận ra ngay đối phương xác định vị trí của mình ra sao — tám phần mười là người tình bé nhỏ của Lục Tiệm Hành, lão bạch kiểm đi cửa sau, loại bất tài từ trên trời rơi xuống…

Thật sự là oan uổng chết người. Dẫu sao thành tích công việc của y đã được trình lên ở đây rồi. Tốt xấu gì ở công ty cũ cũng coi như là một tên tướng tài, cứ nghĩ rằng đến đây cùng lắm chỉ không tự do tự tại bằng chỗ cũ, chứ nào biết thêm vào mối quan hệ với Lục Tiệm Hành lại càng thêm hỗn loạn càng thêm thụt lùi như thế…

Nói vậy thì điều khoản vạn năng của quy tắc ngầm đâu? Không sợ tôi mách với sếp hả?

Trong lòng y đang rất sầu não nhưng trên mặt vẫn bình thản.

Quản lý Vương nhìn vẻ mặt này của y, trong đầu hừ lạnh một tiếng, càng thêm xem thường y. Ban đầu khi kiểm tra danh sách nhân viên, ông đã chú ý tới người tên Trần Thái này, một thanh niên sáng sủa, trong hồ sơ viết là người đại diện cho nghệ sĩ thuộc giải trí Ngư Miêu, tuổi tác không còn nhỏ nhưng vào nghề mới chỉ có một năm, trước đây cũng không có kinh nghiệm liên quan đến ngành này.

Thế này thì càng khiến người ta hoài nghi hơn, người đại diện của nghệ sĩ không phải nói muốn làm là sẽ làm tốt, bởi vì còn phải lựa chọn kịch bản, viết thông báo, kiếm về hợp đồng đại diện nhãn hàng, ký kết hợp đồng, rồi còn phải liên hệ với đủ các bên liên quan từ bên hợp tác cho đến bên nhà sản xuất và cả giới truyền thông cho diễn viên nữa, không có kinh nghiệm mấy năm thì sao làm tốt được. Vậy mà vị họ Trần này, mới chỉ trong thời gian ngắn như vậy nhưng đã làm được vô cùng vững chãi, gần đây lại còn nhét được nghệ sĩ dưới tay vào trong đoàn phim của đạo diễn Vương Kỳ làm nam chính thứ ba.

Quản lý Vương vừa nhìn liền biết đây là một nhân tài, trong lòng mừng thầm, định bụng sẽ trọng dụng, nào ngờ chưa được mấy ngày đã biết được chân tướng sự tình từ chỗ Lưu tổng.

— Trần Thái này hóa ra là bạn tình của Lục tổng! Mới loằng ngoằng với nhau!

Quản lý Vương: “…” Thất vọng cực kỳ, hơn nữa còn khá phiền lòng.

Dù sao thân làm trưởng phòng nhân sự, anh ta rất kiêng kỵ có người ỷ vào quan hệ để chen chân vào, điều này sẽ khiến những người vốn làm việc chăm chỉ bị đối đãi không công bằng, ảnh hưởng đến môi trường công tác lành mạnh hiện tại, lâu dài cũng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng chính trực của Lục tổng.

Nhưng mà mặc kệ cũng không được, Lưu tổng đã đánh tiếng rồi, quản lý Vương nghĩ tới nghĩ lui, lúc này mới nghĩ ra có thể thuyên chuyển chức vụ của người này, để y sang ban tuyên truyền, cho y một chức quản lý nho nhỏ. Một cái chức không nhỏ, ai cũng vui vẻ, đợi thêm một thời gian cho ổn định rồi lại cho y chạy theo đoàn phim, đi quay đi chụp luôn, miễn cho y tác quai tác quái ở công ty.

Đương nhiên y cũng có thể có thể không đáp ứng. Nếu thế thì càng tốt, mình có thể mượn cớ đó trực tiếp đi tìm Lục tổng, đề nghị để vị này làm trợ lý riêng cho Lục tổng luôn đi.

Những toan tính của quản lý Vương dù Trần Thái không thể đoán đúng tất cả nhưng cũng trúng được hòm hòm.

Hiện tại y quả thực muốn nện chết lão này, nhưng nghĩ lại mình vừa mới đến, lại chưa nghĩ ra rốt cuộc có nên nhảy việc hay không, hay là cứ im lặng cam chịu thì tốt. Buổi chiều Trần Thái tự an ủi mình một chút, vẫn ôm đồ đạc đi đến tòa nhà tổng bộ, quyết định tới ban tuyên truyền báo cáo trước đã.

Tuy rằng cùng là công ty nhỏ không quá nổi danh, nhưng có thể nhìn ra Wana có điều kiện hơn hẳn. Không gian làm việc rộng rãi, có thể dễ dàng trông thấy cây xanh hoa tươi và bể thủy sinh ngăn cách.

Trần Thái mang theo thân phận đặc thù nên được phân một gian phòng làm việc nhỏ độc lập… Nhưng bây giờ đang là thời kỳ tuyên truyền cho nghệ sĩ, người của ban tuyên truyền đều bận tối mắt tối mũi, tạm thời không ai chào hỏi y.

Trần Thái sắp xếp đồ đạc xong, trước tiên đóng cửa lại, lén lút gọi điện thoại cho Vương Thành Quân. Y không biết bên kia có nhận được tin tức hay không, suy nghĩ một chút, quyết định không chủ động nhắc đến trước, sợ ảnh hưởng cảm xúc của Vương Thành Quân.

Người nghe máy là trợ lý.

Trợ lý nói: “Chào anh Trần, anh Vương hiện đang khớp lời thoại, anh muốn tìm anh ấy sao?”

“Không cần, cứ để cậu ấy làm việc, ” Trần Thái hỏi, “Tôi chỉ hỏi thăm các cậu chút thôi, bên đó vẫn tốt chứ? Có có gặp phải vấn đề gì hay không?”

Trợ lý nói: “Không có vấn đề gì cả, đều rất tốt, ngày hôm qua một chị bên tuyên truyền đến đây chụp ảnh còn khen anh Vương đấy, nói trạng thái bây giờ của anh ấy cực kỳ tốt, lần này nhất định sẽ hot.”

Trần Thái yên tâm, thuận miệng hỏi một câu: “Chị nào bên tuyên truyền?”

“Người của công ty mình, không phải tới đây chụp ảnh tuyên truyền à.”

“Công ty?” Trần Thái sững người, trong lòng giật thót, “Mấy ngày trước tôi nghỉ, có vài việc không biết không cụ thể, các cậu đàm phán thuận lợi chứ?”

Trợ lý đáp: “Rất thuận lợi, chính là cô gái lần trước đi thi tuyển cùng em đó, giờ làm người đại diện được chị bên tuyên truyền dẫn đến đây, mọi đàm phán bàn bạc đều là do họ đảm nhiệm, em và anh Vương không cần lo gì hết. Chuyện chụp ảnh poster tuyên truyền cho phim mấy ngày trước anh biết chưa?”

Trần Thái không lên tiếng.

Trợ lý nói tiếp: “Ban đầu không phải đã định sẽ đăng mấy tấm tạo hình nhân vật trong phim thôi hay sao, nhưng trên tấm poster chính của đoàn phim anh Vương lại bị đẩy xuống hàng thứ hai. Em cũng không để ý chi tiết này, may mà chị bên tuyên truyền phát hiện ra, lập tức tìm người phụ trách bên này để hỏi, buộc đoàn phim sửa lại ngay trong đêm, weibo cũng sửa. Hai ngày nay người trong đoàn phim sợ xanh mặt, nhìn thấy em và anh Vương đều đàng hoàng hơn hẳn.”

Trần Thái nghe mà ong cả đầu, thiếu chút nữa mắt mũi tối sầm lại, dằn lại cơn tức hỏi: “Poster phim, là ai gửi cho bên tuyên truyền?”

“Là em gửi, ” trợ lý nói, “Em vừa nhận được là lập tức gửi qua bên đó.”

“Vì sao cậu gửi cho cô ta, mà không hỏi qua tôi?”

“…”

“Mà cậu quen bên tuyên truyền từ khi nào? Công ty cho người qua đó đàm phán, tại sao tôi không biết tin gì hết?! Đờ mờ!” Trần Thái hỏi liên tiếp mấy câu, bên kia ấp úng không nói lời nào, y cả giận nói, “Gọi Vương Thành Quân!”

Vương Thành Quân đang ở đằng kia khớp thoại, từ xa liền thấy trợ lý xanh mặt vẫy tay, vẻ mặt hết sức khó coi.

Trong lòng y cũng lo lắng, chạy quay thấy tên Trần Thái trên màn hình, ngay tức khắc mừng rơn, nhận máy vui vẻ gọi một tiếng: “Anh Trần!”

Trần Thái gắng đè lên lửa giận của mình xuống, ở đầu dây bên kia thầm hít thở sâu vài lần.

Vương Thành Quân “hử” một tiếng, lại hỏi: “Anh Trần, là tín hiệu bên em không tốt sao? Em nhớ anh muốn chết luôn.”

“Cậu nhớ anh sao không gọi điện thoại?” Trần Thái ráng giữ bình tĩnh nói, “Xảy ra xung đột với đoàn phim chuyện lớn như vậy cũng không nói cho anh?”

“Trợ lý nói gọi cho anh sẽ khiến anh thêm bận, ” Vương Thành Quân nói, “Sau đó công ty cũng nói gần đây anh đang bận thăng chức, bảo em không nên quấy rầy anh. Anh Trần anh thăng chức xong rồi hả?”

“Thăng cái rắm!” Trần Thái cả giận nói, “Ông đây mặc kệ, mi đi theo người khác đi!”

Vương Thành Quân lập tức sốt ruột. Trần Thái nghĩ giờ này còn giấu diếm cái mọe gì, liền đem chuyện mới vừa rồi nói lại một lần.

Vương Thành Quân giờ mới hiểu được, công việc của mình mấy ngày trước bị sắp xếp quá cấp bách, đến lúc mọi chuyện đều hỏi trợ lý thì hắn cũng không có nói thật. Sau khi có người của công ty liên hệ với hắn, dù là vì muốn bớt việc hay là vì lý do nào khác, hắn đều báo rõ từng động tĩnh của cậu cho người ta.

Trần Thái luôn rất yên tâm về mình nhưng lần này lại gây ra chuyện ồn ào như vậy.

Vương Thành Quân tức giận quay đầu lại, trợ lý đã sớm trốn đi chỗ nào rồi không biết.

“Không sao, anh Trần, ” Vương Thành Quân nói, “Đám người này mặt cũng dày quá đi! Em sẽ không đi theo ai hết chỉ theo anh thôi, anh đi đâu em đi đấy, anh không muốn đi đâu thì em theo anh làm riêng lẻ!”

“Nhà ngươi nói ngon nhỉ, đi cùng nhau để hít khí giời à?” Trần Thái tức giận vò đầu tóc, nhưng tâm tình tốt hơn hẳn. Còn một khoảng thời gian nữa mới đến hạn hợp đồng của Vương Thành Quân, giờ thương lượng những chuyện đó có hơi sớm. Huống chi chuyện poster phim mà trợ lý nói ban nãy, lúc này tỉnh táo lại ngẫm nghĩ cũng thấy việc làm của công ty không hoàn toàn là sai.

Trước đây Vương Thành Quân chỉ là diễn viên vô danh tiểu tốt, giải trí Ngư Miêu cũng chỉ là công ty không tên tuổi, cho nên có thể kiếm được một vai diễn đã là ân huệ cực lớn của bọn họ rồi, vội vàng đi tạo dựng quan hệ với người khác ấy chứ. Còn về vị trí trước sau font chữ tên to nhỏ, bọn họ không có tư cách đi chất vấn.

Hiện tại Vương Thành Quân đổi sang Wana, tác phong làm việc của công ty này khẳng định khác hẳn Ngư Miêu.

“Giờ cậu cứ tập trung đóng phim cho tốt đi, ” Trần Thái bất đắc dĩ nói, Cậu vẫn chưa đến hạn hợp đồng, tuy rằng hiện tại anh không có cách nào dẫn dắt cậu, thế nhưng có vấn đề vẫn có thể tìm anh. Người của công ty mới dù cũng chẳng ra sao nhưng năng lực của họ nhất định đáng tin, so với công ty trước đây của chúng ta chuyên nghiệp hơn nhiều. Cậu cứ quay phim đi, tranh thủ bật lên hot hẳn, chờ khi cậu thành danh rồi, anh Trần đợi cậu đến kéo.”

Vương Thành Quân trong thời gian ngắn cũng không biết mình có thể làm gì, chỉ đành đáp ứng, “Được, em nghe lời anh, tập trung quay phim.”

Y nói đến đây dừng lại một lát, cũng không biết cách an ủi, quyết định nghĩ gì nói nấy, nói với Trần Thái, “Anh Trần nếu anh không thích công ty mới thì đừng chịu ấm ức, đừng để người ta khinh thường, cùng lắm thì em nuôi anh, dù sao cát-xê lần này rất nhiều, nhà chúng ta đang ở lại không tốn tiền thuê.”

Trần Thái vốn đang rầu rĩ, nghe cậu ta nói xong dở khóc dở cười, không nhịn được cười mắng: “Biến mau, cả ngày suy nghĩ bậy bạ cái gì.”

Ngắt cuộc gọi, Trần Thái ngã người xuống ghế tựa, cố nén kích động ném đồ cho hả giận. Hiện tại y muốn làm tuyên truyền cho nghệ sĩ là việc không thể, không nói tới những cái khác, Vương Thành Quân do y dẫn dắt đã một năm, khó khăn lắm mới có chút hi vọng, giờ không thể để người khác muốn cướp ngang là cướp liền. Về tình về lý, sự tình không thể như vậy.

Bây giờ nhất định phải tìm người để lý luận, lý luận thành công thì sẽ dễ xử lý hơn. Mà không thành thì không cần ở lại công ty này nữa.

Y đưa ra quyết định xong đứng lên, ra cửa quẹo phải vào thang máy, đi tới phòng nhân sự.

Quản lý Vương đang xem một đống hồ sơ nhân sự trong tay, thấy y vừa rời đi đã quay lại tìm mình, hơi ngạc nhiên nhưng vẫn tiếp đãi khách khí.

Trần Thái đi thẳng vào vấn đề, hỏi bằng thái độ cứng rắn: “Quản lý Vương, tôi tới tìm anh là muốn nói về chuyện công việc, tôi không chấp nhận sự điều chuyển hiện tại.”

“Ra vậy à, ” Quản lý Vương cười, “Cậu có ý kiến gì sao?”

Trần Thái đoán được vẻ mặt của anh ta, nhưng lại không nhìn ra được sự qua loa lấy lệ.

“Tôi dẫn dắt Vương Thành Quân đã một năm, ” Trần Thái mở miệng nói, “Một năm nay, hai chúng tôi gặp rất nhiều khó khăn, nhưng rồi đều cùng bắt tay khắc phục. Hiện tại mọi chuyện đang phát triển theo hướng tốt, tôi và Thành Quân phối hợp ăn ý, lại quen thuộc lẫn nhau, hợp tác rất vui vẻ, giờ công ty nói hủy là hủy, xin lỗi, tôi không thể chấp nhận.”

“Tâm tình của cậu tôi có thể hiểu, ” Quản lý Vương trầm ngâm chốc lát, rồi đột nhiên hỏi, “Trong năm ngoái, Vương Thành Quân ngoại trừ bộ phim ‘Đại Giang Sơn’ hiện tại ra, thì còn có tác phẩm tiêu biểu nào khác không? Bất kể là phim kinh phí lớn hay nhỏ, dù dù là đóng vai số ba số bốn cũng được.”

Trần Thái ngẩn ra, há miệng, lại không nói ra được.

Khi y mới tiếp nhận, Vương Thành Quân lúc đó là vật phẩm bỏ không, có phim để quay đã là rất tốt rồi, nào dám bàn đến vai số mấy. Cũng là vào năm nay Vương Thành Quân dùng số tiền tích lũy được từ những lần đóng phim trước đây mới có thể kiên nhẫn đợi chờ cho đến cơ hội lần này.

Quản lý Vương thấy y lặng người không nói gì, giọng điệu cũng không còn khách khi như ban đầu, trầm giọng nói: “Nếu quả thật là muốn tốt cho nghệ sĩ, vậy thì trước tiên hãy đứng ở góc độ của cậu ta mà suy nghĩ. Hướng đi mà cậu vẽ ra cho cậu ta có chuẩn xác không? Cậu có thể có duy trì tài nguyên lâu dài để cung cấp cậu ta sao? Kế hoạch tuyên truyền về sau của cậu thích hợp chứ? Cậu có quen biết với giới truyền thông cũ và mới sao? Nếu như gặp phải tình hình nguy cấp, năng lực quan hệ xã hội của cậu đủ vững vàng không? Tôi biết quan hệ giữa cậu và Lục tổng không tầm thường, thế nhưng dẫn dắt một người nghệ sĩ, không phải cứ nói chuyện tình cảm là có thể.”

“Công việc từ một năm nay của tôi, đi từ không đến có, từ nhỏ đến lớn, quản lý Vương nghĩ là dựa vào tình cảm là có được sao?” Trần Thái cười lạnh nói, “Anh không cần dùng lý lịch cá nhân để áp bức tôi, chỉ cần anh đưa ra yêu cầu, cho tôi thời gian, tôi đều có thể học có thể rèn luyện, chưa chắc đã không làm được. Thậm chí còn có thể làm tốt hơn những người anh cho là tài giỏi.”

“Vậy thì đợi đến khi cậu làm tốt rồi hẵng quay lại yêu cầu.” Quản lý Vương lắc đầu nói, “Chắc là cậu cảm thấy công việc bên tuyên truyền quá mệt mỏi? Cậu có yêu cầu gì thì cứ đề xuất, chức vụ khác trong công ty không phải là không thể cân nhắc. Chỉ là làm người đại diện cho nghệ sĩ… Vương Thành Quân là mầm mống tốt, nếu như cậu muốn rèn luyện, cũng đừng dùng cậu ta để luyện tập.”

Trái tim Trần Thái như là bị người ta bóp mạnh một cái, y hiểu ý người này, là không thể để mình quay lại dẫn dắt nghệ sĩ.

“Thứ cho tôi nói thẳng, ” Trần Thái nhìn anh ta nói, “Không có sự luyện tập của tôi, thì làm sao anh biết cậu ấy là mầm mống tốt? Tài nguyên trên trời rơi xuống sao? Tiền của cậu ấy tự nhiên có sao? Không có ‘Đại Giang Sơn’ thì các người hiện giờ thèm nhìn cậu ấy sao? Tướng mạo hướng đi của Hoắc Binh cũng giống cậu ấy đấy, sao các anh không đi cướp Hoắc Binh đi?”

Cơn giận của y không nhỏ, nói chuyện dần trở nên không biết lựa lời, chỉ vào quản lý Vương nói: “Anh không buông người, vậy quên đi. Những chức vụ công việc khác tôi đây không thèm khát gì hết, chẳng cần anh phải bố thí.” Trong miệng y còn có vài câu khó nghe nữa, nhưng nhịn xuống không nói ra.

Những thứ khác không nói, người này há mồm ngậm miệng đều là Lục Tiệm Hành, dù trong lòng Trần Thái rất tức giận, nhưng cũng cảm thấy cần phải chừa lại chút mặt mũi. Những lời cần nói đều đã nói, mắng người cũng mắng rồi, nên dừng lại bằng không sau này sẽ rất khó xử.

Chỉ là đi đàm phán hồi lâu vẫn không có hiệu quả, tâm lý khó tránh khỏi bị uất ức đè nén. Trần Thái thiếu chút nữa muốn từ chức ngay lập tức, nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng, lại nuốt xuống bụng. Trong lúc nổi nóng mà đưa ra quyết định sẽ dễ dàng hối hận, huống chi sau này vẫn có thời gian, y còn có thể quan sát thêm mấy ngày.

Hôm nay Trần Thái trở về nhà từ rất sớm.

Bởi vì có phiền muộn, cho nên không muốn làm cơm cũng chẳng muốn gọi thức ăn ngoài, lấy chai bia trong tủ lạnh ra mở, ngồi ngoài ban công vừa uống vừa gọi điện cho bạn tố khổ giải sầu. Mắng hết đám người từ trên xuống dưới trong công ty mới một lượt.

Hội bạn thân của y và BB có một cái group chat, người khác đều an ủi y hoặc là cùng y mắng mỏ, chỉ có BB gọi điện thoại lại.

“Mày không thể mắng người khác có bệnh, có tật xấu rõ ràng là mày.” BB nói bằng giọng ngờ vực, “Mày quen biết với cả sếp tổng cơ mà, chuyện như vậy không tìm hắn còn rảnh rỗi tán phét làm gì?”

Trần Thái nói: “Mày không hiểu đâu. Đây là chuyện của bản thân tao, tao muốn dựa vào khả năng của mình.”

“Mày bớt đi, ” BB chép miệng, vạch trần, “Mấy ngày trước mày còn nghĩ làm thế nào để lợi dụng Lục Tiệm Hành còn gì? Giờ mới được vài ngày đã đổi thành dù rõ ràng đang chịu thiệt cũng không dám hé răng? Mày dựa vào năng lực của bản thân và tranh thủ quyền lợi đâu có liên quan gì… Cho nên mày đang nghĩ gì hả? Tình huống hiện tại rất không thích hợp đâu, bạn Trần ơi.”

Trần Thái không muốn nghe cái này, y cũng không có ý định đi tìm Lục Tiệm Hành, chỉ nói: “Mày nghĩ quá nhiều rồi, tao chỉ đang thận trọng thôi, Lục Tiệm Hành là người rất hay nghi kị, tao mà nói có khi còn phản tác dụng ấy.”

“Còn có thể phản tác dụng thành thế nào? Mày hiện giờ đang hết cách rồi. Hơn nữa mày cũng không phải người có thể nhẫn nhịn, đổi thành Tôn Ngọc Mậu thử xem, có khi giờ này mày đồ sát cả nhà lão rồi ý!”

“…”

“Không phải là mày rung động với người ta rồi đấy chứ?” BB nói, “Cho nên mới sợ Lục Tiệm Hành coi thường mày?”

“Mày cút đi, sao có thể, ” Trần Thái càng nghe càng không vui, tức giận nói, “Mày có ý kiến nào hay ho không, không có thì tao cúp máy đây.”

Y vội vã tắt cuộc gọi, uống một hớp bia, vì quá vội nên bị sặc.

Trần Thái ho dữ dội, điện thoại di động lại vang, y ấn xuống nút nghe, tiếng BB vang lên bên đầu kia: “Mày mau thừa nhận đi, nếu như đúng là thích Lục Tiệm Hành thì cũng không sao, anh đây sẽ bày mưu tính kế cho mày!”

Trần Thái buồn bực sắp chết rồi, lại tắt, bên kia lại gọi tới.

Y không thể làm gì khác hơn là nghe máy, vừa ho vừa lớn tiếng: “Mày có thấy phiền không hả?! Tao nói tao không thích hắn mà!”

“Ai thế?” Giọng Lục Tiệm Hành truyền ra, ở bên kia hỏi, “Cậu không thích ai?”