Tin tức Truyền thông Thiên Di sắp đổi CEO truyền ra rất nhanh, tất cả mọi người trong công ty đều vô cùng hoang mang, đầu tiên là suy đoán do giám đốc Vương gây khó dễ, sau đó mới biết hóa ra là bởi vì Lục Tiệm Hành.

Có người xem trò vui còn chê chuyện chưa đủ lớn, thế là nói Lục Tiệm Hành không phải một Tiệm Hành yếu ớt như lúc trước nữa, bây giờ phải gọi là Cristo(1) Tiệm Hành. Chỉ qua một buổi trưa, biệt hiệu “Cristo Tiệm Hành” đã lan truyền khắp công ty, chỉ có điều lần này mọi người không thể yên ổn hóng hớt, bởi vì rất nhanh, bọn họ liền biết chuyện  náo nhiệt lần này gây ảnh hưởng cho cả mình.

Cấp trên nhanh chóng ban hành văn bản, thông báo công ty sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự, mấy ban ngành ban đầu sẽ chia chia tách tách, người trong nội bộ công ty tất cả đều cảm thấy bất an. Còn có cả quản lý tầng giữa và tầng cao họ Lục đồng loạt kháng nghị, tuyên bố ban giám đốc làm trái quy tắc, Lục Tiệm Viễn làm CEO chưa hết nhiệm kỳ, ban giám đốc không có quyền thay đổi, yêu cầu tổ chức đại hội cổ đông.

Tin tức tốt lành rằng công ty ra thị trường còn chưa tới nửa năm, tất cả mọi người mới vừa bước lên đỉnh mây xây nên mộng đẹp, cảm ơn rối rít với đầu tư Dương Nguyên, thế mà bây giờ đột nhiên thấy bên kia lột mặt nạ lộ ra răng nanh, nhất thời vừa hoảng vừa sợ. Những quản lý mang họ Lục giơ gậy gây sự, những người còn lại thì không biết nên phản ứng ra sao, giằng co qua lại, người ngoài cuộc đứng xem vẫn nhiều hơn.

Trần Thái vốn đang ở ngoài gặp mặt đối tác, lúc thấy tin tức trên điện thoại cũng giật mình không nhẹ. Y gọi điện thoại cho Lục Tiệm Hành, bên đó vậy mà lại thừa nhận sảng khoái.

Trần Thái cả giận: “Anh điên rồi à! Anh dây vào họ làm gì? Người nhà bên đó coi tiền như tính mạng sẵn sàng dùng bất cứ thủ đoạn nào, anh khó khăn lắm mới thoát được ra…”

Y lo lắng sốt ruột, nói đến đây tạm ngưng một lát, rồi lại suy đoán: “Có phải là công ty thiếu tiền không? Nếu cần tiền thì anh đừng gấp, hợp đồng đại diện quảng cáo và cát-xê của mấy nghệ sĩ chỗ em vừa bàn xong rồi, em có thể kiếm về cho anh!”

Lục Tiệm Hành an ủi: “Không phải, không liên quan đến Wana.”

“Vậy anh còn bước vào vũng nước đục này làm gì?”

“Bây giờ vẫn chưa phải lúc bàng quan đứng nhìn, ” Lục Tiệm Hành nói xong cũng kinh ngạc, hỏi y, “Anh cứ nghĩ em sẽ muốn anh giải thích…”

Chuyện này dây dưa quá nhiều, anh vẫn luôn không chủ động kéo Trần Thái vào, lúc này cũng lo lắng y sẽ hiểu lầm.

Ai ngờ Trần Thái thở dài nói: “Lần trước lúc anh nói muốn trị bệnh tận gốc em cũng đoán được một chút, dù vẫn chưa hiểu lắm… Nhưng mà em không ngờ anh sẽ đích thân đứng ra, tại sao không mượn tay người khác?”

Y biết hiện tại cục diện đã xong, mình có nhiều lời cũng vô ích.

Bên ngoài có người gõ cửa, Lục Tiệm Hành hơi nghiêng người, ngó ra sau nhìn. Trần Thái cũng nghe thấy động tĩnh, đè thấp giọng nói: “Anh lo chuyện trước đi, nhưng mà này…”

Lục Tiệm Hành hỏi: “Cái gì?”

“Chú ý an toàn.” Trần Thái đáp, “Em lo cho anh.”

Lục Tiệm Hành cảm động, nhưng kiềm chế cảm xúc rất nhanh, chỉ “Ừ” một tiếng.

Bên kia cúp điện thoại, Lục Tiệm Hành cũng cất di động, xoay người, nhìn Lục Tiệm Viễn được thư ký dẫn vào.

Ở Thiên Di bây giờ anh đã không có văn phòng, đang tạm thời mượn của người khác. Lục em tiến vào, người kia lễ phép đứng dậy, nói với Lục Tiệm Hành: “Lục tổng, tôi đi họp trước.”

Lục Tiệm Hành gật đầu.

Lục em nhẫn nhịn cơn giận, nhìn chằm chằm vào người kia, mãi đến tận khi người ta đi ra ngoài đóng cửa lại, hắn mới liên tục cười lạnh mấy tiếng.

Lục Tiệm Hành không lên tiếng, kéo chiếc ghế bên cạnh qua ngồi xuống, lẳng lặng nhìn lại hắn.

“Cái vị giám đốc chuyên nghiệp này, cũng là người của anh nhỉ?”

Lục em đứng dựa vào cửa, nhìn anh từ xa, “Tôi cứ nghĩ anh vì bất hòa với người trong nhà mới từ chức, còn khổ tâm giữ anh lại, thế mà anh, anh…”

Hắn nghẹn họng, lại giận mình vô dụng, hít sâu một hơi, ngoảnh mặt sang một bên, “Anh giỏi lắm, anh, anh chơi một ván cờ hay thật!”

Lục Tiệm Hành lắc đầu: “Tiệm Viễn…”

“Đừng có gọi tên tôi!” Lục Tiệm Viễn nhìn anh chòng chọc, “Tôi có họ!”

“Vậy được, ” Lục Tiệm Hành gật đầu: “Chúc có thể ngồi xuống nói chuyện không.”

Lục em không động đậy, vẫn cứ áp sát vào cạnh cửa.

Lục Tiệm Hành bỗng nhiên cười nói: “Cũng khó trách sẽ xuất hiện cục diện hôm nay, nhưng mà chỉ mở một cuộc họp mà chú đã sợ thành như vậy, cách xa như thế là định chạy cho nhanh à? Hay là sợ sau khi ngồi xuống sẽ không có khí thế nữa?”

Lục em vốn đang rất khổ sở, nghe lời này lửa giận bốc lên phừng phừng, nghĩ thầm mình cho dù thua người ta cũng không thua trận, hay quả thực là ngay cả ngồi xuống nói chuyện cũng sợ anh ta?

Hắn rất rối rắm nhưng vẫn đi qua kéo ghế ngồi xuống, lại nghĩ đến Lục Tiệm Hành mới là người phản bội, thế là hất cằm lên, trợn mắt nhìn anh trai mình.

Lục Tiệm Hành cũng đi thẳng vào vấn đề, nhìn hắn nói: “Nếu chú đã tới rồi, có vấn đề gì cứ hỏi đi.”

Lục em cười lạnh: “Đều đến lúc này, anh chơi xong trò rút củi dưới đáy nồi, đương nhiên là không sợ tôi hỏi cái gì rồi.” (rút củi dưới đáy nồi = giải quyết tận gốc)

Hắn nghiêm mặt, giọng điệu phập phồng, gằn từng chữ: “Lục Tiệm Hành, từ trước tới nay tôi chưa từng có lỗi với anh. Ngày anh quay về công ty, bọn họ đều không phục anh, nhưng tôi phục! Người trong nhà đều không chấp nhận anh, nhưng tôi nhận! Anh để tay lên ngực tự hỏi đi, mấy năm qua tôi có từng làm gì có lỗi với anh hay chưa??”

Lục Tiệm Hành lắc đầu: “Không có.”

“Vậy còn anh!”

“Anh cũng không có, ” Lục Tiệm Hành dựa vào ghế, nhìn hắn, “Ngoại trừ việc hôm nay, những chuyện khác anh đều thuận theo ý chú, trợ giúp chú, chú đối xử với anh thật lòng, anh cũng không tệ bạc với chú.”

“Ồ!” Lục em bị những lời anh nói khiến không thể phản bác, chỉ oán hận nói tiếp, “Anh là kẻ vô cùng dẻo miệng! Chẳng trách có thể xoay mọi người mòng mòng.”

Hắn vẫn đang rất giận, khó mà giữ được bình tĩnh.

Lục Tiệm Hành lại như có điều suy nghĩ nói: “Thực ra không phải chú không hề có cơ hội chuyển mình.”

Lục em quay mặt sang, cảnh giác nhìn anh.

Lục Tiệm Hành nói: “Tuy rằng điều lệ của công ty nhiều lỗ hổng, thế nhưng chú cũng có thể yêu cầu như bọn người chú hai ấy, đề nghị tổ chức cuộc họp cổ đông, lật đổ cuộc bỏ phiếu lần này.”

“Sau đó thì sao?”

“Chỗ cổ phần mà đầu tư Dương Nguyên đang nắm giữ, thêm cả phần của anh, hiển nhiên vẫn chưa tới 1/2.” Lục Tiệm Hành trả lời, “Đến lúc đó nếu như chú có thể liên hiệp với tất cả các cổ đông lớn nhỏ, vậy thì vẫn có hy vọng thay đổi cục diện.”

Lục em quả thực có ý định này, chỉ là không ngờ Lục Tiệm Hành sẽ nói như vậy, hắn không biết người này muốn làm gì, chỉ có thể chờ đợi đoạn sau.

Lục Tiệm Hành nói tiếp: “Nhưng mà hôm nay chắc chú cũng thấy, giám đốc Vương sở dĩ bỏ phiếu trắng, chẳng qua là không muốn để cho người khác thượng vị mà thôi. Ông ta hoàn toàn hai tay tán thành với quyết định miễn nhiệm chú lần này. Cho nên đến lúc đó bọn anh có thể tiến hành từng bước, trước tiên bỏ phiếu cách chức chú, việc này không hề khó khăn. Đối với chú mà nói, rớt đài là kết quả tất nhiên.”

“Anh…” Lục em giờ mới hiểu, vừa tức vừa sợ, “Anh rốt cuộc là ý gì? Anh chỉ vì muốn đá tôi ra ngoài?”

Lục Tiệm Hành lắc đầu: “Người anh muốn đá không phải là chú, mà là tất cả những người không thích hợp nhậm chức ở công ty, bao gồm cả mấy người như chú hai và Lục Khả Manh.”

“Không thể! Công ty họ Lục! Đừng ai hòng thay tên đổi họ cho nó!” Lục em nói xong một tràng, giận dữ, “Cùng lắm mọi người cá chết lưới rách! Các anh cũng đừng hòng ra thị trường, tôi thà để công ty thiệt hại trong tay tôi chứ không thể chắp tay để cho người khác đoạt mất.”

Hắn nói đến đây đột nhiên bắt được trọng điểm, cười lạnh nói: “Không cần biết anh và đầu tư Dương Nguyên có quan hệ ra sao, mười mấy triệu lần này là lấy ra chơi phải không? Không phải chứ? Nếu Thiên Di thật sự xong đời, các người cũng đừng hòng thu lợi.”

“Nếu như khoản vốn đã chi trả, chú nghĩ như vậy còn có chút đạo lý, ” Lục Tiệm Hành nói, “Hiện giờ tiền trả là bao nhiêu?”

Lục em bàng hoàng, tim đập kịch liệt: “Thỏa thuận đã ký, các anh còn định phá hợp đồng???”

“Người đầu tư có hàng ngàn hàng vạn lý do bỏ dở đầu tư, chú là người theo học chuyên nghiệp, cần phải hiểu rõ vấn đề này. Huống chi bản thân Thiên Di có rất nhiều vấn đề, tùy tiện mượn cớ nào cũng được.” Lục Tiệm Hành nhìn hắn, “Cho nên bây giờ chú có thể bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào.”

Lục em không bị uy hiếp, nói: “… Cuộc họp cổ đông nhất định phải mở, coi như tôi thông báo với anh. Việc miễn nhiệm lần này có vấn đề.” Hắn nói xong nhớ tới chuyện mấu chốt, mắt lạnh nhìn sang, “Anh có muốn liên hiệp với anh em giám đốc Vương, bọn họ chưa chắc đã đồng ý.”

“Nếu như bọn anh đồng ý ứng cử viên CEO mới là người do họ đề cử thì sao?” Lục Tiệm Hành buông tay, “Đến lúc đó ban giám đốc vẫn sẽ có sự thay đổi, chỉ có điều biến thành họ Vương nắm quyền triệt để. Bọn họ vì chuyện này mà nỗ lực mấy năm nay, giờ miếng thịt đã dâng lên tận mồm, há có thể không cắn?”

Lục em: “…”

Lục Tiệm Hành lại cười: “Đương nhiên cứ như vậy cũng bớt chuyện, giám đốc Vương sau khi nhậm chức, không cần anh đứng sau, ông ta cũng sẽ tự động sẽ thanh lý hết thảy người của Lục gia, hơn nữa còm làm nhanh hơn anh, thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn.”

Lục em hít vào một ngụm khí lạnh, dựa lưng vào ghế.

Lục Tiệm Hành chờ hắn im lặng một lát, mới tiện tay cầm lấy ba cái bút, để lên bàn: “Cục diện hiện tại ở công ty chính là thế chân vạc ba phe. Hôm nay gọi chú tới, là vì anh muốn hỏi chú rõ ràng trước.”

Anh nói xong một tràng, ngẩng đầu nhìn hắn, “Chú muốn hợp tác với anh? Hay muốn hợp tác với anh em nhà họ Vương? Nếu như là lựa chọn thứ nhất, vậy anh có thể nói cho chú biết, anh chỉ tiêu diệt hết thảy những kẻ quản lý ngồi không ăn bám, không phân biệt là mang họ gì. Còn với những người làm việc đàng hoàng, vẫn trọng dụng như thường lệ. Công ty muốn phát triển vững mạnh, những khối u ác tính này nhất định phải tiêu diệt. Nếu như là lựa chọn thứ hai, vậy ý đồ của giám đốc Vương chú chắc phải rõ hơn anh, ông ta sẽ đá tất cả thân thích nhà họ Lục ra khỏi công ty, bao gồm cả chú. Đừng quên, Thiên Di ngày mới sáng lập vốn là họ Vương.”

Lục em nhìn chằm chằm mặt bàn: “Vậy thì xin hỏi một câu, nếu như tôi hợp tác với họ Vương thì sao?”

“Vậy thì đầu tư Dương Nguyên sẽ ngừng cấp vốn. Thiên Di mới mời được đạo diễn Giả, lại tham gia dự án thu mua công ty công nghệ số, đánh giá theo tình hình thực tế, tài chính sẽ rất khó khăn. Không quá ba tháng, các dự án khắp nơi của Thiên Di đều sẽ bị ép ngừng lại… Dù chú muốn cá chết lưới rách, nhưng còn các cổ đông khác thì sao? Dựa theo cái tính xấu xa của chú hai, chú nghĩ bọn họ sẽ cùng tiến cùng lui với chú sao?”

Lục Tiệm Hành nói tiếp: “Đương nhiên nếu quả thật cùng tiến cùng lui nói cũng không sao. Tầng cấp cao của công ty xảy ra biến động, quản lý có vấn đề, dự án bị ép bỏ dở… Việc lên sàn chứng khoán của Thiên Di trong năm nay khẳng định không thực hiện được. Khi đó nếu như không bỏ ra nổi một khoản tiền để  mua lại cổ phần, chú nghĩ Thiên Di sẽ như thế nào?”

Lục em nghe mà hãi hùng khiếp vía, hồi lâu vẫn chưa có hoàn hồn.

Hai tay Lục Tiệm Hành đan vào nhau, nhìn hắn: “Tiệm Viễn, chú biết vấn đề cuối cùng xảy ra ở đâu không?”

Lục em chậm rãi giương mắt nhìn anh.

“Mục đích ban đầu của đầu tư Dương Nguyên, vốn không phải là vì thu lợi khi Thiên Di ra thị trường.” Lục Tiệm Hành giảng giải, “Chú đã đánh giá sai mục đích của nó rồi. Cho dù đó là quy định của hội đồng quản trị hay thỏa thuận độc quyền, thiết lập ưu tiên… Tất cả các điều khoản đều tồn tại uy hiếp ngầm, điều khiến anh thất vọng chính là, chú không hề nhìn ra điều gì cả.”

Lục em im lặng, hắn nhìn lăm lăm, qua rất lâu, mới chậm rãi cúi đầu: “Tôi… Tôi cứ nghĩ… Tôi cứ tưởng mình cuối cùng đã làm được… Bố, ông ấy…”

Hắn đột nhiên nghẹn ngào, sau một lát mới nói: “Tôi cứ nghĩ Tết Thanh Minh này, tôi rốt cuộc cũng có mặt mũi đi gặp ông ấy. Bố đã trải sẵn đường cho tôi lâu như thế, mãi cho đến lúc chết cũng chờ tôi tạo được chút thành tích…”

“Đáng tiếc chú đã có lỗi với kỳ vọng của ông ấy.”

Lục em bỗng nhiên ngẩng đầu, bi phẫn quát lên: “Anh thì có tư cách gì mà nói tôi!”

“Chú nói xem? Là ai gào khóc ở linh đường nói mình có lỗi với ông ấy! Là ai căm giận một đám thân thích thấy lợi quên nghĩa? Bố chú chết như thế nào chú không biết sao?!”

Lục Tiệm Hành cười lạnh, nhìn thẳng vào hắn, “Vốn dĩ ngày hôm nay anh có thể không cần ra mặt, mọi chuyện kéo dài càng lâu phần thắng của Dương Nguyên càng lớn. Nhưng anh thực sự không nhìn nổi nữa, cũng không tin đến bây giờ chú vẫn u mê không tỉnh!”

Anh nói đến đây dừng lại, rồi gằn từng chữ một: “Chú đừng nghĩ mình nhường nhịn thân thích là thiện lương, không phân đúng sai mà cứ mù quáng bao dung, vậy chỉ có thể là ngu xuẩn! Ngày mai là Tết Thanh minh tảo mộ, chú có thể đến nói với bố chú một tiếng, rằng chú đã bắt tay giảng hòa với những kẻ làm ông ấy tức chết rồi!”

Lục em thẹn quá hóa giận, đứng phắt lên, giơ tay nắm lấy ca-ra-vat của Lục Tiệm Hành, vung nắm đấm tới.

Lục Tiệm Hành bị đấm trúng cũng không né tránh, đè lại cổ tay Lục em đẩy một cái kéo một cái, cong lưng quật ngã hắn xuống đất. Sổ sách máy tính trong phòng làm việc văn bị quét trúng vung vãi khắp nơi, Lục em liền đứng dậy, giao đấu tay chân với anh. Hai người đều từng luyện võ, lúc này lại trở thành trận đấu vật quyền cước loạn xạ.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động binh binh bang bang bên trong, ai cũng sợ đến mức biến sắc, muốn đẩy cửa tiến vào xem tình huống, nhưng cánh cửa lại bị chặn từ bên trong.

Mười phút sau, Lục Tiệm Hành cùng Lục Tiệm Viễn từng người chật vật tách ra, thở hồng hộc nhìn nhau chằm chằm.

Thư ký và bảo vệ ở bên ngoài sốt ruột gõ cửa, Lục Tiệm Hành chỉnh đốn lại quần áo, thân thủ gỡ mấy lần tóc tai, rồi mới hướng người bên ngoài hô:

“Không có chuyện gì, tất cả giải tán đi.” Anh nói xong liền cảm thấy mồm miệng đâu nhức. Suýt xoa một tiếng, tức giận nói: “F*ck! Ra tay cũng mạnh thật.”

Lục em nhổ “phì” bãi nước bọt, quay đầu nhìn thấy bên trong có lẫn cả máu, nhất thời giận dữ: “Anh còn mạnh hơn!”

Lục Tiệm Hành liếc nhìn, xoa xoa quai hàm của mình, lại qua xem Lục em.

Lục em giận hờn quay đầu, bị anh nắm cằm xoay về, cau mày nói: “Để anh xem… Có lợi hại không, thôi xong, gãy răng rồi?”

Lục em ngẩn người, nhất thời tức giận, quay đầu liền muốn tìm điện thoại để soi.

Lục Tiệm Hành buông hắn ra, vẻ mặt đầy tiếc nuối: “Răng cửa gãy mấy rồi, mau mau tìm đi, chút nữa phải ném đi…”

Lục em: “…”

Hồi còn bé, hắn đến chỗ cha nuôi của Lục Tiệm Hành chơi đúng đợt đang thay răn. Có ngày răng cửa bị gãy, Lục Tiệm Hành không biết nghe ai nói răng trên phải ném xuống rãnh nước, nhất định đưa hắn đi rất ra tìm bằng được một cái rãnh.

Hắn vốn đang giận, nhưng lại nghĩ đến tình cảm anh em trước kia và cục diện hôm nay, trong lòng thấy khổ sở vô cùng.

“Trước đây anh đối xử tốt với tôi, tôi đều nhớ. Người trong nhà không chịu thừa nhận anh, tôi ngày nào cũng hỏi bọn họ anh trai đâu…” Lục em ngó mặt đi chỗ khác, mắt đỏ hoe, “Tôi vẫn luôn coi anh là người mà tôi tin tưởng… Dù anh có thành kiến với thân thích nhà họ Lục, cũng không cần phải như vậy.”

“Phương pháp có rất nhiều, thế nhưng nếu muốn đạt được kết quả, cũng chỉ có cách này.” Lục Tiệm Hành cũng mệt mỏi, dựa vào một bên ngồi xuống, “Chú coi anh là anh em, coi bọn họ là bề trên. Cho nên dù quyết định thế nào, chú đều sẽ chịu ảnh hưởng của bọn họ, anh không muốn đối nghịch với chú thì cũng chỉ có thể bị ép tiếp nhận. Nếu như anh kiên trì với ý kiến của mình, chú cũng chỉ có thể trở thành người bị kẹp ở giữa. Tình hình như này mấy năm qua đã xuất hiện qua bao nhiêu lần, chú có từng nghĩ không, nếu như lần này anh không nhúng tay vào, thậm chí hoàn toàn rút khỏi Thiên Di, về sau chú sẽ ra sao?”

“Một dự án bước vào thời kỳ chín muồi chính là miếng thịt mỡ béo bở trên thị trường, sẽ có những người thân phận như Ngô lão trăm phương ngàn kế muốn chia một chén canh, cũng sẽ có truyền thông nhân cơ hội kiếm tiền, dù kinh nghiệm của chú không đủ, nhưng sau này cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Người thực sự muốn đòi mạng chính là những kẻ phía sau chú liên tục muốn hút máu người kia. Mỗi người bọn họ đều sẽ trở thành nhược điểm của chú. Chỉ cần chú tiếp tục do dự hay thiếu quyết đoán, cục diện có thể càng tệ hơn hôm nay. Dù sao người khác có thể sẽ không thương tiếc tình anh em như chú đâu.”

Lục Tiệm Hành ngẩng đầu nhìn hắn, một hồi lâu sau mới nói tiếp, “Anh không có hứng thú với Thiên Di, nếu như chú muốn tiếp tục làm, vậy chuyện này sau trong công ty vẫn do chú quản lý.”

Lục em cười khổ: “Cho nên mục đích của anh chính là đã hết thân thích họ Lục ra?”

“Chọn đúng người mà thôi, người dùng tốt đương nhiên sẽ giữ lại.” Lục Tiệm Hành đáp, “Anh sẽ không nhúng tay vào việc quản lý, cho nên hoặc là anh đầu tư tiền, chú tới quản lý, sau đó thoải mái thu lợi từ việc lên sàn chứng khoáng. Hoặc là công ty anh rút lại tiền vốn, dứt khoát bán Thiên Di cho Dương Nguyên muốn ném cho doanh nghiệp nào thì ném. Chọn một trong hai, quyền quyết định ở chú.”

Anh nói xong, xoay người rút ra một tờ giấy từ trên bàn làm việc, trên đó là danh sách viết rõ ràng những vị lãnh đạo ở cao tầng cần thanh lý.

Lục em nhìn danh sách trầm mặc rất lâu, rồi mới thở dài: “Anh nói đúng, tôi không tàn nhẫn như anh, những người này bảo tôi đi miễn nhiệm tôi không thể làm nổi.”

Cũng chỉ có thể mượn tayngười khác.

Nhưng mà trong số đó không phải toàn người không có năng lực.

Lục Tiệm Hành nhìn ra nghi vấn của hắn, thản nhiên nói: “Tình cảm mà cha nuôi dành cho anh, cũng như bố dành cho chú, cho nên anh không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục lăng mạ ông ấy. Hiện giờ anh tự tay xử trí mấy người này, là thay chú giải quyết vấn đề khó xử, cũng là giải tỏa cơn giân trong lòng mình.”

Ngày Lục em từ văn phòng đi ra, khóe miệng bầm ứ, cả người chật vật, mọi người trong công ty đều giật mình nhưng cũng khẳng định anh em nhà họ Lục lần này trở mặt hoàn toàn rồi.

Mấy vị quản lý cao tầng của nhà họ Lục càng thêm phẫn nộ, liên danh kháng nghị, Tết Thanh Minh cả nhóm người đứng chặn ở công ty, yêu cầu tổ chức cuộc họp cổ đông.

Lục em hôm đó không có mặt, mấy người tìm thư ký của hắn hỏi thăm, thư ký đáp Lục tổng đi tảo mộ rồi.

Sự việc khẩn cấp, chú hai họ Lục không chờ nổi nữa, hô hào cả đám chạy tới nghĩa trang. Lục Tiệm Viễn quả nhiên đang ở đó, che dù đứng lặng người trong mưa.

Điện thoại di động trong túi hắn kêu không ngừng, đó là cuộc gọi từ bà Lục, chất vấn hắn tại sao không ở công ty. Lục Tiệm Viễn vừa nghe máy câu đầu tiên hỏi là khi nào mẹ tới tảo mộ, bên kia lại trốn tránh không đáp, chỉ giục hắn mau hành động.

Mưa càng lúc càng mau, cơn mưa phùn bỗng chuyển thành giọt mưa lớn như hạt đậu, lộp bộp rơi xuống mặt ô. Lục Tiệm Viễn nhớ lại từng phút giây khi cha hắn qua đời, trong lòng càng lúc càng hối hận, lại cũng thấy xấu hổ.

Đoàn người chú hai vội vàng chạy tới, đứng phía sau liên mồm thúc giục hắn.

Lục Tiệm Viễn vẫn luôn đưa lưng về phía bọn họ, qua một hồi lâu, mới thở dài.

Mấy ngày sau, Thiên Di tổ chức đại hội cổ đông hội, trong buổi họp thái độ của Lục Tiệm Viễn khác thường, không chỉ tự động từ chức vụ CEO, còn bỏ phiếu ủng hộ vị giám đốc chuyên nghiệp lúc trước. Hắn nói xong, tất cả người trong phòng họp đều xôn xao.

Mấy người họ hàng của họ Lục nắm giữ cổ phần ngồi cạnh quát mắng hắn mất trí, anh em nhà họ Vương hai mặt nhìn nhau. Những cổ đông nhỏ nhoi như đạo diễn Vương chờ thấy thế cuộc đã định, cũng cùng bỏ phiếu. Bên này số phiếu đã vượt qua 2/3, CEO tân nhiệm nhân cơ hội đưa ra mấy thứ đề nghị, cũng đều được thông qua thuận lợi.

Trong vòng 6 tháng, nội bộ Thiên Di đã có biến động cực lớn.

Những quản lý cao tầng có một nửa bị thay đổi, đơn vị ban ngành thêm thêm bớt bớt. Chú hai họ Lục vì tham lam nhất thời nên rơi vào cái bẫy P2P, hơn 10 triệu đầu tư không cánh mà bay, cũng vì làm môi giới hứa hẹn trích phần trăm cho người khác nên bây giờ bị một đám người bị hại vây quanh nhà đòi nợ. Ông ta nhân cơ hội chạy trốn đi tìm Lục Tiệm Viễn khóc lóc kể lể đòi tiền, lại dẫn cả người bị hại tới Truyền thông Thiên Di, công bố Thiên Di là công ty của nhà họ Lục, Lục Tiệm Viễn sẽ trả tiền thay mình.

Nhân viên trong Thiên Di bị dọa cho hết hồn, bảo vệ đành phải báo cảnh sát xử lý. Nhưng mà việc này vẫn bị phát tán khắp truyền thông. Truyền thông xôn xao, tiêu đề tràn ngập con dấu của Truyền thông Thiên Di rơi vào phong ba của P2P, công ty bị hơn 10 người bị hạn chặn ở cửa.

Lục Tiệm Viễn vừa vội vừa giận, bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.

———————

Chú thích:

(1) Cristo tức bá tước Monte Cristo – nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết cùng tên của Pháp. Nội dung nói về người đàn ông tên Edmond, do bị người khác ghen ghét và lập mưu hãm hại, sau này Edmond đã vượt ngục thành công và sở hữu một số của cải khổng lồ.

Ông bí mật đổi tên thành bá tước Monte Cristo và thâm nhập vào giới thượng lưu Paris.

Bá tước đã lần lượt trả ơn những người đã giúp đỡ và trừng phạt thích đáng những kẻ tâm địa xấu xa đã từng hại mình. Bá tước Monte Cristo là câu chuyện thể hiện sâu sắc quy luật nhân quả ở đời: Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo.