"Này! Mạc Đình cậu có thể thành tâm đón khách một chút được không?" David bực dọc nói.

Làm gì có kiểu khách tới nhà mà mặc kệ rồi đi vào không nói câu nào như vậy chứ.

"Còn đợi tôi bê cậu vào chắc?" Hoắc Mạc Đình không dừng bước vừa đi vừa nói.

"Dù sao cậu cũng phải nói một tiếng chứ! Cái tên lạnh lùng này!" David thật muốn phát khùng.

"Cậu còn nói nữa thì đừng hòng vào cửa" Hoắc Mạc Đình đã quen với sự lải nhải không ngừng của David.

"Cái tên này!"

"Hai người được rồi đó, bao lâu rồi cũng không đổi được cái tính đó, không phải cứ gặp nhau là cãi lộn đâu nha!" Một người phụ nữ đi sau David lên tiếng.

"Doanh Doanh, em xem cái tên đó kìa! Chúng ta là khách mà cậu ta có thái độ gì thế kia!"

Bích Lạc Doanh nghe vậy cười ngọt ngào, hai người họ bao nhiêu năm rồi vẫn như vậy, không hề thay đổi.

"Lăng Nhiễm đâu?" Hoắc Mạc Đình trở về nhà không thấy Lăng Nhiễm đâu liền hỏi dì Thẩm.

"Phu nhân nói sẽ ra ngoài một chút nhưng đi từ trưa vẫn chưa về, tôi có gọi cho phu nhân, người nói sẽ trở về sớm thôi không cần lo lắng" Dì Thẩm thành thật trả lời.

"Cô ấy có nói là đi đâu không?"

"Không có, phu nhân chỉ nói đi có việc, nghe bảo vệ báo lại phu nhân đi cùng một đứa trẻ bị lạc"

"Vợ cậu không có nhà sao?" David tiến lên hỏi.

Bích Lạc Doanh nghe thấy sắc mặt có chút biến đổi nhưng rất nhanh lại khôi phục trạng thái ban đầu.

Hoắc Mạc Đình chỉ gật đầu rồi đi lên trên phòng.

Đi với một đứa trẻ bị lạc là muốn đưa đứa trẻ đó về nhà? Đến cả những việc này cũng đều khác trước kia, cô ta thực sự thay đổi rồi sao...

Đến 6 giờ tối Hoắc Mạc Đình không đợi được nữa liền lấy điện thoại gọi cho Lăng Nhiễm, nhưng anh chợt nhận ra mình lấy đâu ra số của Lăng Nhiễm cơ chứ, khẽ day day trán, anh gọi cho trợ lý Triệu: "Đưa tôi số điện thoại của cô ấy!"

"Của phu nhân ạ?" Cẩn Vĩ Thành giả bộ hỏi nhiều một chút, Hoắc tổng của bọn họ lại không có số của phu nhân dù cho đã kết hôn được vài tháng rồi, tẻ nhạt như vậy bảo sao phu nhân không hồng hạnh vượt tường.

"Có vẻ như thời gian cậu đi công tác hơi ngắn thì phải" Hoắc Mạc Đình lạnh lùng nói.

"Thưa Hoắc tổng tôi lập tức gửi số phu nhân qua!" Trợ lý Cẩn lập tức nói rồi gửi số Lăng Nhiễm qua.

Hoắc Mạc Đình nhận được số Lăng Nhiễm liền gọi cho cô.

Chuông reo hai tiếng rồi thuê bao.

Anh nhíu mày rồi đứng lên cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

"Ấy! Cậu đi đâu vậy?" David hỏi.

"Có việc!" Hoắc Mạc Đình nói xong liền đi ra ngoài.

"Anh Đình đi đâu vậy?" Bích Lạc Doanh ở trong bếp cũng nghe thấy khi đi ra thì Hoắc Mạc Đình đã rời đi rồi.

"Anh cũng không biết, vợ cậu ta chưa về chắc là đi tìm vợ" David hơi lắc đầu suy nghĩ nói.

Bích Lạc Doanh siết chặt tay lại.

Lăng Nhiễm chết tiệt chỉ biết gây rắc rối.

Lăng Nhiễm sau khi đưa cậu bé về tận nhà, cô từ chối lời mời của ba mẹ Tăng Tử do hôm nay nhà có khách.

Lăng Nhiễm phát hiện trời đã tối rồi bèn mở điện thoại lên nhưng điện thoại hết pin nên đã sập nguồn vài phút trước.

Lăng Nhiễm vỗ chán, nơi này khá xa Hoắc gia.

Trên người lại không có tiền không thể bắt xe về.

"Đen đủi quá!" Lăng Nhiễm rít lên rồi đi bộ, đi được một lúc cô lại bất lực vì mình làm gì biết đường về nhà đâu chứ, nơi đây hoàn toàn xa lạ với Lăng Nhiễm.

Cô khóc không ra nước mắt.

Lăng Nhiễm lê thê đi tới một cây điện thoại công cộng, muốn gọi nhưng mà làm gì có tiền xu hơn nữa số điện thoại của Hoắc Mạc Đình là gì cô còn chẳng biết.

Trời tối dần không khí cũng lạnh hơn.

Lăng Nhiễm lại chỉ mặc mỗi một chiếc váy xuông không mỏng mà cũng không dày.

Có chút lạnh cô ngồi xuống trước cửa cây điện thoại công cộng.

Mong là sẽ có ai đó đi qua, cũng may đoạn đường này không tối nếu không Lăng Nhiễm muốn die tại chỗ.

Nhìn thấy phía xa có ánh đèn, Lăng Nhiễm tìm thấy hi vọng, cô đứng lên đôi tay dơ lên trời vẫy qua vẫy lại.

"Tiểu thư phía trước có người, hình như là Lăng tiểu thư!" Tài xế nói với Thiên Kì Nhan.

Anh ta chỉ cần nhìn xa cũng phát hiện ra Lăng Nhiễm rồi, do đã gặp quá nhiều lần.

"Dừng lại đi" Thiên Kì Nhan nhàn nhạt nói.

"Nhưng mà...." Tài xế quả nhiên không muốn dừng lại.

"Có lẽ cô ấy đang gặp chuyện, cứ dừng đi không sao!" Thiên Kì Nhan nói.

"Vâng!" Tài xế dừng xe trước mặt Lăng Nhiễm.

"Giúp tôi chút...." Lăng Nhiễm thấy cửa kính xe hạ xuống liền nói nhưng ngay khi thấy khuân mặt Thiên Kì Nhan hiện ra cô liền đông cứng tại chỗ.

Ôi trời sao lại gặp nữ chính vào thời điểm này cơ chứ.

"Hoắc phu nhân có chuyện gì sao?" Thiên Kì Nhan hỏi.

"Cái đó, tôi bị lạc rồi, điện thoại hết pin lại không mang theo tiền..." Lăng Nhiễm ngập ngừng nói.

"Chúng tôi không đi vào thành phố nên khó có thể cho Hoắc phu nhân đi nhờ!" Tài xế nhanh miệng đáp lại Lăng Nhiễm.

"Cái đó thì không cần đâu, chỉ cần chỉ dường cho tôi đi hướng nào là được rồi!" Huhu bị người ta ghét tới mức này luôn rồi.

"Không sao, cô lên xe đi!" Thiên Kì Nhan mở miệng.

Dù sao nhìn bộ dáng của Lăng Nhiễm cũng thấy cô ở ngoài trời lâu rồi, người cũng rét run rồi.

"Tiểu thư! Không được, cô ta sẽ làm hại người, hơn nữa thiếu gia đã dặn dò không được để cô ta lại gần người!" Tài xế nghe xong lập tức phản bác.

"A Độ" Thiên Kì Nhan nói nhẹ nhàng nhưng chứa đầy uy lực.

"Lên xe đi, ngoài trời lạnh" Thiên Kì Nhan quay xang Lăng Nhiễm nói.

"A...cảm ơn.." Lăng Nhiễm mở cửa xe đi vào.

Sau khi lên xe Lăng Nhiễm còn nhận được một chiếc áo khoác từ Thiên Kì Nhan, huhu quả nhiên là nữ chính rộng lượng, đối xử với kẻ muốn hại mình lại tốt như vậy.

"Cái đó, tôi thành thật xin lỗi vì những chuyện tôi gây ra, ngoài xin lỗi thì tôi không biết phải làm gì nữa, thời gian qua mọi hành động ngu xuẩn của tôi làm với cô không có cách nào để tạ lỗi" Lăng Nhiễm hít sâu một hơi dùng hết kĩ năng chuyên nghiệp của mình để xin lỗi.

Thiên Kì Nhan mở tròn mắt nhìn Lăng Nhiễm, người cao ngạo có chết cũng không cúi đầu như Lăng Nhiễm vậy mà lại chịu cúi đầu nói xin lỗi sao? Tài xế cũng không dám tin vào tai mình.

Ôi đây là câu nói ghê rợn hơn cả tiếng gầm của quỷ dữ.

"Cô..." Thiên Kì Nhan không thể mở lời nổi.

"Tôi cam đoan từ nay về sau sẽ tuyệt đối tránh xa cuộc sống của cô! Đảm bảo không đụng chạm tới cô, nếu mà tôi tái phạm cái mạng nhỏ này xin gửi cho cô muốn chém muốn giết thì tùy!" Lăng Nhiễm lập tức giơ tay thề thốt, phải nhanh chóng né xa cuộc sống của nữ chính mới được.

"Không cần thiết phải thề như vậy đâu, mấy ngày nay tôi có nghe nhiều lời đồn về cô, không ngờ là thật, cô quả nhiên thay đổi" Thiên Kì Nhan mấy ngày nay nghe trợ lý lảm nhảm quanh tai tới phát ngán, vốn dĩ không tin lắm nhưng hôm nay có vẻ không còn lời nói nào nữa rồi.

"À, hoá ra là tin đồn"

"Tôi có thể biết lý do được không?" Thiên Kì Nhan càng tò mò vì sự thay đổi của Lăng Nhiễm.

"Lý do thì...!là do tôi yêu chồng tôi!" Lăng Nhiễm thật muốn nói toẹt ra là vì tôi đâu phải Lăng Nhiễm mà cô biết đâu.

"Yêu? Hoắc Mạc Đình?"Biểu cảm của Thiên Kì Nhan hoàn toàn dại ra.

"Đúng vậy, tôi yêu anh ấy" Lăng Nhiễm cắn răng nói dối.

Thiên Kì Nhan gật đầu xem như đã hiểu, cũng không quá tin Lăng Nhiễm.

Biết đâu đó chỉ là kế hoãn binh.

"Tôi chỉ có thể đưa cô tới đây, lãnh địa của Hoắc gia tôi không được vào" Thiên Kì Nhan nói.

"Không sao, cảm ơn cô đã đưa tôi về, lần sau sẽ báo đáp!" Lăng Nhiễm xuống xe hơi cúi đầu cảm ơn.

Thiên Kì Nhan chỉ cười nhẹ rồi đi luôn.

"Haiz, mình bỗng dưng thêm thích nữ chính rồi, làm sao đây, không thể cướp dâu được!" Lăng Nhiễm thở dài nhìn chiếc xe lao nhanh trong đêm..