Hứa Tử Ngư khẽ cười một tiếng, đưa tay giúp hắn đắp chăn, nhưng tay cô lại bị hắn bắt được.

Người nằm trên giường vừa tỉnh lại, chỉ là dựa vào bản năng mà bắt được tay của Hứa Tử Ngư. Trên mặt hắn còn mang theo vẻ buồn ngủ, trong ánh mắt còn có một chút mê mang, bộ dáng hoàn toàn không hề có chút sức công kích nào. Hứa Tử Ngư chưa từng nhìn thấy qua Tống Lương Thần như vậy cả.

Hắn mới tỉnh dậy chính là thời điểm dịu dàng nhất, giữa lông mày có một loại cường ngạnh tư thái.

"Mình đã tỉnh." Tống Lương Thần nhỏ giọng nói mang theo một chút khêu gợi, lúc nói chuyện cũng đã khôi phục lại thái độ, hắn nhìn cô nói :"Tâm sự với mình một chút đi."

Hứa Tử Ngư cảnh giác nhìn hắn một chút.

Tống Lương Thần hì hì cười một tiếng, ranh mãnh nhìn cô :"Sao vậy, còn sợ mình vô lễ với cậu sao?"

" Ai mà sợ chứ?" Hứa Tử Ngư cởi giày leo lên giường, thoải mái dựa đầu lên cái gối bên kia.

Tống Lương Thần cười cười mà nói :"Lúc nãy mình mới nằm mơ."

"Mơ thấy gì thế?"

"Mơ thấy hai chúng ta kết hôn, chúng ta có một đứa con trai. Lúc mình dạy con thì em cứ xen vào phá rối, kết quả là. . . . . ."

"Kết quả như thế nào?"

"Không nói cho cậu biết."

"Còn nữa, sao cậu lại biết là con trai, lỡ như là con gái thì sao đây?"

"Mình cũng không hy vọng là con trai, mình muốn có con gái hơn, con gái sẽ giống như cậu vậy . . . . . ."

"Nhưng cũng có thể con trai giống cậu thì sẽ tốt hơn, như vậy sau này sẽ dễ tìm vợ hơn."

Tống Lương Thần bất đắc dĩ than thở :"Ai nói dễ tìm được vợ chứ, cậu xem mình bây giờ đi, chẳng phải vẫn chưa lấy được cậu sao?"

"Đương nhiên rồi, không phải ai cũng có thể cưới được một cô vợ tốt như mình đâu." Hứa Tử Ngư vui vẻ cười hai tiếng, bị người bên cạnh xoa xoa đầu một cái.

"Hiện tại con chúng ta cũng gần ba tháng rồi, sao vẫn chưa thấy bụng nhỉ?" Tống Lương Thần nhìn bụng của Hứa Tử Ngư một chút, thấy vẫn là bằng phẳng.

"Thật ra trừ mập lên một chút thì còn lại những cái khác cũng không có gì khác lạ cả." Hứa Tử Ngư đưa tay sờ sờ bụng :"Chạm vào cũng có thể cảm nhận được, nhưng không biết con đã phát triển đến đâu rồi?"

"Có thể cảm nhận được rồi sao?" Tống Lương Thần nghiêng người nhìn bụng của Hứa Tử Ngư, ánh mắt của hắn rất là dịu dàng.

"Cậu sờ thử xem, ở chỗ này." Hứa Tử Ngư nhìn vẻ mặt của hắn cô cũng cảm thấy có chút cảm động, vì vậy lôi kéo tay của Tống Lương Thần đặt ở trên bụng của mình mà nói :"Có cảm thấy không?"

Tống Lương Thần nhẹ nhàng vuốt bụng của cô, có một loại cảm xúc ấm áp kỳ lạ từ lòng bàn tay của hắn chạy vào trong tim, hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Tử Ngư, cô đang mỉm cười nhìn bàn tay của hắn đặt lên bụng cô, cũng không biết cô đang nghĩ cái gì đây.

"Tiểu Ngư, cám ơn cậu." Tống Lương Thần rất nghiêm túc nói.

"Sao?" Hứa Tử Ngư nhìn hắn một chút, vội vàng khoát tay nói :"Đừng khách sáo."

"Ngốc quá." Tống Lương Thần cười cười, ngồi dậy nói "Ngày mai mình không bận việc gì cả, để mình dẫn cậu đến bệnh viện khám thai nhé, xem tình trạng hiện tại của cậu và con có tốt hay không?"

Hứa Tử Ngư suy nghĩ một chút, tốt nhất lần này nên đi kiểm tra và lấy kết quả xét nghiệm luôn, lần trước cô đi khám cũng chưa có kiểm tra qua, cô đồng ý gật đầu một cái, Tống Lương Thần nói tiếp :"Vào ngày chủ nhật bệnh viện sẽ rất đông, ngày mai chúng ta nên dậy sớm rồi xuất phát, mình nghĩ cậu nên ngủ lại đây đi."

Hứa Tử Ngư nhìn hắn một cái, vẻ mặt của người đối diện rất nghiêm túc, suy tính cũng rất chu toàn, cho nên cô cũng không có ý kiến gì mà gật đầu tán thành, nghĩ thầm :"Dê nhỏ, thì ra là chờ đến dịp này."

Mấy ngày qua cô trải qua không ít áp lực, Hứa Tử Ngư nói một chút liền cảm thấy hơi mệt, trước khi đi ngủ cô đến phòng tắm pha nước ấm tắm qua. Cô không mang theo áo ngủ cho nên đành tùy tiện chọn đại một cái áo thun mềm mại của Tống Lương Thần mà mặc, dù sao áo thun của hắn cũng rất là nhiều.

Tống Lương Thần thấy cô đã nghỉ ngơi, một mình hắn đến phòng đọc sách mở máy vi tính ra, xử lý văn bản cùng trả lời email của mấy ngày nay, bận đến hơn nửa đêm mới giải quyết xong. Hắn vuốt vuốt huyệt thái dương có chút đau, sau đó đi vào phòng ngủ của Hứa Tử Ngư, rón ra rón rén đi tới bên giường. Buổi tối lúc ngủ Hứa Tử Ngư không có mở điều hòa, nên trong phòng có chút nóng, chăn bị cô đạp xuống dưới. Tống Lương Thần liền điều chỉnh máy lạnh cho cô, lúc kéo chăn đắp cho cô hắn liền nhìn thấy cái áo thun Armani số lượng có hạn của hắn giờ đã bị cô biến thành cái áo ngủ, khóe miệng có chút giật giật.

( diepdiep: Không biết anh Thần đang tiếc cái áo hay anh ấy đang cười cô rất sáng tạo đây nhỉ hi hi )

Tống Lương Thần khẽ cười, cúi người hôn lên trán của cô, sau đó hắn nhẹ nhàng rời khỏi phòng.

Sáng hôm sau lúc Hứa Tử Ngư rời giường đã là 10 giờ sáng, cô vừa nhìn đồng hồ trong lòng liền sợ hãi kêu thảm, thời gian này mà đi bệnh viện chắc không còn số để cho cô bốc nữa rồi.

Tống Lương Thần đang ở trong phòng đọc sách nghe điện thoại, trong giọng nói mang theo tâm tình mâu thuẫn rất rõ ràng, mặc dù hắn đã cố ý nhỏ giọng nhưng Hứa Tử Ngư chỉ nghe được :"Không đi", "Không liên quan", "Không cần ông phải lo lắng".

Khi Tống Lương Thần cúp điện thoại liền thấy Hứa Tử Ngư còn buồn ngủ đang đứng ngay cửa, hắn vội vàng đi lên trước hỏi thăm :"Đói bụng chưa, mau đi ăn sáng thôi."

"Ừh, mình đi rửa mặt trước đã." Hứa Tử Ngư chỉa vào đầu tóc bù xù của mình sau đó đến phòng vệ sinh, Tống Lương Thần đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ vệ sinh cá nhân cho cô, đáng tiếc hai hôm nay cô không mang theo mỹ phẩm dưỡng da, nhưng cũng may là da cô vẫn còn tốt, hiện tại da cô cũng không đến nỗi nào.

Hứa Tử Ngư chau mày, nhéo mặt của mình một cái, phụ nữ lớn tuổi quả nhiên là cần phải chăm sóc da cho thật tốt :"Chậc chậc, tối nay về nhà nhất định phải làm một cái mặt nạ dưỡng mới được."

Lúc đi ra cô đã thấy Tống Lương Thần ngồi chờ ở phòng ăn rồi, trên bàn cũng là món mà lần trước Hứa Tử Ngư rất yêu thích, cháo trắng và mấy món thức ăn nhẹ nhàng, Tống Lương Thần đang cố gắng để che giấu tâm tình của mình, nhưng Hứa Tử Ngư nhìn ra được trong hắn có chút không vui.

"Lương Thần, người vừa nãy gọi điện thoại đến là ai thế?"

"Chỉ là một khách hàng thôi."

"Ah, khách hàng." Hứa Tử Ngư biết hắn không muốn nhắc đến chuyện này, cho nên cũng không hỏi thêm nữa, ngoan ngoãn cúi đầu húp cháo.

Tống Lương Thần lột cho cô một quả trứng gà, sau đó quan tâm hỏi :"Gần đây cậu sao rồi, còn buồn nôn nữa không?"

"Không còn." Hứa Tử Ngư nhận lấy quả trứng gà liền chấm muối ăn, Tống Lương Thần cũng vùi đầu ăn cơm, hai người cũng không biết nên nói gì nữa, không khí nhất thời có chút xấu hổ.

Thu dọn xong một ít đồ, Tống Lương Thần lái xe đưa Hứa Tử Ngư đến bệnh viện. Trên đường đi hai người tiếp tục lúng túng như vừa nãy, chuyện cười mà Hứa Tử Ngư nhớ trong đầu cũng không nhiều lắm, câu chuyện buồn cười nhất thì lần trước cũng đã kể rồi, nhất thời cô cũng không biết nên làm như thế nào để phá vỡ bầu không khí lung túng trước mắt này.

Ngược lại Tống Lương Thần đang lái xe lại mở miệng trước :"Thật ra thì người lúc nãy gọi điện thoại chính là cha của mình."

"Cha?" Thật ra thì Hứa Tử Ngư ngồi đoán cả nửa ngày, cũng rất sửng sốt khi không có nghĩ đến kết quả này.

Ở trong trí nhớ của Hứa Tử Ngư, lúc cô còn học cùng hắn thì chưa từng thấy cha mẹ của Tống Lương Thần xuất hiện qua. Mặc kệ là họp phụ huynh, đại hội thể dục thể thao, hay là những hoạt động khác đi chăng nữa, thì bên bàn của Tống Lương Thần luôn là để trống. Sau đó hắn bị thầy giáo ép buộc quá, chỉ khi trong những trường hợp thật sự là rất quan trọng, thì bên cạnh Tống Lương Thần sẽ có một người quân nhân mặc quân trang đi theo hắn, lúc đầu Hứa Tử Ngư và nhóm bạn còn khen thầm vì sao cha của Tống Lương Thần lại đẹp trai và trẻ tuổi như vậy, kết quả đến lần thứ hai người đi theo vẫn là quân nhân mặc quân trang —— Trang phục giống như lần trước vậy nhưng người thì lại đổi.

Lúc quân nhân mặc quân trang đi vẫn luôn là ngồi được thẳng tắp, với vẻ mặt phớt tỉnh, khi thầy giáo nhắc tới chuyện học hành của Tống Lương Thần thì người đó liền nghiêm túc mà ghi ghi chép chép, nếu thầy giáo còn dặn dò thêm chuyện gì thì người đó cũng sẽ trả lời rất lớn tiếng và dứt khoát :"Rõ" .Khiến cho mọi người trong lớp đều rất kinh ngạc mà nhìn về phía bọn họ, nhưng Tống Lương Thần vẫn là giữ một bộ mặt lạnh nhạt như không có chuyện gì xảy ra cả.

Hứa Tử Ngư cảm thấy những quân nhân kia trò chuyện cùng Tống Lương Thần giống như là bạn bè hơn, dù sao cũng không giống phụ huynh cho lắm. Sau đó trong lúc vô tình cô có nghe qua thầy giáo chủ nhiệm nhắc tới, nói là từ nhỏ Tống Lương Thần đã đi theo ông ngoại. Tất cả mọi người cũng im lặng không hề đàm luận đến chuyện này nữa, từ đó Hứa Tử Ngư còn cho rằng hắn là một cô nhi nữa.

Nhất thời Hứa Tử Ngư cảm thấy bản tính tò mò của mình trỗi dậy, nhưng cô lại cảm thấy nếu mình hỏi trực tiếp như vậy thì thật không phải, cô sang lọc cùng châm chữ chước câu mà nói :"Vậy thái độ của cậu sao lại . . . . . ."

"Thái độ không tốt có phải hay không?" Tống Lương Thần cười cười, nhưng trong mắt lại không có lấy chút nhiệt độ :"Ông ta là một thương nhân, từ trước đến nay ông ấy chỉ quan tâm đến sự nghiệp mà thôi, lúc mình ra đời ông ấy đang ở ngoài bàn bạc làm ăn với đối tác, mẹ của mình sinh khó, cũng là bởi vì không có ai ký đơn đồng ý giải phẫu, cho nên mới. . . . . ."

Tống Lương Thần ho một tiếng, rồi nói tiếp :"Từ khi sinh ra mình được ông ngoại dẫn đi, mấy năm gần đây ông ta cũng thường xuyên đến gặp mình, nhưng mỗi lần nhìn thấy ông ấy mình lại nhớ đến mẹ. Là một người đàn ông ngay cả vợ của mình cũng không bảo vệ được, thì sự nghiệp có thành công đi chăng nữa cũng không có ý nghĩa gì cả."

"Lương Thần . . . . . ." Hứa Tử Ngư không biết nên khuyên hắn như thế nào mới phải.

"Không sao, mình không sao cả, chỉ là mình không muốn cậu hiểu lầm mình đang cố ý che dấu chuyện gì, thật ra thì mình cũng chưa từng coi ông ấy là cha."

Hứa Tử Ngư đưa tay nắm lấy mu bàn tay của hắn, trời rất nóng nhưng tay của hắn lại rất lạnh lẽo, nhất định trong lòng của Tống Lương Thần đang rất là khó chịu.

Tống Lương Thần trở tay nắm lấy tay của cô, lại một lần nữa trịnh trọng nói :"Tiểu Ngư, cám ơn cậu." Cám ơn cậu khiến cho mình nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng cảm nhận được cảm giác ấm áp của một gia đình.

Thì ra lúc Hứa Tử Ngư còn chưa ngủ dậy, Tống Lương Thần đã giúp cô sắp xếp lịch hẹn với bác sĩ chuyên khoa của bệnh viện bên này rồi, may là đã có lịch hẹn trước cho nên khi đến bệnh viện hai người liền được bác sĩ chuyên khoa khám ngay, Hứa Tử Ngư nhất thời cũng có chút luống cuống. Khi hỏi đến chuyện kinh nguyệt của cô, Hứa Tử Ngư suy nghĩ một lúc lâu cũng không nhớ ra thời gian cụ thể, cô bị bác sĩ cho một cái nhìn khinh bỉ; thời điểm hỏi đến quá trình mang thai lần này, Hứa Tử Ngư đỏ mặt suy ngẫm nửa ngày trời mới nói :"Hôm đó uống nhiều rượu quá, tôi cũng không nhớ rõ."

Nữ bác sĩ tuổi trung niên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn hai người trước mặt, sau đó cúi đầu yên lặng nói "Tôi muốn hỏi, lúc đầu có thai có chích ngừa hay hay sử dụng thuốc gì hay không." Hứa Tử Ngư mặt đỏ hơn lúc nãy mà nói :"Lúc xong việc có uống một viên thuốc tránh thai, đáng lý là phải uống hai viên nhưng tôi chỉ uống có một viên, còn nữa, viên thuốc đó uống xong không được bao lâu cũng bị nôn ra."

"Uống thuốc tránh thai?" Bác sĩ ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, biểu tình có chút nặng nề nói :"Nếu như đã uống thuốc tránh thai thì có khả năng sẽ tổn thương đến thai nhi, như vậy đi, trước tiên cô nên đi làm xét nghiệm siêu âm xem sự phát triển của bào thai một chút, sau đó đem kết quả lại để cho tôi xem có nên giữ lại hay không."

"Giữ lại hay không? Nghiêm trọng như thế sao?" Trái tim của Hứa Tử Ngư lập tức đập nhanh hơn, cổ họng như có gì đó nghẹn lại, Tống Lương Thần đưa tay ra nắm lấy tay của cô, nói với bác sĩ :"Nếu như kết quả siêu âm bào thai mà không có vấn đề gì, vậy thì sẽ không sao phải không?"

"Kết quả siêu âm bào thai không thành vấn đề thì sau này vẫn phải chú ý cùng cẩn thận theo dõi, nhất là phụ nữ có thai nên ăn uống và công việc như thế nào."

Tống Lương Thần gật đầu một cái, lôi kéo Hứa Tử Ngư đi đến khoa siêu âm. Hứa Tử Ngư bị lời cảnh báo của bác sĩ làm cho tinh thần bất ổn, chân của cô cũng mềm nhũn theo. Những ngày qua lúc cô rảnh rỗi đều nghĩ đến chuyện sau này con của cô sẽ giống ai, tính tình như thế nào, còn định sẽ mua đồ chơi và y phục gì cho con, bác sĩ nói bào thai này có thể sẽ bị bỏ, trong lòng cô lập tức trống trải, vô cùng lo sợ.

Tống Lương Thần ngoài mặt thì trấn tĩnh, nhưng tay của hắn đang nắm lấy tay cô cũng có chút ướt.

Đến khoa siêu âm, người thân không thể đi vào, Hứa Tử Ngư thấy bác sĩ đang thoa một ít kem lên bụng của cô, dùng một vật gì đó dọc theo bụng của cô mà dò.

"Cô xem, đây là bào thai, và là con của cô" Lời nói của bác sĩ rất dịu dàng, chỉ lên màn hình máy vi tính rồi nói :"Đây là đầu, đây này là trái tim, cô xem tim của bé đập rất mạnh kìa. Hiện tại bào thai trong bụng của cô đã thành hình rồi, bé dài khoảng 3,8 cm, nặng 7g. Da vẫn còn trong suốt, có rất nhiều mạch máu đã lộ ra rồi. Hiện tại xương của bé đã bắt đầu trở nên cứng rắn, rất nhanh cũng có thể nắm lại và mở ra quả đấm nhỏ rồi. Nhìn trên màn hình cũng không quá rõ ràng, thật ra thì cơ thể của bé đang phát triển, giống như đang ở trong nước múa balle vậy . . . . . ." Cuối cùng bác sĩ nói một câu :"Dựa vào quan sát của tôi thì bào thai này hiện đang rất khỏe mạnh." Câu nói này khiến cho tảng đá ở trong lòng của Hứa Tử Ngư cũng được đặt xuống.

Hứa Tử Ngư vừa ra khỏi phòng siêu âm, Tống Lương Thần liền vội vàng đi tới, cô cười cười đưa kết quả xét nghiệm ở trong tay, khi đó hắn mới yên tâm thở phào.

Trở lại phòng khám vừa nãy, bác sĩ xem kết quả một chút. Sau đó bác sĩ dặn dò hai người chú ý tình hình, còn đặc biệt dặn dò Tống Lương Thần nữa :"Vợ của cậu không nhớ rõ chu kỳ kinh nguyệt coi như thôi, nhưng thuốc tránh có uống hay không uống cũng không rõ, thật đúng là đủ qua loa. Mặc dù hiện tại bào thai phát triển rất khỏe mạnh, nhưng vẫn cần phải chú ý nhiều hơn so với người bình thường một chút mới được, mặc kệ là ăn, mặc, ở hay là đi lại cũng không được qua loa, cậu thân làm chồng nhất định phải lưu ý nhiều hơn."

Tống Lương Thần vội vàng gật đầu một cái.

Khám thai xong thì cũng đã gần trưa rồi, hai người đến bệnh một quán ăn cũng không tệ ở gần bệnh viện để ăn trưa. Lúc cơm còn chưa được dọn lên, Hứa Tử Ngư lấy hình ảnh siêu âm 3 chiều vừa nãy ở trong túi xách ra cho Tống Lương Thần xem :"Cậu xem đi, bác sĩ nói thêm một thời gian nữa, sau khi bảo bảo hoành thành cách mô trổ mã thì sẽ bắt đầu biết cựa quậy. Còn nữa có thể là qua tháng sau mình có thể sẽ cảm nhận được cử động của bảo bảo đó, rất là thần kỳ."

Tống Lương Thần nhận lấy hình ảnh siêu âm từ trong tay của Hứa Tử Ngư, mặc dù đó chỉ là một khối nho nhỏ, nhưng dáng vẻ chân thật như vậy, thật sự là một loại cảm xúc khó nói thành lời. Đây là đứa con của hắn, chính là đứa con của hắn và cô.

Đang lúc ấy thì phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng :"Thật là trùng hợp, Tiểu Ngư."

Hứa Tử Ngư bất ngờ, trong nháy mắt có chút cứng lại :"Thích. . . . . . Duy Hiên." Hôm nay Đào Duy Hiên mặc một cái áo sơ mi trắng, phía dưới là quần Jean màu xanh dương, nụ cười sáng lạng trên mặt cùng giọng nói đó, trong giây phút ấy cô cảm thấy hình như Thích Uy đang đứng trước mặt của cô.