Ngồi vây quanh trên ghế salon ở phòng khách là các người phụ nữ của nhà họ Trần.

“Cũng đã đến lúc nào rồi, chị ấy đối với chuyện công ty chẳng quan tâm thì cũng thôi đi, tại sao ngay cả ông cụ và Chính Kỳ chị ấy cũng mặc kệ? Em không hiểu, rõ ràng là đại phu nhân của nhà họ Trần, tại sao chị ấy có thể nhàn rỗi như thế?” Tiếng nói oán trách của tam phu nhân Du Ngọc vang lên khắp phòng.

Đại phu nhân nhà họ Trần mà bà đang nói chính là Tần Vãn vợ cả của Trần Chính Kỳ, trời sinh bà tính tình lạnh lùng, xưa nay đều chỉ ở tại Thiên viện, những việc lớn nhỏ hàng ngày của nhà họ Trần, đều do nhị phu nhân Vạn Ánh Hà quản lý.

Lúc này, nhị phu nhân liếc mắt nhìn Tam phu nhân, ôn hòa nói: “Em ba, người ta không muốn trông nom chuyện này, chẳng lẽ chúng ta còn phải đi cầu chị ấy hay sao? Chuyện của Nhã Xá không phải còn có chúng ta sao? Về phần công ty. . . . . . Bích Nhã đã tiếp quản Trung Thiên, vô luận xảy ra chuyện gì, con bé đều sẽ chịu trách nhiệm xử lý tốt.”

Cả đời Trần Chính Kỳ phong lưu, trừ người vợ Tần Vãn ra, nhị phu nhân, tam phu nhân đều là hồng nhan tri kỷ của ông. Người ở bên ngoài nhìn vào, hai bà chỉ tính là vợ nhỏ, nhưng Trần Chính Kỳ đã dặn dò người giúp việc của nhà họ Trần, coi bọn họ trở thành phu nhân mà đối đãi.

Dưới gối của nhị phu nhân có đại tiểu thư Trần Bích Nhã, năm nay 27, từ nhỏ đã rất được Trần Chính Kỳ yêu thích, là con gái mà ông thương yêu nhất, vì vậy nhị phu nhân được hưởng phúc nhờ con gái, khi đại phu nhân không muốn chủ trì việc lớn nhỏ của nhà họ Trần, bà đã giành được quyền lực quản lý nhà họ Trần.

Nhị tiểu thư Trần Tư Giai cùng tuổi với Trần Bích Nhã, là con gái riêng mà Trần Chính Kỳ mang từ bên ngoài về. Mười hai tuổi cô mới về nhà họ Trần, Trần Chính Kỳ vẫn luôn không quan tâm đến cô, những người khác tự nhiên cũng không muốn gặp cô. Cô đặc biệt thích âm nhạc, mười lăm tuổi đã đi học viện âm nhạc hoàng gia ở Anh quốc để bồi dưỡng, nhưng cuối cùng cô bạc mệnh, chưa đủ 20 tuổi đã qua đời, cho tới bây giờ những người ở nhà họ Trần không còn ai nhắc đến cô.

Tam tiểu thư Trần Mạn Như và ngũ tiểu thư Trần Thiên Nhụy là con của tam phu nhân Du Ngọc, Tam tiểu thư tuổi gần 24, trời sanh tính tình xảo quyệt đáo để, thường ngày thích trêu cợt người làm vui, ngược lại không ai dám trêu chọc. Còn ngũ tiểu thư năm nay 17, lại là lão yêu, càng là cháu gái mà ông cụ hài lòng nhất, tự nhiên là đối tượng được cả nhà thương yêu, hiện nay cô vẫn còn học cao trung.

Về phần tứ tiểu thư Trần Thích Nghi, năm nay 23, là con gái của đại phu nhân Tần Vãn, tuy là như thế, cô vẫn là một trong năm vị tiểu thư không được chú ý, không chỉ là vì Tần Vãn không thích cô, càng bởi vì lúc cô tám tuổi đã được đưa tới La Mã sinh sống, cho tới tận nay đã mười lăm năm, chưa bao giờ trở lại nhà họ Trần.

Trời sanh tính tình tam phu nhân mềm yếu, nghe được lời nói của nhị phu nhân, con ngươi liếc Trần Bích Nhã một cái, không nói thêm gì nữa.

Tuy bà có hai đứa con gái, cũng không đuổi kịp dã tâm của Bích Nhã.

“Chị cả, em thấy mấy ngày nay chị đều là đi sớm về trễ, hình như rất là mệt mỏi.” Trần Thiên Nhụy và Trần Bích Nhã tuy không phải một mẹ sinh ra, nhưng dù sao cô cũng thiện lương, mới vừa vào nhà thấy dáng vẻ của Trần Bích Nhã nhíu mày ngồi dựa vào ghế salon, lo lo lắng lắng nói: “Chị phải chú ý nhiều một chút, đừng để hư thân thể của mình.”

“Chị vẫn ổn, nhưng mà bệnh viện bên kia. . . . . .” Trên gương mặt xinh đẹp mà tinh xảo thoáng qua vẻ cười khổ khó phát hiện, Trần Bích Nhã hít sâu một cái: “Mọi người chăm sóc nhiều hơn một chút là được.” 

“Chị cả cứ yên tâm làm nữ cường nhân của chị đi, mẹ của chúng ta nhất định sẽ chăm sóc ông nội và ba thật tốt.” Tiếp lời là Trần Mạn Như.

Trong lời nói của cô mang theo chút châm chọc, Trần Bích Nhã lại giống như không để bụng, cũng không nhìn cô, chỉ là vẻ u sầu trên mặt khó mà tiêu tan.

Nhị phu nhân tất nhiên hiểu rõ con gái của mình nhất, thấy dáng vẻ của cô như thế, đưa tay vỗ vỗ mu bàn tay của cô: “Bích Nhã, có chuyện gì khó khăn sao?”

Đôi mắt đẹp của Trần Bích Nhã tối sầm lại, cúi đầu, cười giễu nói: “Gần đây bởi vì ông nội và ba lần lượt gặp chuyện không may, cổ phiếu của công ty giảm mạnh, có rất nhiều đổng sự đều rối rít yêu cầu rút cổ phần. . . . . . Tiếp tục như vậy nữa, con sợ công ty sớm muộn gì cũng sẽ không chống đỡ nổi!”

“Vậy phải làm gì mới được?” Tam phu nhân kinh hãi: “Nếu như công ty sụp đổ, nhà họ Trần của chúng ta chỉ sợ.  . . . .”

“Mọi người yên tâm, nhà họ Trần tuyệt đối sẽ không sụp đổ.” Một tiếng nói nhẹ nhàng bồng bềnh truyền đến, nhưng rất kiên định có lực, gọn gàng dứt khoát cắt đứt lời của bà ta.

Một thân thể màu đen cùng lúc xuất hiện trong phạm vi ở tầm mắt của bọn họ.