Gió mùa đông bắc lạnh một cách mãnh liệt, gào thét quét qua ngã tư đường, nơi có hai cây ngô đồng cao lớn trụi hết lá đang run rẩy. Lúc này là giờ tan tầm, dưới tàng cây, tốp năm tốp ba người đi đường vội vàng dựng thẳng cổ áo lông, mục tiêu của họ là mau chóng có thể trở về tổ ấm của riêng mình.
Kế Hoằng chìm giữa đám người, nhưng khác ở chỗ hắn không có một phương hướng nào cụ thể, chỉ có thể ở dưới bóng cây ngô đồng bồi hồi. Thỉnh thoảng cũng có một vài người đi ngang qua nhưng điều đó lại càng làm hắn ánh lên vẻ cô độc.
Hà hơi nóng lên tay, Kế Hoằng thò tay vào túi định lấy ra một điếu thuốc để chống đỡ với khí lạnh, thế nhưng trong túi hắn hiện giờ chỉ có một tờ năm đồng nhàu nát được lão đại kia cho trước khi rời nhà giam.
“Ha ha……” Hắn không tự chủ được mà bắt đầu cười khổ, thật không nghĩ tới chính mình cũng sẽ có một ngày khốn quẫn đến nước này. Nhớ lại ngày đó có đến hai bằng tiến sĩ, khi đó chính mình thật sự là đường làm quan rộng mở, vô số bài báo viết về hắn, có thể nói tiền đồ cẩm tú. Trong thời gian đó, phần đông thân thích mà hắn không biết đều tiến đến làm quen.
Ai ngờ vận mệnh vô thường, chỉ trong vòng một đêm, hắn từ một thanh niên tốt trở thành tội phạm. Toà án phán hắn bởi vì buôn lậu thuốc phiện phải ở tù năm năm, lại niệm tình hắn là lần đầu vi phạm, cùng với ngày thường biểu hiện công dân tốt mà khoan hồng cho hình phạt nhẹ nhất.
Ở tù chưa đầy một năm, hắn nhận được tin tức duy nhất rằng mẹ lìa bỏ thế gian. Còn những người gọi là thân thích kia ngay sau đó biến mất sạch sẽ không còn một ai, làm cho hắn mới chỉ hai mươi tuổi đầu đã hiểu được thế nào là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ đổi thay.
Có lẽ những việc hắn đã trải qua khiến ngay cả ông trời cũng cảm động nên cuộc sống trong ngục tù cũng không mang đến cho hắn quá nhiều khổ đau. Lão đại ở chỗ hắn là người thập phần coi trọng kẻ trí thức, có gã che chở, hắn mới có thể tránh đi rất nhiều nguy hiểm. Ba năm sau, hắn vì có những biểu hiện xuất sắc mà trở thành người đầu tiên ra tù. Hắn vô cùng cao hứng lại không thể ngờ rằng cuộc sống bên ngoài còn tồi tệ hơn trong ngục giam, tối thiểu trong ấy hắn còn có thể ăn no, mặc ấm, có chỗ ngủ ổn định.
Kế Hoằng vốn nghĩ rằng chính mình cũng có học thức, ra tù tìm một cái công việc nhàn hạ, ổn thỏa hẳn sẽ không có gì khó khăn, dù sao lúc trước nơi thuê hắn đều là các công ty hàng đầu thế giới và không có chức vụ nào là nhỏ hơn giám đốc điều hành cả.
Đáng tiếc sự thật lại làm cho hắn hoàn toàn thất vọng. Vừa nghe nói hắn mới ra tù, hơn nữa tội danh là buôn lậu ma túy, các công ty liền không chút lưu tình đuổi hắn đi, ngay cả công việc làm vệ sinh cũng không cho, vô luận hắn có giải thích chính mình bị oan uổng ra sao cũng không ai nguyện ý tin tưởng.
Thở dài một tiếng, đúng vậy, hắn chính là bị oan uổng a. Tuy rằng hắn không biết người hại mình là ai, vì cái gì mà phải hại mình nhưng hắn biết rõ hắn không buôn lậu ma túy, cũng không có nửa đêm mộng du làm cho chính mình vô ý thức phạm tội. Hắn có tiền đồ, học thức có thể giúp hắn kiếm được tiền so với buôn lậu ma túy nhiều hơn đến mấy chục lần, vậy hắn có thể tự làm ra loại chuyện để phá hủy đi tương lai xán lạng của chính mình sao? Chỉ tiếc những lý do đó đều không hữu dụng bởi các bằng chứng đưa ra đều mạnh mẽ chống lại hắn.
Lại thở dài, sự tình đều đã qua lâu như thế, giờ hồi tưởng lại cũng có tác dụng gì đâu. Sờ sờ cái bụng đang phát ra thứ âm thanh khiếm nhã, nhìn về phía đối diện có một nhà hàng và vài quán cơm nho nhỏ. Thế nhưng hắn hiện tại thê thảm đến mức ngay cả tiền mua một cái bánh bao cũng không có.
Chân tựa hồ như đã bị đông cứng lại, Kế Hoằng không còn cách nào khác ngoài việc kéo lê thân thể mệt mỏi của mình đi về phía trước.
Một trăm mét …
Hai trăm mét …
Ba trăm mét …
Cuối cùng khi đến trước con hẻm nhỏ tiếp theo thì dừng lại, không phải bởi vì hắn gặp người quen mà là hắn đã đói tới độ không còn có thể đi được nữa.
Ngõ hẹp nọ có vài người, một số căn phòng ẩm thấp cùng với những ngọn đèn mờ mờ mà ấm áp… khu ổ chuột của thành phố. Nghĩ không cũng biết, đây là nơi mà những tên trộm dù liếc mắt một cái cũng không thèm. Nhưng vào thời khắc này, trong mắt Kế Hoằng, đối với nơi đây lại chứa đầy sự hâm mộ và một chút gì đó như là … ghen tị.
Đang trong lúc kế Hoằng tính toán giữa mặt mũi và đói bụng, đến tột cùng là cái nào quan trọng hơn mà quyết định có hay không đi gõ cửa nhà người khác xin ăn thì một thanh âm trầm thấp, đạm mạc vang lên ngay sau hắn: “ Uy, anh sao lại đứng ở chỗ này? Không biết là mình đang chắn đường hay sao? ”