*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên cô biết bọn họ không phải cùng một người.

Lúc trước…

Thời Ngọc Minh nhớ tới mấy lần mình suýt thì nhận lầm, mà trong lòng dâng lên một cảm giác áy náy.

Cô nhíu nhíu mày nói: “Cậu yên tâm, trong lòng mình nắm chắc: Thẩm Như Ý cảm thấy không quá yên tâm, cô ấy cong miệng nói khẽ: “Trước đó không phải chúng ta đã nói rồi à?

Phải buông bỏ quá khứ.

Tiên sinh anh ta rất tốt, nhưng dù sao anh ta cũng đã qua đời rồi, cậu vẫn còn cuộc sống của mình”

“Như Ý, mình nói cho cậu một việc” Thời Ngọc Minh liếm môi: “Mình cũng vừa biết được, Tiên sinh anh ấy có khả năng là..

chưa chết”

“Cái gì?” Thẩm Như Ý mở to hai mắt, trong nháy mắt che miệng lại: “Chưa chết? Thật hay giả vậy? Vậy bây giờ anh ta ở đâu?”

Thời Ngọc Minh lắc đầu: “Mình không biết.”

“Vậy bây giờ cậu tính thế nào, muốn đi tìm anh ta à?”

thể ở bên nhau, tại sao đột nhiên lại muốn từ bỏ?”

Bởi vì mình yêu anh ấy” Thời Ngọc Minh giật khóe môi, đôi mắt cô ấy trong trẻo: “Nếu như mình rời xa anh ấy mới là lựa chọn tốt nhất với anh ấy thì mình nhất định sẽ rời khỏi anh ấy thật xa”

Thẩm Như Ý gấp gáp nói: “Vậy cậu không có ý định nói cho anh ấy biết bọn nhỏ…”

Nói đến một nửa, Thẩm Như Ý vội dừng lại.

Chuyện kia là vết sẹo vĩnh viễn trong lòng người bạn thân này của cô ấy, nếu như không phải là bởi vì chuyện kia thì cô cũng sẽ không đón Tiên Thúy về bên cạnh mình để chăm sóc, hiện tại còn vì bệnh của cô bé mà bôn ba khắp nơi, vắt hết cả trí óc.

Thời Ngọc Minh nhận ra được sự buồn phiền của cô ấy, cô cười an ủi cô ấy: “Nếu như đã hạ quyết tâm rời xa anh ấy thì việc này cũng không nên nói cho anh ấy”

“Vậy cậu muốn tự mình chống đỡ à?”

“Mình có thể” Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, tự động viên chính mình: “Khoảng thời gian trước đó khó khăn như vậy mà mình đều vượt qua được, bây giờ nhất định cũng có thể làm được.”

Thẩm Như Ý còn có việc, liên tục dặn dò cô nhất định phải để trống thứ bảy, sau đó vội vã rời đi.

Bí ẩn thật.

Thời Ngọc Minh rời khỏi thành phố Hòa Văn đã gân bốn năm, thành phố đã rất khác so với trong trí nhớ của cô.

Cảnh vật còn như vậy, huống chỉ là người?

Trong hơn ba năm này xảy ra rất nhiều chuyện.

Cô hỏi rất lâu mới biết rõ ràng được mọi chuyện, thật ra nói đến cũng đơn giản, Hoắc Tuân qua đêm cùng một fan nữ, fan hâm mộ nữ sinh con, nhưng là đứa nhỏ sinh ra đã có bệnh về gan, muốn điều trị thì phải tốn một khoản tiền rất lớn, cô ấy hoàn toàn không thể gánh vác được, mà thân phận của Hoắc Tuân đã định trước anh ta không thể cam tâm tình nguyện mà nhận đứa bé này.

Thẩm Như Ý cảm thấy đứa bé đáng thương nên muốn chữa bệnh cho đứa bé, kết quả lại bị fan hâm mộ của Hoắc Tuân điên cuồng tấn công, một trận bạo lực mạng rơi vào người Thẩm Như Ý.

Không thể không nói có những từ ngữ mảng chửi của nhiều cô gái rất nữ rất nặng nề, cuối cùng trong nhà Thẩm Như Ý cũng biết chuyện này, suýt chút cắt đứt quan hệ với Thẩm Như Ý, cuối cùng lại là Lục Hào ra mặt hòa giải mới miễn cưỡng khống chế được cục diện, thế nhưng đứa bé kia đã hoàn toàn trở thành một củ khoai nóng bỏng tay.

Đưa đến trại trẻ mồ côi, trại trẻ mồ côi cũng không có năng lực lớn đến như vậy để cứu sống cô bé, từ việc cô ấy nhận nuôi Tiêu Hào là có thể thấy được Thẩm Như Ý thích trẻ con, cho dù không thích trẻ con thì cô ấy cũng không có cách nào trơ mắt nhìn một sinh mệnh tự sinh tự diệt ở trước mặt mình.

Đoán chừng cũng là ông trời an bài, khi đó cô ấy cần có một thứ an ủi.

Thế là đứa bé kia được đưa đến bên cạnh cô ấy.

Cô ấy đặt tên gọi cho cô bé là Tiên Thúy, tâm hồn trong sáng, nghe giống như người một nhà.

Mà đến nay cô gái nhỏ cũng vẫn cảm thấy mình là con gái ruột của Thời Ngọc Minh.

Đỉnh linh linh…

Chuông điện thoại di động vang lên, Thời Ngọc Minh trở về từ trong trí nhớ, nhìn thời gian trên màn hình điện thoại thì ra thấm thoát đã đến lúc tan làm.

Trên điện thoại di động chuyển hình, là số điện thoại di động của Trân Quân Ninh.

“Alo?”

“Mẹ!” Là giọng của Minh Nguyệt.

Nụ cười của Thời Ngọc Minh mềm nhữn ra: “Sao con lại dùng điện thoại của chị Trần Quân Ninh gọi cho mẹ thế?”

Minh Nguyệt nghe thế thì rất vui vẻ: “Bởi vì điện thoại của bố bị anh trai mang đi chơi game rồi!”

“Chơi game?”

“Ừm!” Minh Nguyệt cười ha ha: “Bố rất giỏi nha, một ngày đã vượt qua hơn ba trăm cửa ạt”

“… Hôm nay bố không phải đi làm à? Vẫn luôn chơi game hả?”

“Không có, chị Trần Quân Ninh nói hôm nay bố không phải đi làm”

Làm sao có thể không phải đi làm?

Tập Đoàn Phong Khởi đã không còn giống như ba năm trước, quy mô mở rộng hơn mười lần, nói thật cô vẫn phải thừa nhận người nhà họ Phong hình như rất có tài trong việc buôn bán.

Tiên sinh như vậy, Phong Đình Quân cũng như vậy.

Tuy rằng tính cách hai anh em bọn họ khác nhau nhưng trên phương diện này vẫn giống hệt nhau.

“Mẹ ơi, bố đồng ý với con sau này mỗi khi trời tối đều sẽ kể truyện cổ tích để ru con ngủ!”

Thời Ngọc Minh nhíu mày một cái rất nhẹ: “Bố muốn đưa con đến nhà của mình à? Minh Nguyệt, con đưa điện thoại cho bố nghe đi”

“A, vâng ạ”

Rất nhanh đầu điện thoại kia đã biến thành người khác.

Giọng nam quen thuộc truyền đến: “Alo?”

Thời Ngọc Minh sửng sốt một chút: “Anh lại hút thuốc lá à”

“Làm sao em biết?”

“Mỗi lần sau khi anh hút thuốc thì giọng nói sẽ trở nên khàn khàn”“

“Hình như có chút như vậy.”

“Vẫn nên hút ít một chút “Em quan tâm anh à?”

“Cũng không phải, tôi chỉ là sợ trẻ con hít phải khói thuốc, hai đứa bé đều vẫn còn nhỏ, vẫn còn đang lớn, nếu anh không biết sự nguy hiểm của việc hít khói thuốc thụ động thì có thể lên mạng tra một chút.”

Phong Đình Quân dừng lại một chút, im lặng một hồi mới cười khổ một tiếng rồi nói: “Ngọc Minh, em vẫn hận anh”

“Tôi không có.”

khác thì nhất định sẽ không hút thuốc”

Thời Ngọc Minh cắn môi, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Thì ra giọng nói của anh trở nên khàn khàn là vì thế này…

Cô đưa tay xoa huyệt thái dương đập thình thịch, hạ giọng thở dài: “… Xin lỗi, là tôi hiểu lầm anh, tôi giải thích vì thái độ lúc nãy của tôi với anh”

“Không cần nói xin lỗi, em cũng vì bọn nhỏ.” Phong Đình Quân nói: “Ngọc Minh, khách sạn dù sao cũng là khách sạn, có đủ loại người, bọn nhỏ cũng không thể ở trong khách sạn mãi được.

Em dẫn bọn nhỏ và dì Tôn chuyển về đi, trong nhà vẫn dễ chịu hơn một chút”

“Không cần đâu” Thời Ngọc Minh từ chối: “Tôi cảm thấy khách sạn Dung Thành rất tốt, cũng không tệ hơn mấy so với trong nhà.”

“Nhưng Minh Nguyệt đòi anh kể truyện cổ tích vào ban đêm.

Hơn nữa phòng của khách sạn Dung Thành có hơi nhỏ, em ở đấy không đủ không gian.”

0826 là phòng bình thường, ba phòng ngủ đều rất nhỏ hẹp, không gian đã được tận dụng hoàn toàn.

Mà Thời Dương đang từ từ trưởng thành, con trai và con gái tách ra ngủ vẫn tốt hơn, ba phòng ngủ vừa đủ cho bọn nó, nếu lại thêm Phong Đình Quân thì chỉ sợ là không đủ để ở.

“Em chưa tan làm à?”

“..

Vẫn chưa”

“Vậy em chờ một lát, anh đi đón em”

“Không cần, tôi Phong Đình Quân cười khổ một tiếng chặn ngang lời nói của cô: “Ngọc Minh, em cứ coi như là anh đi đón mẹ của bọn trẻ, có thể như vậy được không?”

Như vậy… Có thể.

Chỉ là…

Giọng nói của cô giống như có chút kinh ngạc, lại có chút không xác định: “Anh vừa gọi tôi là gì?”.