Thời Ngọc Minh rời đi.

Mọi việc đã xử lý xong xuôi, ông cụ Phong cũng có nhân viên y tế chuyên nghiệp phụ trách chăm sóc, Phong Đình Quân còn tự mình ở đó canh chừng, đã không còn chuyện của cô nữa rồi.

Cũng không phải là cô lạnh lùng, cô hiểu rất rõ rằng ông cụ Phong đối xử với mình rất tốt, sau này cô cũng sẽ dẫn các con đến thăm hỏi ông cụ, nhưng mà chấp niệm của ông cụ Phong quá sâu, lúc nào ông cụ cũng muốn cô và Phong Đình Quân quay lại với nhau, đây là chuyện không thể nào.

Dù sao thì đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, lại còn từng yêu thương nhau, ban nãy, trước khi cô rời đi, Phong Đình Quân vừa hé miệng là cô đã biết anh muốn nói cái gì rồi.

Đơn giản là ông nội Phong đang bị bệnh, anh muốn cô giả bộ rằng hai người vẫn chưa ly hôn mà thôi.

Cô không muốn nói dối, nên chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Vừa ra khỏi bệnh viện, Tiên sinh đã gửi tin nhắn đến.

Đừng khổ sở, đây không phải là lỗi của em

Trong lòng Thời Ngọc Minh cảm thấy vô cùng ấm áp, lúc nào anh cũng có thể cho cô sự an ủi mà cô cần mỗi khi cô sa sút nhất.

Em đâu có khổ sở đâu, chẳng qua là cảm thấy có hơi tiếc nuối.

Ông nội Phong tốt lắm, cũng rất yêu thương cháu trai, nhưng mà nguyện vọng của ông ấy nhất định không thể thành sự thật được.

Thật ra...!Chỉ cần em muốn thì em vẫn có thể làm cháu dâu của ông ấy mà.

Anh và Phong Đình Quân là anh em ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, tất nhiên cũng là cháu trai của ông nội Phong rồi.

Anh...!Đây là đang cầu hôn đấy à?”

Ngọc Minh, hôn nhân không thể duy trì chỉ bằng một tờ giấy chứng nhận kết hôn mỏng manh được, anh chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh em thôi

Câu này nói không sai chút nào.

Cô dùng một tờ giấy chứng nhận kết hôn để níu kéo năm năm, cuối cùng vẫn rơi vào kết cục như bây giờ, hôn nhân không thể duy trì chỉ bằng một tờ giấy chứng nhận, mà là dựa vào người sẽ kết hôn với bạn cơ.

“Tiên sinh, chuyện bên chỗ anh vẫn đang xử lý thuận lợi chứ?

Vẫn đang tiến hành.

Ngọc Minh, tiếp theo em định làm thế nào?

Thời Ngọc Minh hít sâu một hơi, gõ chữ trả lời: “Chuyện ly hôn đã giải quyết xong rồi.

Bây giờ, em muốn quay về nhà họ Thời?

ừ?

“Tiên sinh, em muốn tự mình đi xem một chút.

“Không cần anh giúp gì sao?”

Đó là nhà của em, đám người Tôn Bảo cướp đồ của bố em, em muốn tự mình lấy lại?

“Tiên sinh, tối nay anh có về ăn cơm không?

Không được rồi.

Ngọc Minh, gần đây anh hơi bận, buổi tối sẽ không về nhà, em tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé!

“Là cái chuyện rất khó giải quyết mà anh nói đó hả?"

Có chút liên quan:

Vâng, em biết rồi.

Anh cứ làm chuyện của anh đi, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình và bọn trẻ mà

Phong Đình Quận thu điện thoại lại và cất vào trong túi áo.

Đúng lúc này, y tá đi tới hỏi anh: “Tình huống của ông cụ Phong có hơi nguy hiểm, ban đêm cần có người ở bên chăm sóc, xin hỏi anh đã tìm được người chăm sóc chưa ạ?”

Phong Đình Quân đứng lên, đáp: “Tôi, tôi sẽ ở lại chăm sóc ông”

“Được, mời anh theo tôi qua bên này làm thủ tục”

Ngày trở về nhà họ Thời, thời tiết rất tốt, ánh mặt trời xán lạn, trên trời không có một gợn mây.

Hình như gần đây Tiên sinh rất bận rộn, buổi tối cũng không thể về nhà được, tài xế Chu Dương chở Thời Ngọc Minh đến trước cửa biệt thự nhà họ Thời, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô Thời, Tiên sinh bảo tôi nói với cô là cho dù thế nào cũng phải tự bảo vệ bản thân mình.”

Thời Ngọc Minh gật nhẹ đầu, hỏi: “Khi nào Tiên sinh mới về vậy?”

“Cái này...!Tôi cũng không rõ lắm”

“...!Ừm, vậy khi nào anh ấy về thì báo cho tôi một tiếng nhé”

“Vâng”

Tám giờ sáng, nhà họ Thời vẫn còn rất yên tĩnh, Cố Quân Nhi vẫn còn đang ngái ngủ thì mới màng nhìn thấy có người ngồi ngay cạnh giường của mình, sau đó, cả người cô ta lạnh toát, chăn mền trên người bị ai đó dội cho một thau nước lạnh, cô ta lập tức sợ hãi hét toáng lên: “Á!”

Đợi đến khi nhìn thấy rõ ràng người ở trước mặt là ai, Cố Quân Nhi vẫn còn đang trong trạng thái bàng hoàng: “...!Thời Ngọc Minh? Cô vào đây bằng cách nào?

Cô ta nhìn ra bên ngoài, nghiêm nghị nói: “Người giúp việc trong nhà chết hết rồi sao hả?”

Thời Ngọc Minh trực tiếp dội một thau nước vào mặt cô ta, Cố Quân Nhi vừa há miệng chửi mắng vừa phun nước ra, tóc tại và quần áo nửa thân trên đều ướt nhẹp như chuột lột, mắt cũng không mở ra nổi.

Thời Ngọc Minh để cái chậu trên tay qua một bên, ghét bỏ liếc cái giường vừa ẩm ướt vừa lộn xộn kia một cái, cô bước tới ngồi xuống cái ghế dựa ở cuối giường, khoanh hai tay trước ngực nhìn Cố Quân Nhi.

Cố Quân Nhi đột nhiên gào to lên: “Bố! Mẹ! Ai đó mau tới đây đi!”

“Đừng có kêu nữa”

Thời Ngọc Minh bực bội nhăn mày lại, không nhịn được mà nói: “Ôn ào quá đấy”

Cô chỉ chỉ chậu nước còn đang bốc khói nghi ngút bên cạnh, cười nhẹ nói: “Nếu cô dám gọi thêm một câu nữa, chậu tiếp theo sẽ không phải là nước lạnh nữa, mà là nước sôi đấy”

Cố Quân Nhi vừa sợ hãi vừa tức giận, nói: “Cô lại còn dùng phòng bếp nhà chúng tôi?”

“Nói cho rõ ràng, đây là nhà của tôi”

“Nhà có? Đây đã không còn là nhà họ Thời từ lâu rồi!”

Cố Quân Nhi mò mẫm khắp giường để tìm điện thoại, vừa tìm vừa nói: “Tôi phải gọi điện thoại cho Phong Đình Quân, để anh ấy tới xem cái bộ mặt độc ác của cô bây giờ, để anh ấy thấy rõ bộ mặt thật của cô!...!Ủa, điện thoại của tôi đâu rồi?”

"À."

Thời Ngọc Minh chỉ ra ngoài cửa sổ, nói: “Tôi vứt rồi”

Cố Quân Nhị hoảng sợ nhìn Thời Ngọc Minh một cái, cô ta lảo đảo bước xuống khỏi giường và lao đến nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên là nhìn thấy chiếc điện thoại kiểu dáng mới nhất bằng vàng hồng mình mới mua đã vỡ nát tan tành, chia năm xẻ bảy.

Cô ta do dự một chút, sau đó nhanh chóng chạy về phía cửa phòng ngủ, muốn chạy ra ngoài gọi người, nhưng lúc này cô ta mới phát hiện ra rằng cửa phòng ngủ đã bị khóa trái lại, cô ta hoàn toàn không ra ngoài được.

Cố Quân Nhi quay đầu lại nhìn Thời Ngọc Minh, cô vẫn lạnh lùng ngồi ở cái ghế cuối giường kia, nhìn cô ta chạy tới chạy lui trong phòng, trong mắt là sự khinh bỉ và dò xét.

“Cô Cố, tôi thấy bản lĩnh của cô cũng không tệ đầu, rất linh hoạt đó”

Cố Quân Nhi nhìn cô với vẻ mặt đề phòng, hỏi: “Cô muốn làm gì?”

“Nằm lên giường đi” “Cô nói cái gì?”

“Nghe không hiểu tiếng người sao? Tôi bảo cô nằm lên giường đi.” Nói xong, cô định bưng chậu nước sôi dưới chân lên.

Cố Quân Nhi bị dọa cho hết hồn, vội vàng nâng cánh tay lên che mặt, sợ hãi hét ầm lên: “Không muốn! Không muốn..”

“Tôi nói lại lần nữa, trở lại!”

Cố Quân Nhi vẫn lấy tay che kín gương mặt quý giá nhất của mình, chỉ để lộ một đôi mắt tràn đầy oán hận và căm ghét, nhưng mà cô ta vẫn không thể không ngoan ngoãn trèo lên cái giường đã ướt nhẹp, cố gắng tìm một chỗ khô ráo rồi ngồi xuống.

Thời Ngọc Minh lạnh lùng nhìn cô ta chằm chằm và nói: “Bắt đầu từ bây giờ, tôi hỏi cái gì thì cô đáp cái đó, nếu cô mà dám nói dối thì tôi sẽ hủy hoại gương mặt này của cô.

Cho dù Phong Đình Quân có yêu cô đi chăng nữa, nhưng mà về sau ngày nào cũng phải nhìn gương mặt bị

bỏng đến không ra hình người của cô thì e là anh ta cũng chẳng còn tí hứng thú nào đâu nhỉ?”

Cố Quân Nhi thở hổn hển, vẫn không chịu nhận thua, đáp trả lại: “Rốt cuộc là hôm nay cô bị dở hơi cái gì vậy hả? Không phải là cô đã ly hôn với Đình Quận rồi sao? Chả phải cô vẫn còn tình nhân ở bên ngoài đấy sao, sao cô không cùng anh ta tận hưởng thế giới đi mà chạy đến tìm tôi làm cái quái gì?”

“Tôi muốn tìm cô thì cứ tìm đấy, còn phải chọn thời gian nữa chắc?”

Thời Ngọc Minh cười lạnh một tiếng: “Tôi hỏi cô, chuyện Minh Nguyệt bị ngộ độc rượu là do cô làm đúng không?”

Cổ Quân Nhi khinh thường đáp: “Nếu đúng là tôi làm thì sao? Cô cũng chẳng có chứng cứ” “Má Phúc cũng là do cô đẩy ngã?”.

“Bà ta biết quá nhiều, hơn nữa bà ta cũng chỉ là một người giúp việc mà thôi, cô lại còn xem bà ta là con người nữa chứ.”

“Tốt lắm”

Thời Ngọc Minh nói: “Vụ tai nạn xe cộ sáu năm trước cũng là cô động tay động chân vào xe của bố tôi, làm thắng xe không ăn cho nên mới dẫn đến vụ tai nạn kia, có đúng không?”

Cổ Quân Nhi nghiến răng, ngồi thẳng người lên, nói: “Không phải là cô đã biết hết rồi sao? Còn đến hỏi tôi làm quái gì?”

“Trả lời tôi!”

“Không sai, là tôi động tay động chân lên hệ thống phanh xe, nhưng mà chiếc xe kia đã bị vứt vào bãi phế liệu nhiều năm như vậy rồi, Phong Đình Quân cũng không tìm được, chẳng có ai

thành phố Vân Hòa có thể tìm thấy nó cả, cô có biết thì thế nào? Không có chứng cứ, cô cũng chẳng làm gì được tôi cả”

Thời Ngọc Minh gật nhẹ đầu một cái, nói: “Không cần có quan tâm, những chuyện này tôi sẽ nhớ kỹ, sau này sẽ tính sổ với cô.”

Nói xong, cô lấy cây bút ghi âm cất ở trong túi ra, bấm nút dừng.

Sắc mặt Cố Quân Nhị thay đổi: “Cô ghi âm lại rồi?”

“Cô sợ gì chứ?”

“Cô muốn đưa nó cho Phong Đình Quân sao?”

“Tôi đâu có rảnh rỗi như vậy, cô với Phong Đình Quân có đến với nhau hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi cả”.

Đúng lúc này, giọng nói của Trương Huệ từ ngoài cửa truyền vào, bà ta nhẹ nhàng gõ cửa một cái và gọi: “Quân Nhi?”

"Me!"

Cố Quân Nhi giống như là tìm được người đáng tin cậy nhất vậy, cả người mạnh mẽ hẳn lên, cô ta nhảy xuống khỏi giường, chạy tới và đập mạnh lên cánh cửa, gọi to: “Mẹ ơi! Mau cứu con với!”

Trương Huệ nghe ra giọng nói của con gái có gì đó không đúng nên hỏi liên tục: “Con sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Mẹ mới nghe thấy tiếng hét của con, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

“Mẹ, Thời Ngọc Minh tới!”

Cô ta quay đầu lại nhìn Thời Ngọc Minh một cái, ánh mắt ác độc: “Cô ta khóa trái cửa rồi, con không ra được! Mẹ mau nghĩ cách cứu con với!”

- --------------------.