" Tôi..."

" Hàn... cậu định đứng chắn cửa như thế đến bao giờ?" Cuối cùng Túc Tự Lâm cũng lên tiếng. Lần này anh không nhìn ra ngoài nữa mà hơi cúi đầu, đặt tầm nhìn lên tấm chăn màu trắng sạch sẽ đang phủ nửa thân người anh, cử chỉ toát lên vẻ trầm ngâm.

Chàng trai nghe vậy liền đứng nép sang một bên, tay trái khẽ đẩy gọng kính:

" Mời vào." Anh ta vẫn chau mày như đang suy nghĩ điều gì.

Thái độ của hai người bọn họ khiến tôi có chút kì lạ.

" Cảm ơn!" Tôi cố mỉm cười lịch sự để che giấu đi sự ngại ngùng của bản thân. Bọn họ sẽ không cho rằng tôi đứng ngoài để nghe lén đó chứ? Tôi quả thực không phải người nhiều chuyện mà! Chỉ là... Mỗi khi gần đến thời khắc phải đối mặt với Túc Tự Lâm, tôi lại có thói quen thận trọng. Chẳng biết thói quen này từ đâu mà ra!

" Chào Tổng giám đốc! Nghe nói anh nhập viện nên chúng tôi đến thăm. Anh đã cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?" Tôi đến gần giường bệnh, bó hoa to nên khi nói chuyện cảm thấy hơi vướng, tôi định đặt xuống bàn nhưng nhìn thấy trên bàn đã để khá nhiều đồ. Đúng lúc ấy, bó hoa tôi đang ôm trong người bỗng có bàn tay ai đó nhẹ nhàng đón lấy...

" Hướng dương... Sao lại chọn loài hoa này?" Mặc cho sự ngạc nhiên của tôi, Túc Tự Lâm đặt bó hoa trước ngực mình, đôi mắt đen láy ngắm nhìn những bông hoa màu vàng tươi, cánh hoa xoè ra như ánh mặt trời ấm áp mà rạng rỡ.

Thật ra thì khi chọn hoa, tôi đã vô tình theo thói quen chọn loài hoa mình thích...

" Sếp tổng, anh không thích sao?"

" Không..."

Hả? Vậy nghĩa là thích hay không thích?

Tôi đưa tay gãi trán, cẩn thận suy nghĩ.

Bỗng có một giọng nói chen ngang vào rất đúng thời điểm:

" Này, này! Hai người định coi chúng tôi là không khí à?" Chàng trai đeo kính ngồi ở chiếc ghế đối diện giường bệnh chính là người đã lên tiếng, anh ta làm tư thế chống cằm, bình thản quan sát cảnh tượng đang diễn ra từ nãy đến giờ.

Còn tôi vừa vặn bắt được hình ảnh vị sếp tổng đáng kính của chúng tôi ném cho anh ta một cái nhìn sắc lẹm...

" Sếp, bọn em có mang theo ít trái cây và quà bánh, tặng sếp bồi bổ ạ!" Tô Dung nhanh nhảu bắt chuyện, nở nụ cười tươi như hoa.

Ân Kỳ cũng không hề kém cạnh, góp theo câu sau: "Mong sếp nhanh chóng khỏi bệnh!"

" Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi." Túc Tự Lâm hoà nhã đáp.

" Các cô đưa đồ đây, tôi cất giúp!" Chàng trai đeo kính đứng dậy, bước đến chỗ Tô Dung và Ân Kỳ xách đồ, sau đó còn tốt bụng quay sang hỏi Túc Tự Lâm một câu: "Có muốn lấy lọ cắm hoa vào không? Tôi bảo y tá tìm cho cậu."

" Cậu đừng giở trò trong bệnh viện..."

" No no! Tôi đã quan sát rồi, mấy cô y tá ở đây không có ai là mẫu người của tôi hết, nhưng nhờ vả một chút có lẽ không sao." Anh ta nháy mắt đoạn quay lưng đi cất hoa quả vào trong tủ lạnh mini ở góc phòng. Mấy hộp bánh thì tiện tay để trên đầu tủ lạnh... Trong lúc làm còn lẩm bẩm: "Đáng lẽ bệnh viện lớn nhất thành phố phải chọn những nữ y tá có ngoại hình một chút chứ!"

Tôi cảm thấy mình bắt đầu cạn lời với anh chàng có vẻ ngoài nghiêm túc nhưng nội tâm cực kì phong phú này...

" Được rồi, nhớ bảo họ chọn cái bình nào đẹp chút." Túc Tự Lâm lại còn mở giọng dặn dò.

Tôi cảm thấy bản thân bắt đầu nhận được nhiều sự chú ý từ hai nàng đồng nghiệp và cả chàng trai đeo kính kia...

Thật hết chịu nổi mà! Bọn họ dường như đều dùng ánh mắt để thay lời muốn nói rằng tôi và Túc Tự Lâm có gian tình.