Nửa năm sau.

Thành phố Lâm vào tháng 5 đã có phần nóng bức. Tuy nhiên, sáng sớm hôm nay trời đổ cơn mưa nhỏ nên không quá nắng gắt, thời tiết trong lành dễ chịu.

Quý Bạch chắp tay sau lưng đứng chờ ở cửa ra sân bay. Hôm nay, anh mặc bộ comple màu đen hiếm thấy. Thân hình anh cao lớn như người mẫu giữa đám đông. Vẻ mặt và khí chất tương đối trầm ổn cương nghị, nên càng thu hút sự chú ý của người xung quanh.

Quý Bạch đợi một lúc liền nhìn thấy mấy người bạn thân như Thư Hàng, Hầu Tử. . .tay xách túi hành lý nhỏ, thong thả đi ra ngoài. Gặp đối phương, hai bên đều tỏ ra vui mừng.

Thư Hàng mở miệng trước tiên: "Ôi giời, thành ông bố một cái là khác hoàn toàn, nhìn bộ dạng tươi rói đắc ý của cậu ấy kìa. Nhìn ngang nhìn ngửa đều thấy rõ phong cách của người chiến thắng."

Mọi người đều cười, Hầu Tử nói: "Đó là lẽ đương nhiên, mua lớn tặng nhỏ, Quý tam làm gì cũng tinh hơn người khác."

Quý Bạch cười cười: "Tôi cũng hết cách, một khi vận may đến, muốn cản cũng chẳng cản nổi."

Mọi người vừa cười vừa mắng Quý Bạch, đúng là kiêu căng quá!

***

Có tất cả ba chiếc ô tô đón các bạn từ sân bay về nội thành. Quý Bạch tự mình lái một chiếc, Thư Hàng ngồi ở ghế lái phụ, Hầu Tử và một người khác ngồi ở ghế sau. Trước đây bọn họ từng đến thành phố Lâm, nhưng bây giờ đúng là mùa hè, cả thành phố một màu xanh tươi tốt, mát mẻ dễ chịu. Hầu Tử nhận xét: "Khí hậu ở nơi này thích hơn khí hậu vừa khô vừa hanh của Bắc Kinh."

Quý Bạch chưa kịp đáp lời, Thư Hàng đã lên tiếng: "Đây là nơi nào chứ? Đây là mảnh đất có phúc của Quý tam!"

Một người bạn cười nói: "Không sai chút nào, năm kia anh ba về Bắc Kinh còn chưa có bạn gái. Không đến hai năm, anh ba chẳng những nhận giấy kết hôn, con cũng đầy tháng rồi. Cảnh sát hình sự đều nhanh, chuẩn, ác như vậy sao?"

Tâm trạng của Quý Bạch rất tốt, anh đáp: "Nhanh ư? Gặp được người thích hợp, tôi còn chê hai năm quá chậm ấy chứ."

Câu bộc bạch này có phần lãng mạn, nhưng cũng có vị khoe khoang. Ba người còn lại trao đổi ánh mắt, đồng thời "phì phì phì", biểu đạt tâm trạng phức tạp như ngưỡng mộ, ghen tỵ, khinh bỉ...Sau khi phì xong, trong lòng bọn họ không khỏi bùi ngùi. Bọn họ đều chưa lập gia đình, đúng là hơi ngưỡng mộ Quý Bạch.

Không phải ai cũng gặp được người thích hợp trong cuộc đời này. Bất kể anh là con cháu ông trời hay dân đen bình thường, anh cũng phải có chút vận may, mới gặp được một nửa thích hợp.

***

Tiệc đầy tháng được tổ chức tại một khách sạn trong thành phố. Còn một khoảng thời gian nữa mới bắt đầu buổi tiệc, Quý Bạch đưa đám Thư Hàng lên phòng ở tầng trên khách sạn, còn anh quay về nhà đón vợ con.

Thư Hàng và mấy người bạn đâu chịu ở trong phòng, bởi phòng khách sạn vốn rất vô vị. Sau khi tắm rửa thay quần áo, một đám người ăn mặc chỉnh tề xuống tầng dưới dạo chơi.

Khách sạn rất rộng và mới toanh, vườn hoa một màu xanh lục, ánh mặt trời rực rỡ, cảnh vật vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ, khiến lòng người thư thái dễ chịu. Thư Hàng gọi nhân viên phục vụ mở một phòng nghỉ, bọn họ ngồi trong đó uống trà, tán gẫu, đánh bài. Phòng nghỉ trải thảm đỏ, bày mấy chiếc ghế sofa bọc vải, một mặt là tường kính nhìn thẳng ra vườn hoa, cảnh đẹp đều thu hết vào tầm mắt.

Hôm nay Thư Hàng gặp may, vừa ngồi xuống đã thắng liền ba ván. Anh ta đảo mắt một vòng với tâm trạng vui vẻ của người chiến thắng, bất chợt phát hiện người thua thảm nhất là Hầu Tử đang ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài bức tường kính, thần sắc không tập trung. Thư Hàng nhìn theo ánh mắt của Hầu Tử, anh ta lập tức ngẩn người.

Không chỉ một mình Thư Hàng sững sờ, người đàn ông ngồi bên cạnh đẩy cánh tay một người khác, tất cả đều dồn ánh mắt về một điểm, không còn ai nhớ đến việc ra quân bài.

Bên ngoài bức tường kính, bầu trời trong xanh như vừa mới gột rửa. Ánh nắng chiếu xuống cỏ cây và mặt hồ, tạo thành từng điểm sáng lung linh. Một cô gái trẻ tuổi đang từ sau hàng cây đi bộ tới hồ nước. Cô mặc bộ váy dài màu ngó sen, đi giày xăng đan gót nhỏ cùng màu, mái tóc dài xõa xuống như dải lụa. Thư Hàng chưa từng gặp mái tóc đẹp đến thế. Mái tóc của cô gái không ép thẳng cũng không nhuộm hay uốn cong. Mái tóc đen óng mượt chạm nhẹ vào bờ vai trắng ngần như ngọc của cô gái. Khi cô gái hơi ngoảnh mặt, đập vào mắt đám Thư Hàng là đôi lông mày dài đen như mực, đôi mắt đen láy, khiến tất cả mọi người rung động.

Bức tường kính của khách sạn xuyên thấu ánh sáng một chiều. Vì vậy, mọi người ở trong phòng nghỉ có thể nhìn rõ cô gái, nhưng cô gái không phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ. Cô gái uyển chuyển đi đến bên hồ nước, ngắm mặt hồ tĩnh lặng. Đôi lông mày của cô hơi nhíu lại. Cô vốn xinh đẹp tuyệt trần, nhưng động tác chau mày khiến cô tỏa ra khí chất lạnh nhạt và xa cách. Cô giống một viên bạch ngọc vốn phát sáng bỗng tối mờ trong một khoảnh khắc, khiến cô càng rung động lòng người.

Cô gái ngồi xuống chiếc ghế dài bên bờ hồ, gương mặt ngơ ngẩn thất thần. Ở trong phòng, đám đàn ông sau phút giây im lặng ngắn ngủi, không khí bỗng trở nên sôi động. Hầu Tử không rời mắt khỏi cô gái: "Chắc chắn không phải là khách của Quý tam. Cậu ấy làm gì có người bạn là phái nữ nào mà chúng ta không biết? Hừm, không ngờ chị dâu nhỏ Arale lại có người thân quen tuyệt vời như vậy." (Arale là nhân vật cô bé robot trong bộ truyện tranh Nhật Bản của họa sỹ Akira Toriyama)

Quý Bạch vừa vào phòng nghỉ liền bắt gặp đám bạn bè của anh mắt không rời khỏi Diêu Mông bên ngoài bức tường kính, đồng thời thảo luận sôi nổi về cô.

Nhìn thấy Quý Bạch, một người hỏi: "Quý tam, cô bé đó là ai? Em vợ cậu đấy à?"

Thật ra không phải bọn họ ít gặp người đẹp nên mới kinh ngạc. Những người ở đây đều là lão làng, có loại mỹ nhân nào chưa từng gặp qua? Nhưng cũng chính vì nguyên nhân này, vẻ đẹp của Diêu Mông mới trở nên đặc biệt trong con mắt của bọn họ. Trên gương mặt diễm lệ của cô bộc lộ khí khái, trong nét dịu dàng lại có vẻ chán nản, nên cô càng thần bí. Đàn ông sợ nhất người phụ nữ thần bí, bởi vì bọn họ không thể hiểu nổi nên trong lòng càng ngứa ngáy khó chịu. Cộng thêm cảnh sắc đẹp đẽ như vậy, sự xuất hiện của Diêu Mông khiến mọi người ngạc nhiên và bất ngờ. Tất nhiên, bọn họ cũng có ý đùa giỡn ở trong đó.

Quý Bạch liếc Diêu Mông. Vụ án Lâm Thanh Nham đã trôi qua nửa năm, Diêu Mông vẫn sống rất lặng lẽ. Anh lên tiếng: "Cô ấy là bạn của Hứa Hủ, các cậu đừng động đến cô ấy."

Đám đàn ông đều cười hì hì, có người nói: "Muộn rồi, Hầu Tử đã đi ra ngoài."

Quý Bạch chau mày, đảo mắt một vòng, quả nhiên không thấy Hầu Tử. Hầu Tử là người "đi qua cả vạn khóm hoa nhưng không một phiến lá dính vào người", tuyệt đối không thể để anh ta đi quấy rối Diêu Mông. Tuy nhiên, lúc này khách mời đã lần lượt vào hội trường, Quý Bạch phải đi tiếp đón. Thế là anh phất tay: "Tôi không nói đùa đâu đấy. Một người đi ngăn cậu ta cho tôi."

("Đi qua cả vạn khóm hoa nhưng không một phiến lá dính vào người" có nghĩa là cao thủ tình trường, đến đâu cũng có bạn gái, dù chơi đùa đối phương nhưng đối phương cũng không một lời oán trách)

Quý Bạch còn định tiếp tục dặn dò, mấy người bạn đã nhanh nhẹn đứng dậy. Lúc này, người từ đầu đến cuối im lặng uống trà là Thư Hàng cũng đứng lên: "Để tớ đi cho."

Thư Hàng làm việc tương đối đáng tin cậy, Quý Bạch yên tâm gật đầu, cùng anh ta đi ra ngoài. Đến lối rẽ ở đầu hành lang, hai người đi về hai hướng khác nhau. Nhưng mới bước hai bước, Thư Hàng quay đầu hỏi: "Đúng rồi, cô gái đó tên là gì?"

Quý Bạch đang chào hỏi mấy người đồng nghiệp ở cục cảnh sát, anh liếc Thư Hàng: "Diêu Mông."

Thư Hàng biết rõ tính tình của Hầu Tử. Anh ta nhanh chóng tìm thấy Hầu Tử khi Hầu Tử còn cách Diêu Mông mấy mét. Trong tay Hầu Tử là hai ly rượu vừa lấy của nhân viên phục vụ.

"Quý tam tìm cậu có việc gấp, mau đi đi." Thư Hàng cất giọng nghiêm túc.

Hầu Tử nửa tin nửa ngờ, lại trả hai ly rượu cho nhân viên phục vụ, đi theo Thư Hàng trở về. Đến cửa phòng nghỉ, Thư Hàng đột nhiên dừng bước, Hầu Tử đi thẳng vào bên trong.

"Giữ lấy cậu ta! Không được thả cậu ta ra ngoài cho đến khi buổi tiệc bắt đầu." Thư Hàng nghiêm giọng ra lệnh, mấy người đàn ông ở bên trong cười hì hì, kéo Hầu Tử về bàn đánh bài. Thư Hàng quay người bỏ đi. Một người hỏi: "Anh Thư đi đâu vậy?"

Thư Hàng đáp: "Quý tam kêu tôi giúp đỡ."

Anh ta rảo bước nhanh tới hồ nước, cũng lấy hai ly đồ uống từ tay người phục vụ, đi tới chỗ Diêu Mông. Người ở trong phòng nghỉ đều trợn mắt há mồm. Một lúc sau, bọn họ thấy Diêu Mông nở nụ cười cười khách sáo và xa cách với Thư Hàng rồi quay người bỏ đi. Thư Hàng từ tốn đi theo, gương mặt anh ta để lộ ý cười vô lại: "Này, này, cô đừng đi. . ."

***

Buổi tiệc đầy tháng diễn ra rất thuận lợi. Bất kể là đồng nghiệp ở cục cảnh sát, bạn bè nối khố của Quý Bạch hay đám sư đệ sư muội nghiêm túc và cao ngạo của Hứa Hủ ở trường cảnh sát đều rất hào hứng. Em bé trắng trẻo mập mạp của vợ chồng Hứa Hủ tuy chỉ lộ diện một lúc nhưng cũng biết giữ thể diện cho bố mẹ, nở nụ cười vô thức với mọi người, khiến những người có mặt hoan hô ầm ĩ.

Bố, anh cả và anh hai của Quý Bạch đều đến thành phố Lâm dự tiệc đầy tháng. Bọn họ được sắp xếp ngồi trong phòng riêng. Bà Quý tuy không đến nhưng cũng bảo ông Quý mang một bao lì xì lớn và tặng Hứa Hủ bộ đồ trang sức.

Hứa Hủ bây giờ đã bị Quý Bạch đồng hóa. Cô hiểu rõ không thể vội vàng trong mối quan hệ với mẹ chồng. Có lúc Quý Bạch cùng cô gọi điện thoại cho bà Quý. Mẹ chồng và con dâu trò chuyện vẫn khách sáo và hòa nhã như thường lệ. Những việc khác cần chờ thời gian giải quyết.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt em bé đã được hai tháng.

Hứa Tuyển cũng đã bình phục và xuất hiện. Tuy người gầy đi nhiều nhưng tinh thần của anh rất tốt. Sau gáy anh xuất hiện một vết sẹo màu đỏ mờ. Mỗi lần Hứa Hủ vén tóc anh trai sờ vào vết sẹo, trong lòng cô đều nhói đau. Hứa Tuyển ngược lại an ủi em gái: "Trải qua đại nạn không chết, chắc chắn sẽ có phúc. Kiểu gì anh cũng gặp may mắn trong tương lai."

Hôm nay là thứ bảy, Quý Bạch vẫn đi làm như thường lệ. Hứa Hủ đang trong thời kỳ nghỉ đẻ, cùng Hứa Tuyển ở nhà trông em bé.

Nói là hai người trông em bé, thật ra chỉ cần Hứa Tuyển có thời gian vào ngày nghỉ cuối tuần, anh đều đến nhà Hứa Hủ, việc lớn việc nhỏ đều gánh hết. Hứa Hủ thấy Hứa Tuyển thích cháu trai như vậy, đương nhiên để hai bác cháu gần gũi nhau.

Quý Bạch tan sở về nhà, nhìn thấy Hứa Hủ một tay đút túi quần, một tay cầm miếng bỉm sạch, mỉm cười đứng một bên. Còn Hứa Tuyển đang cúi người thay bỉm cho em bé, sắc mặt anh đặc biệt chuyên tâm.

Quý Bạch chào hỏi Hứa Tuyển rồi kéo Hứa Hủ vào phòng. Sau khi sinh con, Hứa Hủ béo lên một chút, làn da cô càng trắng hơn. Trong mắt Quý Bạch, Hứa Hủ bây giờ càng cân đối đáng yêu hơn trước kia. Mỗi lần ngắm bộ dạng cười híp mắt của cô, Quý Bạch chỉ muốn. . .đè cô xuống hôn ngấu nghiến.

Quý Bạch khóa người Hứa Hủ vào sau cánh cửa, phủ môi xuống hôn cô. Hứa Hủ đỏ bừng mặt: "Anh trai vẫn đang ở bên ngoài."

Quý Bạch vùi đầu xuống hõm vai cô: "Để anh ấy bận rộn đi."

Tuy Hứa Tuyển rất yêu quý cháu trai, nhưng anh cũng có ý thức không nên làm "bóng đèn điện". Thấy Quý Bạch trở về, Hứa Tuyển nhanh chóng cáo từ. Em bé đã được anh dỗ ngủ say sưa. Hứa Tuyển đúng là người bác, người anh trai "nhị thập tứ hiếu".

(Nhị thập tứ hiếu (二十四孝) là một tác phẩm trong văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp (có sách ghi Quách Cư Kinh 郭居敬, bính âm: Guō Jūjìng) vào thời nhà Nguyên biên soạn. Ông nổi tiếng là một người con hiếu thảo, và sau khi cha mất ông đã xuất bản quyển này. Hầu hết các người con hiếu thảo là nam giới báo hiếu cho mẹ già. Các câu chuyện được kể lại xảy ra từ thời Thuấn Đế đến đời ông.)

Buổi tối, thời tiết rất mát mẻ. Khi Quý Bạch xử lý xong công việc ở thư phòng, đi về phòng ngủ, Hứa Hủ đang ngồi bên bàn, tay cầm tập hồ sơ, xem say sưa.

Hồ sơ do Quý Bạch lấy từ cục cảnh sát đem về nhà theo yêu cầu của Hứa Hủ. Từ sau vụ án Lâm Thanh Nham, hơn nửa năm qua Hứa Hủ không tiếp túc bất cứ vụ án nào. Cô nói: "Em nín nhịn sắp đến mức phát rồ."

Hứa Hủ đọc tài liệu rất tập trung. Quý Bạch đi vào mà cô không hề hay biết. Quý Bạch liếc cô một cái, bắt đầu cởi quần áo.

Quý Bạch nhanh chóng cởi hết quần áo, chỉ còn quần lót trên người. Anh từ từ tiến lại gần, hai tay vòng qua lưng Hứa Hủ, chống lên mặt bàn. Anh cúi đầu ghé sát tai cô: "Em không còn chuyện khác muốn làm à?"

Lúc này, Hứa Hủ mới ngẩng đầu nhìn Quý Bạch. Ngọn đèn vàng từ trên đầu anh chiếu xuống, gương mặt tuấn tú gần kề, thân hình cao lớn càng thẳng tắp mềm dẻo dưới ánh đèn. Từng tấc bắp thịt của anh phảng phất tỏa ra hơi nóng, dính sát vào người cô.

Hứa Hủ đỏ mặt. Tính ra trong thời kỳ cô có bầu, hai người chẳng làm mấy lần. Từ những tháng mang thai cuối cùng đến giờ, hai người đều kiềm chế bản thân. Tất nhiên, bây giờ cô và anh đã có thể thân mật.

Thấy Hứa Hủ nhận được tín hiệu, Quý Bạch hài lòng đứng thẳng người, rút khăn tắm ở bên cạnh: "Anh đi tắm đã."

Quý Bạch vừa vào phòng tắm, Hứa Hủ ngẫm nghĩ rồi bỏ tập tài liệu sang một bên. Cô mở tủ quần áo, bắt đầu tìm váy ngủ. Cô và anh bây giờ chẳng khác nào "hạn hán lâu ngày gặp cơn mưa rào", "củi khô bén ngọn lửa hừng hực". Cô nên chọn bộ váy có tác dụng tăng thêm tình thú. Hứa Hủ đang cầm mấy bộ so sánh, tiếng nước chảy trong nhà tắm đột nhiên dừng lại, giọng nói nhàn nhã của Quý Bạch truyền tới: "Bà xã, anh quên mang khăn tắm rồi."

"Vâng." Hứa Hủ đứng dậy định đi tìm khăn tắm. Ngay sau đó, cô chợt nhớ ra, vừa rồi anh rõ ràng cầm khăn đi vào nhà tắm.

Hứa Hủ không nhịn được cười. Tín hiệu của Quý Bạch vô cùng rõ ràng. Cô cúi đầu ngắm nghía mấy bộ đồ ngủ phụ nữ trưởng thành ở trên giường, cô nên mặc bộ nào bây giờ?

Từ lúc Hứa Hủ dọn đến sống chung, Quý Bạch kêu người thay bồn tắm cực lớn, để anh có thể thoải mái ôm Hứa Hủ lăn lộn ở bên trong. Nghe Hứa Hủ đáp lời, Quý Bạch tiếp tục tựa vào bồn tắm, hai cánh tay đặt lên thành bồn tắm, nhàn nhã chờ đợi.

Một lúc sau, anh nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc tiến lại gần. Quý Bạch đưa mắt về phía cửa ra vào. Dù sao cũng nhịn nửa năm trời, cổ họng và thân thể anh trở nên căng cứng và hừng hực.

Cánh cửa mở toang, Hứa Hủ đi vào.

Vừa nhìn thấy cô, cảm giác căng cứng và nóng bỏng trên toàn thân Quý Bạch đột nhiên mãnh liệt đến mức sắp nổ tung.

Trên người Hứa Hủ chỉ quấn một chiếc khăn tắm. Thân thể cô còn mềm mại và trắng hơn cả chiếc khăn, gương mặt cô đỏ ửng. Cô đi đến trước mặt anh: "Em mang khăn tắm cho anh."

Khóe mắt Quý Bạch ẩn hiện ý cười. Anh từ dưới nước đứng lên, bế ngang người Hứa Hủ, đồng thời giơ tay khép cửa nhà tắm.

Trong phòng tắm một màn ái ân cuồng nhiệt.

Đến khi hai người kết thúc cuộc ân ái đã là nửa đêm. Quý Bạch mãn nguyện nằm đè lên người Hứa Hủ, tiếp tục hôn lên làn da của cô.

Một lúc sau, Quý Bạch chợt nhớ ra một chuyện, anh nói với Hứa Hủ: "Thư Hàng theo đuổi Diêu Mông gần một tháng rồi."

Hứa Hủ ngẩn người: "Anh ấy không về Bắc Kinh à?"

"Gần đây công ty của cậu ta có dự án ở thành phố Lâm." Gương mặt Quý Bạch để lộ ý cười: "Cậu ta nói đã bị Diêu Mông từ chối mười mấy lần."

Hứa Hủ gật đầu: "Đó là điều hiển nhiên." Ngẫm nghĩ vài giây, cô thở dài: "Anh cảm thấy bọn họ có thích hợp không?"

Quý Bạch không trả lời câu hỏi của Hứa Hủ, anh lên tiếng: "Thư Hàng tuy mồm mép, nhưng lòng cậu ấy sâu sắc và chính trực hơn ai hết. Có thích hợp hay không là vấn đề của bọn họ." Ngừng một giây, anh nói tiếp: "Có lẽ bây giờ vẫn chưa thích hợp, nhưng Diêu Mông dù sao cũng phải tiến về phía trước."

Chuyện gì đến cũng sẽ đến. Ngày hôm sau, Quý Bạch vừa tan sở về nhà, đang muốn cùng bà xã thân mật, Thư Hàng đột nhiên gọi điện thoại tới.

Khác với thái độ vui vẻ thường ngày, ngữ khí của Thư Hàng hôm nay tương đối nặng nề: "Tớ đã biết chuyện quá khứ của Diêu Mông."

Quý Bạch im lặng. Về quá khứ của Diêu Mông, anh luôn né tránh không đề cập với Thư Hàng. Nhưng anh biết, nếu Thư Hàng có lòng, chắc chắn anh ta sẽ tìm người điều tra rõ ràng.

"Vậy cậu còn định theo đuổi cô ấy không?" Quý Bạch hỏi.

Thư Hàng không trả lời ngay. Lúc gọi điện thoại cho Quý Bạch, xe ô tô của Thư Hàng đang đỗ bên ngoài cửa một quán cà phê.

Quán cà phê do Diêu Mông mở. Mỗi buổi chiều, cô đều đến đây, ngồi ở tầng trên một lúc. Thư Hàng theo đuổi con gái rất kín kẽ, đương nhiên anh ta biết rõ lịch trình của cô.

Lúc này, anh ta ngồi trong xe, nhìn Diêu Mông đi ra ngoài quán cà phê. Trông cô vẫn xinh đẹp và hòa nhã như thường lệ.

"Để tính sau." Thư Hàng kết thúc cuộc trò chuyện điện thoại với Quý Bạch. Anh ta lặng lẽ ngắm bóng lưng uyển chuyển của Diêu Mông cách dòng người và xe cộ qua lại.

Đột nhiên có một chiếc xe BMW mui trần từ bên đường rẽ sang, dừng ở trước mặt Diêu Mông. Diêu Mông nở nụ cười ngọt ngào với người đàn ông ngồi trong xe.

Thư Hàng trố mắt nhìn.

Người lái chiếc xe đó chính là Phùng Diệp. Anh ta mặc bộ comple chỉnh tề. Sau khi cạo sạch bộ râu, toàn thân anh ta khôi phục vẻ cao lớn tuấn tú ngày nào. Có lẽ do gặp nhiều trắc trở, gương mặt anh ta có nét từng trải chững chạc hơn người cùng độ tuổi. Phùng Diệp xuống xe, mở cửa bên ghế lái phụ cho Diêu Mông, tươi cười nhìn cô lên xe.

Sau khi Lâm Thanh Nham chết, cảnh sát đã lục soát triệt để ngôi nhà của hắn, cuối cùng tìm thấy mọi vật chứng ở một tầng ngầm khóa chặt. Bên trong có kali xyanua, thuốc kích dục, xích sắt, còn có rất nhiều ảnh chụp của người bị hại trong cuộc sống thường ngày. Trong số đó có cả ảnh chụp tám nạn nhân của vụ án "thiên sứ". Cộng thêm lời khai của Quý Bạch, Phùng Diệp cuối cùng cũng được rửa sạch tội danh.

Vụ án ở Hongkong mấy năm trước vẫn còn một số nạn nhân bị mất tích nhưng không tìm ra manh mối và thi thể. Phía cảnh sát cũng không thể xác định có liên quan đến Lâm Thanh Nham hay không. Vì vậy, cảnh sát chỉ có thể suy đoán Lâm Thanh Nham cất giấu ở chỗ khác mà không ai hay biết.

Theo di chúc của Lâm Thanh Nham, hắn để lại toàn bộ tài sản cho Diêu Mông. Nhưng căn cứ vào sự tính toán của luật sư bên Hongkong, khoảng một phần ba tài sản của hắn là kế thừa từ Tần tổng, cũng chính là mẹ ruột của Phùng Diệp. Diêu Mông đồng ý tách rời số tài sản này, trả lại cho Phùng Diệp. Hai bên đang làm thủ tục giao nhận.

Chuyện Diêu Mông và Phùng Diệp bị Lâm Thanh Nham hãm hại đã lan truyền đến tai những người bạn cũ. Bọn họ đều phẫn nộ và đau xót, đồng thời tiếp nhận sự trở về của Phùng Diệp. Hôm nay, Phùng Diệp đón Diêu Mông tới ngôi biệt thự của anh ta, tụ họp cùng mấy người bạn thời cấp ba.

Diêu Mông ngồi vào xe ô tô, Phùng Diệp cất giọng dịu dàng: "Tối nay anh chuẩn bị đồ nướng, có cả món bánh pudding đường mà em thích nhất."

"Cám ơn anh." Diêu Mông nói.

Buổi chiều tà mặt trời như thiêu như đốt. Phùng Diệp cúi đầu, liền nhìn thấy cái cổ mảnh mai trắng nõn như ngọc của Diêu Mông nổi bật dưới ánh mặt trời. Anh ta hơi thất thần, đặt tay lên thành ghế sau lưng cô: "Em có nóng không? Có cần đậy mui không?"

Diêu Mông mỉm cười lắc đầu: "Không sao, phơi nắng một chút cũng tốt."

Phùng Diệp gật đầu, anh ta vẫn đặt tay trên thành ghế của Diêu Mông. Khi đưa mắt qua gương chiếu hậu, anh ta liền bắt gặp một người đàn ông cao lớn thanh tú đang ngồi trong chiếc xe Cadillac, vẫn nhìn bọn họ chằm chằm.

Phùng Diệp nhận ra người đó là Thư Hàng, bạn Quý Bạch. Anh ta từng gặp người này một lần ở bữa tiệc đầy tháng của con trai Quý Bạch.

Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau từ khoảng cách khá xa. Phùng Diệp nở nụ cười nhàn nhạt với Thư Hàng, khiến trong lòng Thư Hàng ngột ngạt vô cùng. Nhưng Phùng Diệp đã khởi động xe, đưa Diêu Mông đi mất.

***

Ngôi biệt thự Phùng Diệp mới mua nằm ở ngoại ô thành phố Lâm. Khu vực này cây xanh um tùm, vừa yên tĩnh vừa trong lành. Mấy bạn học cũ ngồi ở vườn hoa nướng đồ, uống rượu, trò chuyện. Nhắc đến chuyện năm xưa, ai nấy đều cảm thấy xót xa trong lòng.

So với hình ảnh thiếu niên cao ngạo năm nào, tính cách của Phùng Diệp bây giờ ôn hòa và chững chạc hơn nhiều. Anh ta ngồi bên cạnh Diêu Mông từ đầu đến cuối, chăm sóc cô một cách tự nhiên. Lúc này, một bạn học trêu chọc: "Hai người mấy năm trước vô tình bỏ lỡ nhau, bây giờ có suy nghĩ đến việc nối lại duyên xưa?"

Mọi người đều cười ồ, Phùng Diệp cũng cười. Anh ta đặt tay lên thành ghế sau lưng Diêu Mông, nhìn cô chăm chú. Bắt gặp vẻ mặt của Phùng Diệp, mọi người đều hiểu ý, nở nụ cười đầy thiện ý.

Diêu Mông cười cười: "Đều là chuyện quá khứ rồi, mọi người đừng nhắc đến nữa. Cánh gà đã nướng xong chưa?"

Phùng Diệp hơi ngây ra. Một người khác lập tức lên tiếng, cứu vãn tình hình: "Nướng xong rồi, của cậu đây."

Mọi người ăn uống một lúc, Phùng Diệp đi vào nhà lấy thêm đồ ăn. Diêu Mông trò chuyện với các bạn vài câu. Sau đó, cô để túi xách xuống ghế, đứng dậy đi nhà vệ sinh.

Ngôi biệt thự thắp sáng đèn, Diêu Mông đi dọc hành lang vào bên trong. Mới đi vài bước, cô đột nhiên dừng lại.

Cánh cửa căn phòng bên tay phải khép hờ, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy mấy tấm ảnh treo trên tường. Có ảnh Phùng Diệp chụp chung với hai ông bà già, Diêu Mông nhận ra đó là bố mẹ câm điếc của anh ta. Có ảnh tốt nghiệp phổ thông trung học, còn có một tấm ảnh nghệ thuật cực lớn của cô. Đó là lúc hai người còn yêu nhau, Phùng Diệp tiết kiệm nửa tháng chi phí sinh hoạt để lấy tiền cho cô chụp tấm ảnh này.

Diêu Mông nhẹ nhàng đẩy cửa.

Nơi này hình như là phòng trưng bày. Ngoài những tấm ảnh chụp còn có nhiều đồ vật như máy ảnh cũ, sách, vật trang trí điêu khắc nhỏ.

Đúng lúc này, giọng nói dịu dàng của Phùng Diệp vang lên từ phía sau: "Rất nhiều đồ vật đã bị mất, đồ anh tìm lại chẳng có là bao, anh đều bày hết ở đây."

Diêu Mông quay đầu cười với anh ta: "Sau này anh có thể bày thêm nhiều đồ."

Phùng Diệp không trả lời. Anh ta tựa người vào kệ tủ, cúi đầu nhìn Diêu Mông chăm chú. Không khí trong phòng đột nhiên trở nên mờ ám.

Diêu Mông đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Phùng Diệp nhưng cô vờ như không biết. Cô thích thú ngắm một dãy con rối bày trên kệ tủ. Đó là những con rối được khắc bằng loại gỗ màu vàng chanh bóng loáng, mặt hình người tròn tròn đáng yêu, sinh động như thật. Đôi mắt của những con rối được làm bằng khoáng vật zircon màu đen, cái miệng nhỏ tựa hồ được khảm bằng sứ hay ngọc thạch màu trắng.

Diêu Mông chuyển đề tài một cách tự nhiên: "Anh mua những thứ này ở đâu vậy? Trông rất tinh xảo, có thể cho em xem không?"

Phùng Diệp cầm một con rối đưa cho cô: "Tất nhiên có thể. Một người bạn tự tay làm tặng anh."

Diêu Mông cảm thán: "Bạn anh khéo tay thật đấy." Nói xong, cô đặt con rối xuống kệ tủ: "Chúng ta ra ngoài đi!" Nhưng vừa đi đến cửa phòng, bờ eo Diêu Mông bị siết chặt, Phùng Diệp kéo cô trở lại.

Hơi thở Diêu Mông hỗn loạn, cô giơ tay đẩy Phùng Diệp theo phản xạ có điều kiện. Cánh tay rắn chắc của Phùng Diệp ôm chặt người cô. Anh ta cúi đầu nhìn Diêu Mông, gương mặt tuấn tú trở nên mông lung dưới ánh đèn.

"Tiểu Mông, bất kể là quá khứ hay hiện tại, bất kể là thời gian sống ở Hongkong hay trốn chui trốn lủi. . .anh chưa bao giờ ngừng yêu em, dù chỉ một ngày. Em có thể cho anh cơ hội, trở về bên anh hay không?"

***

Lúc Diêu Mông và mấy người bạn học rời khỏi ngôi biệt thự của Phùng Diệp, đêm đã về khuya. Bởi vì không muốn Phùng Diệp đưa về, cô đã gọi điện bảo tài xế lái xe đỗ sẵn ở bên ngoài ngôi biệt thự của Phùng Diệp từ sớm.

Xe ô tô vừa đi một đoạn, đến một ngã rẽ, Diêu Mông liền chia tay mấy người bạn.

Diêu Mông không về nhà ngay mà dừng xe ở bên đường. Đây là con đường lớn, đèn đóm sáng trưng. Bên lề đường có nhiều quán ăn nhỏ, không ít người ngồi ở đó ăn đêm, không khí vừa náo nhiệt vừa vui vẻ. Diêu Mông ngồi yên lặng một lúc rồi rút điện thoại gọi cho Hứa Hủ.

Hứa Hủ vừa dỗ con ngủ, Quý Bạch đang tắm, cô cầm tập tài liệu Quý Bạch mới mang từ cục cảnh sát về ngày hôm nay. Hứa Hủ vừa định mở ra xem, điện thoại bỗng đổ chuông. Thấy số máy là của Diêu Mông, cô cười bắt máy: "Bạn gọi điện cho mình là vì Thư Hàng phải không?"

Diêu Mông cười: "Anh ta không phải là vấn đề. Giai đoạn này, mình sẽ không chấp nhận bất cứ người nào." Ngừng vài giây, cô nói tiếp: "Vừa rồi Phùng Diệp để nghị nối lại tình xưa nhưng mình đã từ chối."

Hứa Hủ ngẫm nghĩ: "Quyết định chính xác."

Diêu Mông tựa vào thành ghế phía sau, ngẩng đầu ngắm tinh tú trên bầu trời: "Tại sao? Bạn thấy anh ấy thế nào? Cứ nói thẳng ra đi!"

Hứa Hủ trả lời: "Anh ta không phải là đối tượng thích hợp. Thời niên thiếu anh ta tương đối cao ngạo, sau đó trôi dạt ba năm, sống cuộc sống tăm tối trong rừng rậm. Đương nhiên đây không phải là khuyết điểm nghiêm trọng, nhưng đối với bạn và anh ta, quá khứ là một gánh nặng. Sau này, bạn nên có một khởi đầu hoàn toàn mới thì tốt hơn."

Diêu Mông đáp khẽ: "Thật ra mình không nghĩ nhiều đến thế. Chỉ là chuyện đã qua rồi, bây giờ mình không còn tình cảm với anh ấy."

"Ừ, cũng đúng."

Diêu Mông phì cười, tâm trạng vốn ủ rũ đột nhiên trở nên vui vẻ: "Được rồi, bạn mau đi chăm sóc con trai nuôi của mình đi. Vài ngày nữa mình sẽ đến thăm bạn, mình cúp máy đây."

Hai người tắt điện thoại. Vì Diêu Mông nên Hứa Hủ lại nhớ đến vụ án Lâm Thanh Nham. Cô bỏ tài liệu Quý Bạch mang về sang một bên, rút một tập hồ sơ từ ngăn kéo ra nghiên cứu.

***

Diêu Mông cúp điện thoại, bỏ máy di động vào túi xách. Vừa định khởi động xe ô tô, cô đột nhiên ngẩn người. Cô vội vàng mở túi xách, tìm kỹ nhưng vẫn không thấy chìa khóa nhà. Diêu Mông hồi tưởng lại, lúc ở vườn hoa, cô bỏ túi xách xuống ghế để đi nhà vệ sinh, có lẽ chìa khóa bị rơi ra ngoài từ lúc đó.

Bây giờ quay đầu xe đi tìm Phùng Diệp, Diêu Mông thấy hơi ngại ngùng. Nhưng cô cũng không quá bận tâm, chỉ có điều đây là đường một chiều. Dù sao cách nhà Phùng Diệp cũng không xa, Diêu Mông khóa xe, đi bộ ngược trở lại.

Bây giờ đã là đêm khuya nhưng đèn đường vẫn sáng trưng. Đây là khu biệt thự sang trọng nhất trong thành phố, cách một đoạn lại có bảo vệ đứng gác, bên cạnh cũng xuất hiện một dãy cửa hàng đồ xa xỉ vẫn còn mở cửa. Diêu Mông đi bộ theo con đường rợp bóng cây tới nhà Phùng Diệp. Cô nhanh chóng nhìn thấy cánh cổng sắt của ngôi biệt thự.

Vừa định đi đến bấm chuông ngoài cổng, Diêu Mông vô tình nhìn thấy Phùng Diệp qua bức tường trạm hoa rỗng. Phùng Diệp một mình ngồi trên chiếc ghế nằm ở ngoài hiên nhà, tay anh ta cầm con rối mặt người mà Diêu Mông nhìn thấy ban nãy, khóe miệng anh ta ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.

Diêu Mông hơi ngây người, đứng bất động ở ngoài cổng, dõi theo Phùng Diệp. Phùng Diệp cầm con rối đó đưa liên miệng. Anh ta đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào miệng con rối. Ánh trăng chiếu rọi xuống, thứ màu trắng trông giống chiếc răng ở miệng con rối lấp lánh ánh sáng êm dịu.

Diêu Mông đột nhiên rùng mình. Trầm mặc trong giây lát, cô âm thầm quay người bỏ đi.

***

Cùng thời gian đó, Quý Bạch tắm xong quay về phòng ngủ, bắt gặp Hứa Hủ mở hết tài liệu, bày đầy trên mặt bàn, bộ dạng của cô vô cùng tập trung.

"Em lại xem hồ sơ của vụ án Lâm Thanh Nham à?" Quý Bạch cất giọng dịu dàng.

Hứa Hủ thở dài: "Ông xã, anh có nhớ em từng nói với anh. Trước khi chết, Lâm Thanh Nham cho biết, sau khi Đàm Lương giết nạn nhân thứ ba, hắn mới tìm Đàm Lương để thuyết phục Đàm Lương chịu tội thay. Sau đó, khi phân tích vụ án, chúng ta cho rằng, chất độc như kali xyanua rất khó kiếm. Có lẽ Lâm Thanh Nham mua ở chợ đen bên Hongkong, trong khi Đàm Lương chỉ là một nhân viên kiểm lâm bình thường, chúng ta không điều tra ra anh ta mua từ nguồn nào.

Vừa rồi em giở hồ sơ trước kia so sánh đối chiếu. Vụ án thứ ba mô phỏng quá giống hai vụ trước, vì vậy chúng ta chỉ có thể cho rằng, Đàm Lương là người tinh thông internet nên biết rõ "vụ án thiên sứ". Đúng lúc gặp Lâm Thanh Nham gây án, kích thích anh ta phạm tội. Sau đó, anh ta sử dụng cùng một thủ pháp, mô phỏng Lâm Thanh Nham gây án.

Tuy nhiên, nhiều sự trùng hợp như vậy khiến trong lòng em không thoải mái. Em luôn cảm thấy có điểm nào đó bất ổn. Nghiên cứu hồ sơ càng nhiều, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt."

Quý Bạch gật đầu. Nhận xét của Hứa Hủ cũng là nghi vấn trong lòng anh. Anh xoa đầu cô: "Chúng ta xem hồ sơ lại một lần."

Quý Bạch ngồi xuống cạnh Hứa Hủ, thuận tay cầm tập tư liệu hôm nay mới mang từ cục cảnh sát về nhà ở trên bàn. Đây là tài liệu liên quan đến "vụ án thiên sứ" mà Triệu Hàn mới đưa cho anh chiều nay. Triệu Hàn cho biết, cảnh sát Hongkong vừa fax cho anh ta.

Mới đọc vài hàng chữ, sắc mặt vốn trầm tĩnh của Quý Bạch lập tức thay đổi. Anh nhanh chóng xem hết, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Hủ: "Phía Hongkong cho biết, một tuần trước bọn họ vớt được một lô hài cốt ở vùng biển quốc tế. Sau khi giám định DNA, bọn họ đã chứng thực đây là hài cốt của chín nạn nhân mất tích trong "vụ án thiên sứ" mấy năm trước. Qua đống hài cốt, có thể thấy các nạn nhân bị cắt rời chân tay, có người còn bị moi cơ quan nội tạng, răng bị nhổ hết."

Hứa Hủ rùng mình, nhận tài liệu từ tay Quý Bạch. Sắc mặt cô ngày càng nặng nề, cô lẩm bẩm: "Đây không thể do Lâm Thanh Nham gây ra, thủ pháp này hoàn toàn không phù hợp với dấu hiệu phạm tội, càng không giống tâm lý phạm tội của hắn. Những nạn nhân này nhiều khả năng do người khác giết hại."

Hứa Hủ ngẩng đầu, đối mắt Quý Bạch. Hai người đều nhìn thấy sự chấn động trong mắt đối phương.

Vụ án ở Hongkong mấy năm trước còn có một tên giết người hàng loạt biến thái khác?

Hết