Chú Hà đã giúp tôi hiểu được rằng, cho dù cuộc đời có cơ hội được sống lại lần nữa thì đa số chúng ta vẫn sẽ phạm phải những sai lầm của kiếp trước; đối với những người không nên yêu, chúng ta lại không thể không yêu họ. Duy nhất có một điều an ủi chúng ta là: những lỗi lầm đã qua giúp chúng ta trưởng thành hơn, còn những người chúng ta đã yêu lại khiến chúng ta sống chân thực hơn và không cảm thấy có gì đáng hối hận.

Hứa Khả

***

Tử Đông nói: “ Chị, em giấu chị vì không muốn thấy chị đau khổ vì chuyện này. Mẹ đã mất rồi, chuyện xảy ra năm đó không ai nói rõ được, cũng chẳng ai có thể thay đổi được quá khứ, điều quan trọng là sống thật tốt về sau.”

Tôi mệt mỏi đáp: “ Chị hiểu mà.”

Tôi không giận em trai, tất cả những đạo lý đó tôi đều hiểu. Nó là em trai tôi, nó làm tất cả mọi chuyện là vì nghĩ cho tôi, nó muốn tôi cứ tin vào đáp án mà tôi tưởng là đúng để từ đó từ bỏ những vướng mắc trong lòng. Nếu là người ngoài cuộc, có lẽ tôi cũng cho rằng cách làm của em trai là hợp lý. Nhưng trớ trêu thay, tôi là người trong cuộc. Sau khi biết chú Hà là người bị tôi vô tình đẩy vào vòng luẩn quẩn, rối tinh rối mù, còn bố đẻ của tôi vẫn không biết là ai, trái tim tôi trống rỗng tưởng như không còn gì cả, nhưng tâm trí lại không thể nào trấn tĩnh được.

Người cho tôi đáp án chỉ có thể là dì.

Dì vội vàng từ Bắc kinh đến, không kịp cất hành lý đã đến thẳng bệnh viện, nắm lấy tay tôi. “Dì xin lỗi, Khả Khả.”

“Dì ơi, hãy nói cho con biết sự thật.”

“Hiện giờ huyết áp của con chưa giảm, hay là cứ chịu khó chữa trị, đợi sinh đứa bé ra rồi nói chuyện sau, dì bảo đảm sẽ không giấu giếm con bất cứ điều gì nữa.”

“Không, con muốn biết ngay bây giờ.”

Dì vẫn do dự, sự khổ sở khó xử trong ánh mắt dì không thuyết phục được tôi, cuối cùng dì đành phải kể.

Bị liên lụy bởi vấn đề của ông bà ngoại, mẹ tôi đã xuống nông thôn và ở đó năm năm. Những người cùng xuống với mẹ đều lần lượt có cơ hội trở về thành phố, được giới thiệu đi làm hoặc giới thiệu học lên đại học, cho đến khi mẹ trở thành thanh niên trí thức có thâm niên lao động nông thôn lâu nhất. Mẹ không sợ gian khổ, vì dù sao ở thời đại đó, mọi người đều phải sống như thế, nhưng hết năm này đến năm khác mà mẹ không thấy có bất cứ hy vọng nào được trở lại thành phố, điều này khiến mẹ dần dần trở nên chán nản. Mẹ nhớ nhà, nhớ ông bà ngoại, muốn trở về bên họ. Thấy từng cơ hội cứ vụt qua trước mắt và rơi vào các đồng nghiệp khác, mẹ càng ngày càng lo lắng sốt ruột, cuối cùng quyết định làm một cuộc giao dịch, đối tượng giao dịch của mẹ chính là người nắm chi tiêu giới thiệu - bí thư xã.

Hà Nguyên Bình vô tình bị coi là mục tiêu của cuộc giao dịch, trở thành người mà tên bí thư muốn loại bỏ. Thế nên ông bị vu oan thành kẻ quấy rối, bị giam giữ, bị điều tra xét hỏi rồi bị cho đi cải tạo. 

Điều nực cười là, một tháng sau khi chuyện này xảy ra, ông bà ngoại được khôi phục công tác, cùng thời gian đó, sức khỏe của hai người họ không tốt nên đã xin với tổ chức cho mẹ trở lại thành phố.

Tôi muốn tìm lại bố đẻ, không ngờ bố đẻ chỉ là người cung cấp nguồn gen trong cuộc giao dịch. Đương nhiên, tôi không bao giờ hy vọng con người đó xuất hiện trước mặt tôi. Tôi muốn biết sự thật nhưng không ngờ sự thật lại cay đắng đến thế.

Thảo nào dì thà để tôi cho rằng chú Hà Nguyên Bình và mẹ có ân tình cũ còn hơn để tôi biết kết quả cuộc giao dịch thô bỉ này.

Dì nói: “Trước khi mất, mẹ con kể cho dì nghe tất cả, nhưng mẹ con không muốn cho con biết. Mẹ con nói sau khi rời khỏi đó, mẹ con chưa bao giờ thoát khỏi sự dằn vặt của lương tâm. Bệnh ung thư có lẽ là cái giá mà mẹ con phải trả cho sự ích kỷ, hèn nhát của mình, thế nên mẹ con cũng không hề sợ đối mặt với cái chết. Dì đã suy nghĩ rất nhiều, dù sao người cũng đã ra đi rồi, dì chỉ muốn giữ lại hình ảnh tốt đẹp của mẹ trong lòng hai chị em, thế nên mới quyết định không nhắc lại chuyện này.”

Trong suốt hơn ba mươi năm qua, mẹ không phải là một bà mẹ thân thiết nhưng lại là một bà mẹ có trách nhiệm, là một người vợ không bao giờ phàn nàn về gánh nặng cơm áo gạo tiền, một bác sĩ có tinh thần cống hiến quên mình vì công việc. Tôi đã tôn trọng mẹ như vậy, đã đau đớn như thế nào khi mẹ ra đi. Liệu giờ đây tôi có cần đập nát tất cả để nhìn nhận lại về mẹ không?

“ Tết vừa rồi dì qua thăm con, mồng Hai dì đến gặp ông Hà Nguyên Bình, cầu xin ông ấy giữ bí mật. Tử Đông sau khi lấy được mẫu giám định DNA của ông Hà Nguyên Bình đã gọi điện cho dì. Dì nói với nó rằng, sự thật không phải ai cũng có thể đối diện được, con đang mang bầu, khi biết được chuyện này sẽ là cú sốc lớn. Thế nên thằng bé cũng đồng ý không nhắc đến chuyện này.”

Họ đều muốn bảo vệ tôi, và đúng là tôi không chịu được khi biết sự thật.

Mẹ coi cái chết là một sự giải thoát khỏi những giày vò của hồi ức và đau khổ của bệnh tật. Nhưng mẹ để lại cho tôi cái gì đây?

“Vâng, con biết rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, tỏ ý không muốn nói chuyện tiếp, vì tôi không cần hiểu thêm bất cứ điều gì nữa.

Ai đó nói rằng tất cả vấn đề nảy sinh chỉ vì thiếu một đáp án? Có một số đáp án mãi mãi không phải là điều bạn muốn biết.

Chủ nhiệm Cố đến thăm bệnh, lại khuyên tôi nên lập tức đồng ý phẫu thuật, ngừng việc mang thai, nhưng tôi đã từ chối.

Tôn Á Âu vào phòng, cũng muốn khuyên tôi nên suy nghĩ lý trí một chút, tôi không muốn nghe, bảo anh ra ngoài.

Tôi nằm nhiều đến nỗi tê dại hết cả người, gần như rơi vào trạng thái hoảng loạn, nửa thức nửa ngủ, thỉnh thoảng tỉnh lại thấy bố đang ngồi cạnh giường xem báo. Bố nói với tôi: “Tối qua trên tu vi cũng chiếu rồi.”

“Cái gì ạ?”

“Vụ nhảy lầu đó.”

“À!”

“Phóng viên bây giờ không có tin tức nào đáng quan tâm hơn hay sao? May mà họ không chụp ảnh con. Đợi mọi chuyện ổn thỏa, hãy nhờ môi giới bất động sản bán căn nhà đó đi con ạ, thật chẳng ra sao cả.”

Bình thường, bố không phải là người hay nói chuyện, vậy mà bố đã coi một chuyện đáng sợ như thế thành chủ đề nói chuyện phiếm khiến tôi chẳng nói được câu nào. Không hiểu tại sao, tôi bỗng bật cười. Có lẽ là do phải tiêm nhiều thuốc nên miệng lúc nào cũng đắng chát. Tôi nghiêng đầu nhìn túi dịch truyền treo bên trên, bỗng nghĩ, tất cả những vấn đề xuất hiện trên cơ thể con người gần như đều được các bác sĩ giải quyết: Gan tạng rách vỡ có thể cắt bỏ: Gãy xương có thể bó bột; Huyết áp cao có thể hạ thấp; Phổi thai nhi chưa phát triển hoàn thiện có thể tiêm thuốc kích thích tăng trưởng... Duy nhất trong tim xuất hiện lỗ hổng lớn thì không cách nào bù đắp được.

Trước đây, tôi đã từng nghe người khác nhắc đến một quan điểm gần như ngụy biện là: Ông trời sẽ không gây ra cho bạn cú sốc lớn vượt quá sức chịu đựng của bạn. Nhưng lúc này đây, tôi bỗng nghĩ, những chuyện này tôi thực sự có thể chịu đựng được không? Tôi thấy mình đã mất đi sức lực cần thiết để đối mặt với tất cả, chưa bao giờ tôi thấy mệt mỏi và sa sút như thế này, thậm chí sự tồn tại của đứa bé trong bụng cũng không làm cho tinh thần của tôi phấn chấn trở lại.