Sáng sớm hôm sau, tôi và bố cùng đến Bệnh viện Trung tâm thành phố.

Hứa Tử Đông và một số bác sĩ trẻ đang cùng đi với một bác sĩ trung niên đến các phòng bệnh thăm bệnh nhân. Họ đều mặc áo blouse giống nhau nhưng anh vẫn rất nổi bật với vóc dáng dong dỏng cao và chiếc blouse trắng khoác ngoài… “Mày lại đang mắc bệnh mê trai đẹp đấy, thật xấu hổ, hãy tỉnh táo lại đi, làm một người bình thường xem nào.” Tôi thầm nhắc nhở mình.

Anh xong việc liền đến chỗ chúng tôi, nghe bố tôi nói rõ mục đích đến đây, anh khó xử nhìn sang tôi. Tôi xua tay. “Em không biết đâu, lúc bố em cố chấp thì chẳng ai thay đổi được. Bố đã muốn như vậy thì làm theo ý bố thôi.”

“Cho dù Từ Hàng không nghĩ gì, nhưng…”Hứa Tử Đông cười gượng. “Chú Hà, làm như vậy sẽ làm tổn thương đến chị cháu, chị ấy luôn muốn tỏ chút thành ý của mình.”

Bố tôi do dự một lát rồi nói: “Hai người lầm rồi, tôi tuyệt đối không phải là bố của Hứa Khả.”

Tôi kinh ngjac đến nỗi suýt rơi cả cằm, nhưng Tử Đông vẫn tỏ ra bình tĩnh, nói nhỏ: “Cháu biết.”

Tôi nhìn bố, bố cũng có chút nghi hoặc rồi lại nhìn Hứa Tử Đông. “Hai người đang chơi trò gì vậy? Cậu đã biết, tại sao chị cậu lại không biết?”

“Lần trước đầu chú bị thương, sau đó cháu đổi thuốc giúp chú nên nhận tiện lấy mẫu đi xét nghiệm DNA, cháu nhờ bạn cháu xét nghiệm hộ mới biết chú và chị cháu không có quan hệ huyết thống.”

Tôi vừa kinh ngạc vừa bực bội, cười nhạt. “Anh làm như vậy khác gì coi bố em là kẻ lừa đảo.”

“Không, em hiểu nhầm rồi Từ Hàng. Anh không bao giờ nghi ngờ chú Hà, chỉ thấy chị luôn canh cánh trong lòng việc chú Hà không nhận con, thế nên anh chỉ muốn giúp chị xác nhận lại một chút, có thể điều đó giúp chị yên lòng, dù sao việc giám định riêng tư thế này cũng không có bất cứ hiệu lực pháp lý nào mà. Cầm kết quả, anh không muốn chị biết sẽ càng thêm mệt mỏi nên mới giữ im lặng.”

Tôi quay sang bố, hỏi: “Bố, sao bố không nói sớm mà lại kéo dài đến tận hôm nay?”

Bố lại ngần ngừ không định nói, sau đó lắc đầu. “Thôi con, chuyện này đừng nhắc đến nữa, tóm lại căn nhà này bố không thể nhận được.”

Lúc này, phía lối rẽ hành lang có tiếng người kêu thất thanh: “Chị sao thế? Có ai không, mau đến đây giúp với, có người ngất rồi.”

Hứa Tử Đông vội vàng bước đến, tiếp đó nghe thấy tiếng anh kêu to ý tá, tôi cũng chạy đến đấy, thấy người nằm trên nền nhà là chị Hứa Khả, chị lại bị ngất. Y tá nhanh chóng chạy lại cùng Tử Đông đưa chị vào phòng bệnh.

Tôi quay lại nhìn bố, bố cũng đang sững sờ. Hai bố con nhìn nhau, bố lo lắng nói: “Tình hình cô ấy có nghiêm trọng không?”

“Con cũng không biết nữa.”

Nhưng lòng tôi cũng thấp thỏm không yên, hình ảnh chị ấy ngất xỉu với sắc mặt trắng bệch hôm quua lại hiện lên trước mắt tôi, giờ lại thêm cú sốc này nữa, liệu chị ấy có chịu nổi không?

Một lát sau, chị Hứa Khả được đẩy từ phòng bệnh ra ngoài. Tôi vội vàng hỏi Tử Đông: “Chị Hứa sao rồi ạ?”

Anh đáp ngắn gọn: “Xuất hiện triệu chứng tiền sản giật, phải đưa chị đến phòng cấp cứu khoa nội.”

Họ vào thang máy chuyên dụng, tôi và bố vào thang máy khác đến tầng dành cho khoa sản, tìm một vòng mới thấy Tôn Á Âu và Hứa Tử Đông.

Tôn Á Âu hỏi: “Sao lại như vậy chứ? Hôm qua không phải tình hình đã ổn định hơn sao?”

Tử Đông lạnh lùng nói: “Có thể anh nghĩ rằng cú sốc mà chị phải chịu qua một đêm sẽ hoàn toàn hồi phục, nhưng các chức năng cơ thể thì không hồi phục đơn giản như anh tương đâu.”

Tôn Á Âu không còn nói được gì, một lúc lâu mới hỏi: “Tử Đông, nói cho anh biết, tình trạng của cô ấy có nguy hiểm không?”

Tử Đông nhìn thấy chúng tôi bước đến gần, giọng nói đã dịu hơn: “Giờ mới chỉ là kiểm tra lâm sàng để đánh giá tình trạng cơ thể chị ấy và thai nhi, áp dụng các biện pháo để hạ huyết áp, ngăn chặn phát triển thành chứng tiền giật sản. Nếu bệnh tiếp tục diễn biến, sợ rằng phải ngừng việc mang thai.”

Tôi giật mình sợ hãi trước một loạt từ chuyên ngành của anh. “Ngừng nghĩa là thế nào ạ?”

“Tức là cho bé sinh ra trước, rồi chăm sóc theo phương pháo của trẻ sinh non.”

Tôn Á Âu lẩm bẩm: “Nhưng cô ấy mới mang bầu được ba mươi hai tuần.”

Tôi quay sang nhìn anh ta, lần đầu tiên thấy đầu tóc anh ta rối bời, quần áo xộc xệch, mắt đầy tia máu, gương mặt tràn đầy lo lắng, không còn thái độ lạnh lùng xuất chúng trước kia. Lòng đầy ác cảm, tôi nghĩ, hai người phụ nữ có liên quan đến cuộc đời anh ra đều đang nằm trong cùng một bệnh viện, đối mặt với sống chết, nếu anh ta giữ được vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh thì quả là máu lạnh.

Tôi quay sang nhìn Hứa Tử Đông, trong mắt anh ánh lên cái nhìn sắc bén mà tôi không hiểu được, nhưng giọng nói vẫn rất điềm đạm. “Theo tôi hiểu, nếu áp dụng phương pháp ngừng mang thai, không chỉ cần hạ huyết áp mà chị còn phải điều trị bằng thuốc Gluco-corticois (*), giúp đẩy nhanh quá trình phát triển của phổi thai nhi, nâng cao tỉ lệ sống. Bây giờ chỉ có thể đợi xem bác sĩ sẽ áp dụng phương pháo chữa trị nào.”

(*) Gluco-corticoid: là hormone vỏ thượng thận, có vai trò quan trọng trong việc duy trì chuyển hóa năng lượng và duy trì huyết áp.

Tôi và bố ngồi cạnh nhua, Hứa Tử Đông và Tôn Á Âu mỗi người ngồi hai đầu ghế, đều im lặng không nói.

Tôi hơi nghiêng đầu nhìn thì bỗng thấy một người đàn ông sải từng bước dài đi đến, Tử Đông đứng bật dậy, kinh ngạc hỏi: “Bố, sao bố lại đến đây?”

Ông giận dữ gí tờ báo vào tay con trai, hỏi: “Con nói cho bố biết, thế này là thế nào?”

Hứa Tử Đông nhìn vào tờ báo, còn ông quay sang Tôn Á Âu. “Anh giải thích cho tôi biết, sao lại có người chạy đến nhà của hai đứa ở chung cư đường Thẩm Dương nhảy lầu tự sát hả?”

Tôn Á Âu không biết nói thế nào, Hứa Tử Đông tiện tay đưa tờ báo cho tôi, kéo ông lại. “Bố, đừng làm ồn nữa.”

Ông bực tức nhìn con trai. “Sao con lại giấu bố? Nếu không đọc báo ở văn phòng, nhìn thấy ở đó viết là nhà của Khả Khả thì bố chẳng biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng trách nó đang khỏe mạnh như thế lại phải nhập viện.”

“Bố, chị bị chứng tiền sản giật, hiện đang phải cấp cứu. Con đang định gọi điện cho bố.”

Ông kinh ngạc, gần như hoảng lên. “Có nghiêm trọng không, có nguy hiểm không?”

“Bố đừng lo quá, bố ra đây con kể cho bố nghe.”

Anh kéo bố ra một góc, tôi giơ tờ báo ra, tiêu đề đập vào mắt: Một cô gái tự tử vì chuyện tình cảm, nhảy từ lầu tám mươi xuống rơi vào tấm đệm khí, hiện vẫn sống sót. Bên dưới là một bức ảnh to, góc chụp từ dươi lên, có thể nhìn thấy cô gái mặc váy đỏ ngồi trên lan can. Bài báo viết tỉ mỉ, còn phỏng vấn cả cảnh sát, nhân viên phòng cháy chữa cháy, nhân viên quét dọn, người dân xung quanh đó, thậm chí còn nhắc đến cả người phụ nữ mang bầu, chủ căn nhà vì quá kinh hãi nên đã phải nhập viện.

Bố tôi cầm tờ báo xem, biểu cảm phức tạp. Lúc này, ánh mắt bố Hứa Tử Đông hướng về chỗ chúng tôi, tôi kéo bố đứng dậy, nói nhỏ: “Chúng ta đi thôi.”

Bố tôi gật đầu và đứng dậy cùng tôi bước vào thang máy. Sau khi ra khỏi thang máy, bố nói: “Bố không yên tâm, hay là chúng ta ở dưới lầu đợi vậy.”

“Bố, con cũng không yên tâm về chị Hứa Khả, nhưng gặp bố của chị ấy… thực sự không thể nói rõ ràng mọi chuyện. Bố con mình nên về trước thì hơn, con sẽ gọi điện cho bác sĩ Hứa hỏi thăm tình hình.”

Chúng tôi lên xe buýt, cả quãng đường đi bố không nói câu nào. Tôi lại có vô số vấn đề cần hỏi, ví dụ như: Bố và mẹ chị Hứa Khả rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Hồi đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao bố lại im lặng suốt thế?

Tôi nghiêng đầu nhìn bố, khuôn mặt bố vẫn không có bất cứ biểu cảm nào, cảm giác như tâm trí bố đang phiêu du về những kỷ niệm xa xôi. Tôi thầm nhủ: Nếu bố không nói, mày cũng đừng vì thỏa mãn trí tò mò mà hỏi han gì hết!