Nếu Như Ta Thuộc Về Nhau

Chương 1: Honey! Bắt được anh rồi!

HongKong 11:00 pm

Giữa tiếng nhạc sập sình, ánh sáng mờ ảo, một đôi nam nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt và say đắm, trong mắt người ngoài là thế. Alan vô cùng bất ngờkhi anh đang luồn lách qua nhóm thanh niên ồn ào này để tìm kiếm bóng dáng của cô người yêu bé nhỏ thì bị cái hôn vồ vập của một “tiểu thư người Nhật”. Anh nghĩ là cô gái này say rồi, anh cố gắng đẩy cô nàng ra nhưng không hiểu sao tiểu thư này lại bám chặt lấy anh, hai tay không yên phận rà xoát khắp người anh. Anh bực mình chộp lấy hai tay của cô chéo ra sau lưng, nhưng chẳng mấy chốc lại đột ngột thả ra khi nghe tiếng rên rỉ vì đau: “A!”. Biết sao được, anh vốn không bao giờ ra tay với phụ nữ, mạnh tay như thế chỉ vì muốn tháo cô nàng này khỏi người anh thôi. Chợp lấy cơ hội, cô nhanh chóng khiễng chân hôn “chụt” lên má anh. Không để anh kịp phản ứng cô lập tức nhảy vọt ra phía sau, cô cảm nhận được cơn giận của anh rồi. Phải chạy nhanh thôi!

Đứng ở một góc khuất trong Club, cô chạm nhẹ lên môi, dư vị của nụ hôn vừa rồi hi vọng anh chớ kĩ, nếu không cô sẽ giận đấy.Lén lút nhìn về phía anh, cô mỉm cười rạng rỡ: - Honey! Bắt được anh rồi!

**************************************************************

Tokyo – 7 năm trước

Phía sau trường trung học số 2 có một ngọn đồi trồng rất nhiều hoa hồng, đây là nơi gặp nhau của Kami và K. Như thường lệ hôm nay Kami vẫn là người đến sớm hơn, cô muốn nhìn thấy hình dáng của K đi từ phía mặt trời để đến gặp mình. Kami ngồi đợi rất lâu, dường như cả một mùa thu đã đi qua nhưng K vẫn chưa đến, cô giận anh rồi. Hậu quả của sự giận dữ đó là cả một vùng hoa hồng dưới chân đều bị Kami giẫm nát, toan nắm lấy một cành hoa hồng để xả giận thì cánh tay cô liền bị giữ lại.

- Em không ngoan!

Kami quay đầu sang một bên, tỏ vẻ không muốn nhìn thấy mặt anh, mím chặt môi. Anh mau dỗ em đi, cô nhủ thầm trong lòng. Lần nào làm biểu cảm này anh cũng sẽ nhanh chóng xuống nước, dỗ dành cô, lần này cô sẽ giận lâu hơn một chút, ai bảo anh dám trễ lâu như vậy.

K thở dài nhìn Kami, bao giờ thì cô bé mới chịu lớn, thời gian của anh ở đây không còn nhiều, anh muốn nhìn thấy Kami trưởng thành hơn một chút…như vậy anh mới an tâm rời đi. Anh cởi áo khoác trải xuống dưới mảnh đất vừa bị cô phá, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình. Cô đột nhiên cảm thấy anh hôm nay rất lạ, vì thế cô bỏ cơn giận ra sau đầu, tận lực quan sát anh.

- Hôm nay, anh làm sao thế?

K lắc đầu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Kami thì thầm: - Kami của anh bao giờ mới chịu lớn? Em không ngoan như thế thì anh sẽ không đến gặp em nữa đâu!

Lập tức đôi mắt to tròn kia phủ đầy một làn sương mờ ảo, anh ấy không cần cô nữa, anh ấy muốn vứt bỏ cô. “Tách!” một giọt nước mắt rơi xuống, vỡ tan trên mu bàn tay của K. Anh biết làm sao với cô bé này đây, chỉ mới nói như thế cô đã khóc thế này…nếu ngày đó đến, anh không biết Kami sẽ phản ứng dữ dội ra sao. Thật là một tiểu phiền toái! Anh bế cô đặt vào lòng, cằm tựa vào vai cô, nhắm mắt dưỡng thần, chỉ có thể làm như thế mới có thể bình ổn lại cảm xúc của cô lúc này. Anh ôm cô, nghĩa là anh vẫn thương cô, anh sẽ không bỏ rơi cô.

-Kami, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Anh đột ngột hỏi khiến cô bé trong lòng hơi ngạc nhiên, chẳng phải năm nào anh cũng đón sinh nhật với cô sao? Nhưng cô vẫn trả lời anh bằng một giọng nhẹ nhàng, nũng nịu.

-Hai tháng nữa em sẽ tròn 15 tuổi! Anh phải tặng một món quà thật lớn cho em đó!

Anh cười nhạt, không cần cô nhắc nhở, quà sinh nhật cho đến năm cô 18 tuổi anh đều đã chuẩn bị đầy đủ, anh hi vọng năm nào cũng sẽ chính tay tặng cho cô.

Mặt trời đã khuất hẳn sau ngọn núi phía xa, trời tối, bầu trời ngàn sao lấp lánh. Anh cõng cô rảo bước trên con đường về nhà, cô bé trên lưng anh đã ngủ tự bao giờ.

Ít lâu sau đó anh có đến gặp cô thêm hai lần nữa, lần này anh dẫn cô đi khắp mọi con phố của Tokyo, ăn những món ăn mà cô thích, mua rất nhiều đồ cho cô nhưng một điều khiến cô không hài lòng đó là anh không chịu chụp chung với cô một tấm hình nào cả. Cô đã hỏi anh rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ anh thỏa hiệp kể cả khi cô giận dữ bỏ về nhà.

Sinh nhật lần thứ 15 của cô được bà nội tổ chức rất lớn, bạn bè của bà cùng với những người họ hàng xa đều đến dự. Họ khen cô càng lớn càng xinh, học giỏi lại ngoan ngoãn, tặng rất nhiều quà cho cô. Nhưng món quà cô trông chờ nhất mãi vẫn chưa đến, trong suốt bữa tiệc cô cứ ngồi thẫn thờ nhìn ra cổng. K, sao anh chưa đến?

Đêm hôm đó cô khóc ướt cả gối, cô ghét anh lắm, nếu anh không đến anh có thể gọi cho cô một cuộc điện thoại mà, anh có biết cô rất lo lắng cho anh. Ngay sáng hôm sau, bà nội gõ cửa phòng cô, gương mặt bà trở nên buồn bã hơn bao giờ hết. Bà mang đến cho tôi một hộp quà màu tím rồi ôm tôi vào lòng, tôi như chết lặng khi nghe bà nói.

-Hôm qua, K gặp tai nạn khi trên đường đến đây…rất có thể….rất có thể cậu ta….

Không hiểu sao lúc này đây cô bình tĩnh lạ thường, không phải, điều bà nói không phải sự thật, làm sao K có thể gặp tai nạn xe chứ, anh ấy lái xe rất cừ mà. Không phải đâu, bà chỉ đang đùa cô thôi. Ngay sau đó cô ngất lịm đi…

Anh đã mất tích hơn một tháng nay rồi, mỗi ngày cô đều sống như người mất hồn, cô không còn điên loạn gào thét, đập phá đồ đạc trong phòng, cô im lặng đến bất thường. Điều này khiến bà nội cô rất lo lắng, bà đã nhiều lần hỏi cô rốt cuộc trong hộp quà kia có thứ gì mà ngay sao khi cô mở nó ra liền trở nên như vậy. Cô nằm im liền trên giường, tay nắm chặt sợi dây chuyền đeo trên cổ, sợi dây chuyền ấy…có hình của anh và cô.

Kami!

Đừng chờ anh, hãy sống thật tốt, trưởng thành đi em nhé!

Đó là dòng tin nhắn cuối cùng mà anh gửi cho cô.

Nhiều năm sau đó khi hỏi anh về dòng tin nhắn đó anh đã dõng dạc mà thừa nhận rằng: “Nếu anh không khứa một vết nhỏ nơi tim em…thì liệu em có thể chờ anh suốt 10 năm không?”