“Severus, mau, đây là món kẹo bọc đường vị chanh mới nhất của giới muggle đấy, mùi vị cũng không sai!” Dumbledore ân cần hướng vị giáo sư vẻ mặt không kiên nhẫn đề cử món kẹo đang được ông ưa thích nhất.

“Albus Dumbledore, nếu như ngài tìm ta tới chỉ để đẩy mạnh tiêu thụ những… thứ chết tiệt này, thì ta chỉ có thể đối việc ngài lãng phí thời gian của ta mà cảm thấy đang tiếc, bởi vì thời gian gần đây ta luôn không đủ thời gian ngao chế thuốc phòng nha cho ngài!” Snape phiền chán thấp giọng uy hiếp, hiện tại mỗi một phút thời gian đối với hắn mà nói cũng đều quý giá, chứ sao dư thời gian cùng lão cáo già nào đó bàn chuyện về kẹo.

Đem một viên kẹo bỏ vào trong miệng, Dumbledore thông minh cũng không tái lấy đề tài kẹo dây dưa Snape nữa, “Severus, ta chỉ là muốn quan tâm ngươi, nghe nói phụ cận nhà ngươi xảy ra một chút việc, nhà của ngươi… Đứa nhỏ của ta, ngươi là một pháp sư, ta đã sớm khuyên qua ngươi nên phóng vài Bùa Chú hộ vệ quanh nhà, ít nhất cũng nên phóng Bùa Chú khu trục, nhưng mà… Ai, không có cái gì tổn thất chứ?”

“Đó chỉ là nơi ta ở tạm lúc nghỉ hè mà thôi, Đường Bàn Xoay vốn là một khu dân cư hỗn tạp, những… điều này ta nghĩ ngài sớm đã biết, ta không tiếp thu một chút việc riêng tư như vậy cũng cần ngài đến quan tâm, nếu như ngài rảnh rỗi quá, thì nên đi xử lý một chút giáo vụ đang chồng chất của ngài, thật đáng thương Minerva đã vô số lần hướng mọi người oán giận ngài luôn đùn đẩy công tác này sang cho bà.” Snape biểu tình trống rỗng, căn nhà ở Đường Bàn Xoay chính là bị một đám muggle dùng binh khí đánh nhau xông vào đánh phá, bất quá hắn cùng Malfoy cũng đã sớm bố trí tốt mọi thứ, để việc đột nhiên thừa kế Prince trang viên không khiến lão ong mật Dumbledore cảm thấy hoài nghi.

“Bất quá, Malfoy thật sự là một hảo bằng hữu, đúng không? Nghe nói y đã tích cực tranh thủ trước mặt Bộ Pháp Thuật kiếm cho ngươi một nơi ở mới cũng không tệ!” Dumbledore chính là chỉ nghe những thứ mình muốn nghe, còn những điều không muốn nghe thì đương nhiên tự động loại bỏ.

“Một nơi ở đổ nát chỉ có đống cỏ dại?!” Snape nhướn mày giả cười, trên khuôn mặt nồng đậm ý châm chọc, “Một trang viên của gia tộc nổi tiếng về Độc Dược lại không có sách về Độc Dược, cũng không còn các loại dược liệu quý, trước kia ta đã sớm cự tuyệt một nơi không chút giá trị như thế rồi, đáng tiếc, Dumbledore, tựa hồ Malfoy bị ngài lây nhiễm thói xấu thích xen vào việc của người khác mất rồi, cho nên ta phải tiếp thu một trang viên đổ nát bị càn quét vốn không còn chút giá trị nào kia.”

“Chính xác thì một nơi bị bỏ hoang lâu như vậy, thì cho dù căn nhà có tốt cỡ nào cũng sẽ trở nên cũ kỹ, Severus, cần trường học phái vài Gia Tinh tới dọn dẹp giúp không? Dù sao có cũ kỹ tới mức nào thì cũng an toàn hơn nơi ngươi đang trụ nhiều lắm.” Dumbledore quan tâm dò hỏi.

“Ta không nghĩ bản thân được nuông chiều tới mức cần một Gia Tinh trợ giúp mới có thể sinh hoạt!” Snape không chút do dự cự tuyệt, giúp đỡ dọn dẹp? Sợ rằng chính là tới thám thính bí mật Prince trang viên thì đúng hơn, hắn còn không có ngốc tới mức không phòng bị loại sinh vật ưa tự ngược này.

Biết rõ bản tính vị đại sư Độc Dược của mình nên Dumbledore cũng không nói nhiều vấn đề này nữa, mà chuyển sang đề tài khác: “Severus, gần đây phòng làm việc Độc Dược của người dường như có chút giống phòng sinh hoạt chung Nhà Gryffindor thì phải, ngươi có phải đối Harry quá nghiêm khắc rồi không.”

“Nghiêm khắc?! Cái tên nhóc chết tiệt kia ở trên lớp Độc Dược của ta làm nổ bao nhiêu vạc thuốc ngài có biết không? Y so với cái tên xấp xỉ pháo lép Longbottom kia cũng chỉ tốt hơn một chút, hơn nữa, Dumbledore, ngài chớ quên, chính ngài nói ta vừa chú ý tên Moody vừa bảo hộ Cậu Bé Vàng của ngài an toàn! Cho nên, có lẽ đám ốc sên cùng thiềm thừ có thể giúp tên nhóc đó bảo toàn tính mạng sau giờ học.” Thanh âm trầm thấp mang theo chút ác ý của Snape phảng phất như tiếng tê tê của loài rắn, “Ta thật không hiểu, Dumbledore, nếu đã biết tên Moody kia khả nghi, vì sao còn muốn để hắn lảng vảng giữa đám học sinh không chút phòng vệ?! Ngài hẳn phải thấy may mắn ngày đó bùa chú bắn trúng Kẻ Được Chọn là bùa chú biến hình chứ không phải câu chú lấy mạng, bằng không Cậu Bé Vàng của chúng ta sẽ biến thành cậu bé chết đi trong một tòa thành an toàn bậc nhất như Hogwarts!”

“Severus, ngươi hẳn phải biết để y trong tầm mắt chúng ta là lựa chọn hay nhất, ít nhất là trước khi chúng ta biết rõ được ý đồ của y, tốt nhất không nên hành động thiếu suy nghĩ! Như bây giờ so với việc để kẻ địch ở trong bóng tối tốt hơn nhiều, không phải sao?” Dumbledore có chút mệt mỏi nói, “Đối Harry khoan dung chút, cậu bé đâu chỉ là con của James, mà cũng là đứa con Lily đã dùng cả sinh mệnh để bảo hộ!”

“Điểm ấy không cần ngài tới nhắc nhở! Ta có thể ly khai sao, Dumbledore?” Snape đôi mắt trống rỗng, không đợi Dumbledore trả lời liền tự động xoay người ly khai.

Nhìn bóng dáng hắn ly khai, Dumbledore thở dài một hơi, lại đem một viên kẹo nhét vào trong miệng.

Cự tuyệt Lucius nghĩ muốn hỗ trợ, Snape mang theo chút Độc Dược đã chuẩn bị sẵn, cầm chiếc chìa khóa của Prince trang viên mà Lucius đã đưa lại cho hắn một mình đi đến trang viên. Tuy rằng Lucius là bằng hữu duy nhất của hắn, nhưng làm một người Slytherin, điều đó cũng không có nghĩa hắn sẽ lật hết những con bài có trong tay cho bằng hữu mình xem, nếu không như vậy, thì hữu nghị giữa bọn họ cũng sẽ không duy trì được bao lâu. Tình hữu nghị của Slytherin không giống như Gryffindor bừa bãi kết bạn, đầu tiên nó phải được thành lập trên lợi ích đôi bên, sau đó mới trải qua thời gian dài thử thách, được thời gian bồi dưỡng dần dần thâm hậu, nhưng mà Slytherin cho dù là với bạn trí thân cũng sẽ luôn giữ riêng cho mình những con bài chưa lật, không có sự tin tưởng lẫn nhau tuyệt đối như Gryffindor, nhưng tại thời khắc mấu chốt lại an tâm hơn nhiều.

Nhíu mày nhìn quanh bốn phía, Snape đối với quang cảnh hoang vắng của trang viên một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là nhìn đến đám thảo dược héo rũ trong vườn rõ ràng là những thảo dược quý hiếm, thì Snape vẫn không khỏi lầm bầm chửi đám quan viên Bộ Pháp Thuật đúng là một lũ quỷ hút máu tham lam ngu xuẩn, chỉ lo kiếm chác mớ đồ quý giá trong trang viên, nhưng không chú ý chiếu cố những… thảo dược cũng tương đương quý giá ngoài này. Để chúng tùy ý héo rũ, một đám có mắt như không!

Khóe môi không ngừng hợp khai lầm bầm chửi bới, ngực càng không ngừng tiếc hận những thảo dược trân quý bị lãng phí, Snape tỉ mỉ đi quanh trang viên dò xét một lần, đại khái lý giải được tuyến phòng hộ của trang viên, trong lòng thầm tìm kiếm những chỗ then chốt của tuyến phòng hộ, sau cùng Snape rất hài lòng khi mọi thứ đều giống như trong sách ghi lại.

Snape cẩn thận đem những Độc Dược đã chuẩn bị trước lấy ra, tìm đến địa điểm chỉ định trong sách, đúng vậy, là độc dược, tuyến phòng hộ của Prince trang viên không giống như những trang viên của các gia đình quý tộc khác, tuyến phòng hộ của Prince trang viên hoàn toàn phát huy hết lợi thế của một gia tộc nổi tiếng về Độc Dược, lợi dụng Độc Dược đặc chế thêm vào máu của Snape rồi dùng phương pháp đặc thù tạo lên tuyến phòng hộ cho trang viên. Ngay khi bình Độc Dược đổ xuống vị trí tương ứng, trang viên rách nát từ từ nổi lên một tầng sương mù trắng xóa, rồi khi tầng sương mù biến mất thì trang viên rách nát cũng biến mất theo, ngoại trừ được chủ nhân trang viên mời, nếu không bất luận kẻ nào cũng không thể phát hiện ra trang viên, cho dù là trên bản đồ, nó cũng hoàn toàn không tồn tại.

Sau khi mọi chuyện hoàn tất, Snape thỏa mãn đem bình thủy tinh thu lại. “Wendy!”

Trong không khí truyền đến tiếng nổ khẽ, rồi một con Gia Tinh mặc trên người tấm khăn trải bàn sạch sẽ bên trên đính một chiếc huy chương cổ quái bỗng xuất hiện trước mặt Snape, “Chủ nhân tôn kính, có chuyện gì Wendy có thể vì ngài cống hiến chút sức mọn sao?”

“Đem những… thảo dược này chỉnh lý cho tốt, sau đó dọn dẹp sạch sẽ phòng ngao chế độc dược trong trang viên, nếu có thời gian thì dọn thêm một gian cho một người có thể nghỉ ngơi.” Snape tự hỏi một chút, phân phó tiếp, “Dọn dẹp phòng ngao chế độc dược thì nhất định phải chú ý thông gió cùng ngăn nắp sạch sẽ!”

“Vâng, thưa chủ nhân.” Tiểu Gia Tinh sung sướng lên tiếng, rồi thoáng chốc tiêu thất.

Tiểu Gia Tinh này là do tên hỗn đản Potter vì trợ giúp sinh hoạt hàng ngày của hắn mà mang tới, so với Gia Tinh của Dumbledore cùng Malfoy, hiển nhiên con Gia Tinh của tên hỗn đản Potter nghe nói kiểm về từ trận cúp Quidditch thế giới càng có vẻ đáng tin hơn, không hổ là Đứa Bé Sống Sót, ngay cả đi xem một lần cúp Quidditch thế giới cũng có thể kiểm về một con Gia Tinh, từ bao giờ đám Gia Tinh vốn chỉ những gia đình quý tộc mới có lại trở lên đại trà như vậy?! Nghe nói Potter đã kiểm về hai con, từ khi Harry nói muốn đem một con đến chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hắn, thì Snape hoàn toàn không thấy có bất luận điều gì cần gọi đến Gia Tinh, hơn nữa hắn còn cảnh cáo Harry nếu không có việc gì thì đừng tùy tiện gọi lên Gia Tinh.

Đi tới tầng hầm ngầm của trang viên, Snape ngừng lại trước một mặt tường có in gia huy của gia tộc Prince, cắn đứt ngón trỏ, đem máu nhỏ lên gia huy, một hành lang dài tăm tối ngay lập tức xuất hiện trên mặt tường, Snape thêm cho mình một bùa chú khôi giáp hộ thân rồi cẩn thận đi vào.

Tựa như những gì Snape dự liệu, bên trong căn hầm chứa đầy những cuốn sách cổ xưa, còn có những dược liệu trân quý mà tới nay có lẽ đã tuyệt tích, nhưng thật ra những lọ Độc Dược đã hoàn thành cũng không nhiều, chỉ có khoảng hơn mười lọ. Snape đôi mắt tỏa sáng nhìn những dược liệu trân quý được bảo quản hoàn hảo với vô số chú ngữ phòng hộ, trong lòng nhanh chóng tính toán đến những phối phương có thể ngao chế, phải biết rằng ở đây lúc này có rất nhiều dược liệu không thể tìm thấy ở bất kỳ đâu. Ít nhiều nhờ vào cuốn sách kia, một người hỗn huyết mang một nửa dòng máu gia tộc Prince như hắn mới có cơ hội bước vào bảo khố bí mật của gia tộc như thế này, Snape phỏng chừng cuốn sách Độc Dược ở tại thư phòng gia tộc Black chính là kết quả sau khi gia tộc Prince lụi bại, mọi tài sản đều bị các đại gia tộc khác cùng Bộ Pháp Thuật chiếm đoạt mà thành.

Lần đầu tiên, Snape vì thế mà cảm tạ Merlin!

~~ Hết chương 51 ~~