Lúc tới sảnh lớn, lập tức có mấy người đến chào hỏi Giang Đông, Long Nữ đứng ở một bên nhìn anh gật đầu, mỉm cười, khách khí trò chuyện. Giang Đông này cô không quen, đây là một người đàn ông hoàn toàn xa lạ. Mọi người ầm thầm đánh giá Long Nữ, Giang Đông thường đưa các cô gái khác nhau đến dự những buổi tiệc, chẳng ai dám nói chắc, đây có phải là Giang phu nhân chính hiệu hay không. Hai năm trước, mọi người đều biết Giang Đông cưới một cô gái trẻ, bao nhiêu mỹ nữ giai nhân vì chuyện này mà đau lòng khóc lóc, nhưng Giang Đông đặc biệt bảo vệ cô nàng thiếu phu nhân đó, vì thế rất ít người biết mặt cô.

Đúng lúc Long Nữ bị người ta nhìn ngó đến phát rầu, Giang Nam khoác tay Diệp Tử đi về phía hai người họ. Từ sau khi kết hôn, Giang Nam tròn trịa lên trông thấy. Vốn đã là mỹ nhân, sinh con đầu lòng xong lại càng thêm mặn mà. Diệp Tử đi bên cạnh cũng đẹp trai tuấn tú thuộc hàng đầu trong đấng mày râu. Giang Nam mặc bộ đầm dạ hội màu đỏ, Diệp Tử mặc âu phục thủ công màu đen giống Giang Đông. Một đen một đỏ rực rỡ nổi bật.

“Sao hai em bây giờ mới tới? Ba mẹ và vợ chồng bác Long đều đang ở trong rồi.” Giang Nam trách cứ, nhưng niềm hạnh phúc trong mắt thì không thể nào che giấu được.

“Tại Long Nữ đấy, dậy muộn, trang điểm mất cả buổi.” Giang Đông mỉm cười ôm Long Nữ vào lòng, ánh mắt tràn đầy sự chiều chuộng. Mọi người vậy là tự hiểu, hối hả tới chào hỏi Long Nữ một điều Giang phu nhân hai điều Giang phu nhân khiến cô càng thêm méo mặt. Nhưng cô không nói gì, hoàn cảnh thế này cứ phối họp là hơn. Cô khẽ thở dài một hơi, đang định cùng Giang Nam đi vào trong thì nghe thấy Diệp Tử cười với ai đó phía sau cô, nói lớn: “Tên tiểu tử, sao giờ cậu mới tới?”

Giang Nam cũng cười nói: “Đào Nhiên, cậu được lắm, dám tới trễ.”

“Ha ha, đâu dám. Tại tắc đường quá.” Giọng nói của người mới tới hòa nhã dễ nghe, tiếng cười trong như ngọc. Long Nữ ngơ ngác, không phải chứ, không trùng hợp vậy chứ. Cô không dám quay đầu nhìn, nhân lúc mọi người không chú ý liền lủi vào trong, nào ngờ Diệp Tử đang nói chuyện với Đào Nhiên lại đột ngột nhìn cô cười gọi: “Long Nữ, tới gặp bạn chí cốt của anh rể này.”

Long Nữ ngây ra mất hai giây, chau mày cắn răng quay lại, cúi đầu đi tới chỗ mấy người kia. Giang Đông ôm lấy eo cô, cúi đầu khẽ nói bên tai cô: “Sao thế, em thấy không khỏe à?”

Long Nữ cắn môi, trong bụng lo như lửa đốt, sao Đào Nhiên lại tới đây, sao anh ta lại là bạn chí cốt với Diệp Tử, sao lại đen đủi thế này! Hành vi này của cô có bị tính là lừa gạt bạn bè không? Khó khăn lắm mới có được người bạn, người đẹp ơi xin hãy thứ tha, có dịp nhất định em sẽ giải thích! Nghĩ mãi nghĩ mãi, Long Nữ ngẩng phắt đầu lên, hai mắt mở lớn nhìn Đào Nhiên, nặn mãi mới ra câu: “Chào anh.”

Đào Nhiên vừa thấy dáng người cô gái kia quen quen, thấy cô chầm chậm quay người, cứ như phải dùng toàn bộ sức lực để quyết định,lại thấy cô đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh to tròn, đúng là cô ấy. Khoảnh khắc đó anh bật cười, cười quyến rũ, cười dịu dàng đáp lại một câu: “Xin chào!”

Long Nữ không biết có phải Đào Nhiên giận cô rồi hay không, nụ cười đó rất đẹp, nhưng nhìn vào lại thấy rất trống rỗng, khiến người ta cảm thấy sợ. Cô ngây ra, đang không biết nói gì thì bàn tay ôm eo của Giang Đông bỗng siết chặt hơn, nhưng anh vẫn tười cười nói: “Vẻ đẹp của Tổng giám đốc Đào thật khó ai sánh kịp, cô vợ nhỏ của tôi đây cũng bị anh làm cho mê mẩn rồi.”

“Đâu có, Giang phu nhân cũng rất đẹp.” Đào Nhiên cười lớn, nhưng càng làm cho người ta cảm thấy lạnh hơn, đáng sợ hơn. Long Nữ vẫn cúi đầu không dám nhìn lên, nhưng vừa rồi Giang Đông gọi anh ta là gì? Tổng giám đốc Đào? Không phải anh ta chỉ là một nhân viên quèn thôi sao? Tất cả chuyện này là thế nào?

Diệp Tử nhận ra vấn đề giữa bọn họ, vội vàng đổi chủ đề, kéo Đào Nhiên đi vào bên trong. Giang Nam cũng bảo Giang Đông và Long Nữ mau đi vào. Long Nữ bộ dạng đáng thương, trong bụng đang nghĩ xem phải làm thế nào, chắc chắn bị chửi là con khốn nói láo rồi. Giang Đông đáng ghét, sao anh phải rêu rao khắp nơi tôi là vợ anh, rõ ràng tôi đâu có phải?

“Long Nữ, sao thế?” Giang Đông nhìn theo bóng Đào Nhiên đã khuất, quay ra nhìn Long Nữ đang bĩu môi ỉu xìu, khóe môi anh khẽ thoáng một tia cười ẩn ý.

“Không có gì, đi thôi.” Long Nữ thở dài một tiếng rồi đuổi theo Giang Nam, còn lại một mình Giang Đông đi phía sau. Giang Đông nhìn theo bóng cô, chau mày, cô để tâm đến tên đó thế cơ à! Anh sao có thể dung túng cho cô được, Cô là của anh, đừng hòng ai đụng được vào.