Cả đêm nay hai người điều ngủ rất ngon, mới tinh mơ Mạc Y Phàm đã dậy rất sớm,

thay quần áo xuống lầu ăn sáng trước sự ngỡ ngàng của Thím Dung..

Đây là lần đầu kể từ khi bà làm ở đây chứng kiến cảnh thiếu gia nhà bà thức dậy sớm tự giác xuống ăn sáng không cần ai lên mời..

Mạc  Y Phàm ăn rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút anh đã vác ba lo rời khỏi bàn..

Lúc ra đến sân không vội vào xe cứ thế dựa vào xe nhìn chằm chằm vào căn nhà nhỏ..

Đúng lúc này mẹ Thẩm vừa đi ra,cũng có bất ngờ khi đụng mặt Mạc Y Phàm vào giờ này..

Bà vội nói..

- " Thiếu gia sau hôm nay cậu đi học sớm thế, cậu đã dùng bữa sáng chưa?"

Vị thiếu gia này tuổi đời còn nhỏ nhưng tính tình thì khá lạnh lùng,ít nói.Bà làm ở đây gần được hai năm nhưng ít khi nghe được cậu chủ nhỏ này nói quá hai câu..

- " Ừm.Rồi.."

Ngưng một chút lại nhìn phía sau mẹ Thẩm..

Mẹ Thẩm thấy lạ quay người theo,đúng lúc này Thẩm Nhược Hy đang đi ra,mày nhíu lại đang loay hoay không biết phải làm sao..

Liền bị Mạc Y Phàm hối thúc..

- " Nhanh lên "

Anh mở cửa đứng cạnh chờ cô..

Mẹ Thẩm nhìn thấy mà có chút sợ hãi..

Cuống quýt quay qua nói khẽ với con gái..

- " Con đi chung xe với thiếu gia sao? Nhược Hy ông bà chủ mà biết sẽ không tốt đâu"

Nhược Hy làm sao không hiểu chỉ chằng biết đối phó với cái người mang danh thiếu gia kia như thế nào..

Khó xử nói với Mạc Y Phàm..

- " Tôi..tôi đi xe bus.Anh đi trước đi.."

- " Lên xe..."

Giọng Mạc Y Phàm lạnh lẽo vang lên..

Mẹ Thẩm dè dặt nói..

- " Thiếu gia,ông bà chủ mà biết sẽ không tốt .Con bé đi xe bus được rồi.Cậu...

- " Thím yên tâm, sẽ không có chuyện đó "

Nói rồi bước đến nắm tay kéo lấy Nhược Hy nhét cô vào xe..

Đóng sầm cửa lại..

Anh đi qua bên kia kéo cửa ra, trước khi vào xe lại nói với mẹ Thẩm..

- " Từ nay cậu ấy sẽ đi với cháu, ba mẹ cháu để cháu nói chuyện.."

Mẹ Thẩm khó xử nhưng chẳng nói thêm được một lời..Mạc Y Phàm đã lên xe, bác Ngô cũng nhanh chóng lái đi..

- " Cái con người này sao cậu ngang ngược thế hả..? "

Thẩm Nhược Hy tức giận trừng lấy anh, quên cả việc cả nể vai vế..

Bác Ngô ngồi phía trước liền nhắc nhở..

- " Tiểu Hy sao con lại ăn nói với Thiếu gia như vậy..."

Cùng là người ăn kẻ ở, biết mẹ Thẩm từ lâu khó khăn lắm mới xin vào Mạc gia làm việc,có chỗ ăn chỗ ở, lương lại cao..Còn lo chỗ học hành đàng hoàng tử tế cho con cái bọn họ..Ổng chỉ sợ cô biết này tức thời mà khiến thiếu gia nổi giận lỡ đuổi việc hai mẹ cô thì sao nên cô lòng tốt nhắc nhở..

Thẩm Nhược Hy cúi đầu vừa giận vừa tủi thân,nghe bác Ngô nhắc lời cô mới choàng tỉnh mình vừa quá phận..

Nghiêng đầu nhìn cô, hai hàng chân mày Mạc Y Phàm chau lại dùng ánh mắt lạnh lẽo đâm thẳng về Bác Ngô..Lúc Bác Ngô ngẩng đầu nhìn vào kính vô tình chạm với ánh mắt ánh mắt anh..

Ông liền húp một ngụm khí lạnh, cũng ngầm hiểu mình sai ở đâu..

- " Hạ màn chắn..."

Anh bắt ngờ ra lệnh..

- " Vâng.."

Lại đệm thêm..

- " Bắt đầu kể từ hôm nay..."

Tài xế Ngô nhanh chóng nói vâng, hạ màn chắn xuống..

Lúc này không gian chỉ còn anh và cô ở phía sau..

Cô gái bên cạnh vẫn giữ im lặng, quay mặt ra ngoài cửa..

Mười mấy năm qua đối với Mạc Y Phàm chưa biết thế nào là hạ mình vì ai trước nhưng lúc này anh lại bối rối không biết dỗ dành cô ra sao..

Cũng chẳng rõ vì sao chỉ cần thấy cô tỏa ra xa cách với anh là làm anh khó chịu..

- " Này.."

- "..............."

Thẩm Nhược Hy vẫn không quay đầu, Mạc Y Phàm buồn bực tính khí thiếu gia vốn có nổi lên, ngồi gần đến cô nắm vai cô kéo quay lại, ai ngờ Thẩm Nhược Hy bị anh làm cho hốt hoảng còn bị kéo mạnh ngã người vào lòng Mạc Y Phàm..

Hương thơm thiếu nữ xộc lên mũi anh, thân thể mềm mại nằm trong lòng, cả người Mạc Y Phàm cứng ngắc ngơ ngác chưa biết làm sao,trơ mắt nhìn Thẩm Nhược Hy lấy lại trọng tâm liền ngồi lại ngay ngắn..