“Anh nhìn hai đứa bé lớn lên từ nhỏ, đối với sự trưởng thành từng bước của chúng anh đều tham dự, anh cũng hi vọng trong tương lai mỗi thời điểm quan trọng của bọn chúng, đều có sự tham gia của anh. Anh muốn mỗi ngày đều nhìn bọn chúng lớn lên, từ khi đi học đến khi đi làm, từ khi còn là một đứa trẻ đến khi trưởng thành, nhìn bọn chúng kết hôn và sinh con. Mỗi thời điểm bọn chúng trưởng thành, anh đều không muốn bỏ qua!”

“Đồng thời, anh cũng muốn nói với em, anh yêu em, một đời một kiếp, cả đời này chỉ chung tình với em!” Từng chữ từng câu của Cố Thành Danh đều phát ra từ trong nội tâm, từ ánh mắt có thể nhận ra được biểu cảm và sự nghiêm túc của anh.

“Vì vậy, Thủy, em có đồng ý kết hôn với anh không?”

Câu nói kia, Cố Thành Danh lặp lại một lần nữa bằng tiếng Anh. Tiếng vỗ tay của đám đông đồng loạt vang lên, mọi người đều hô lên: “Đồng ý đi!”

Tần Thanh Thủy cảm thấy chấn động, trái tim cũng vô cùng cảm động.

Cô đồng ý ở bên cạnh Cố Thành Danh, chưa bao giờ nghĩ tới, anh sẽ chuẩn bị một màn cầu hôn tỉ mỉ như vậy.

Bất kể người phụ nữ nào, cũng đều cảm động.

Huống chi, Cố Thành Danh cũng không bận tâm đến quá khứ của cô, thậm chí đối xử với con của cô như con đẻ.

Cô còn có lý do gì mà không chấp nhận?

Tần Thanh Thủy nhận bó hoa tươi, dưới đôi mắt sáng rực của Cố Thành Danh đang nhìn mình chăm chú, cô chậm rãi gật đầu: “Em đồng ý.”

Niềm vui trong mắt Cố Thành Danh như vỡ òa, con người anh luôn bình tĩnh và trầm ổn, lúc này lại có chút luống cuống tay chân móc lấy chiếc nhẫn ra.

Tần Thanh Thủy đưa tay ra, anh trịnh trọng và vui mừng đeo chiếc nhẫn cho cô.

Thần xui quỷ khiến, thời điểm Tần Thanh Thủy đeo chiếc nhẫn lên tay, trong đầu cô lại xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng thờ ơ của Lục Ngôn, trái tim bỗng nhảy lên một cái, nhưng một giây sau, cô lập tức đuổi hình ảnh này ra khỏi tâm trí.

Khoảnh khắc chiếc nhẫn được đeo lên, tất cả các cửa hàng đều phát ra bài hát ‘Hôm nay anh sẽ cưới em’, âm nhạc vui vẻ vang lên khiến cho mọi người đều mỉm cười hạnh phúc.

Trải qua một màn như thế, mọi người gần như đã kiệt sức.

Trên đường trở về, Khả Khả và Mai Mai đều đã ngủ trong xe.

Cố Thành Danh mỗi tay ôm một đứa bé vào trong nhà. Sau khi sắp xếp cho hai đứa trẻ cẩn thận, hai người mới nhẹ nhàng ra khỏi phòng.

Ngón tay Tần Thanh Thủy cọ sát chiếc nhẫn trên tay, hơi trách móc nói: “Thật ra anh không cần phải long trọng như vậy!”

Như vậy tốn bao nhiêu tiền rồi đây?

Cố Thành Danh cười nhạt một tiếng: “Đối với em, như vậy vẫn chưa đủ lớn. Đợi đến khi chúng ta kết hôn, anh nhất định sẽ tổ chức một đám cưới thật lớn và càng thêm long trọng hơn!”

Lễ cưới…

Tần Thanh Thủy giật giật lông mi, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.

Bỏ qua loại cảm giác quái dị này, Tần Thanh Thủy cười nói: “Hôm nay anh cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi.”

Cố Thành Danh lại không đi chuyển, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào người cô: “Đã muộn như vậy rồi, không giữ anh ở lại một đêm sao?”

Tần Thanh Thủy có chút luống cuống, vội vàng nói: “Phòng khách còn chưa được sắp xếp lại!”

Cố Thành Danh nhìn thấy sự bối rối của cô, cười nói: “Đùa thôi!”

Tần Thanh Thủy mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng…”

Cố Thành Danh còn chưa nói xong, đột nhiên anh đưa tay ra, nắm lấy cổ tay Tần Thanh Thủy, kéo cô vào trong lồng ngực của mình.

Tần Thanh Thủy chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một chút, lập tức liền bị Cố Thành Danh đè lên tường.

Tần Thanh Thủy muốn tránh ra, nhưng sức mạnh của phụ nữ không thể so với một người đàn ông, Cố Thành Danh cố ý muốn khốn chế cô, đương nhiên cô không thể thoát được.

“Thành Danh, anh…”

Đôi mắt nóng bỏng của Cố Thành Danh chăm chú nhìn lên khuôn mặt của cô, nói gọn gàng và dứt khoát: “Anh muốn hôn em!”

Tần Thanh Thủy vô thức muốn cự tuyệt, nhưng bỗng dưng nghĩ, bọn họ là bạn bè, đồng thời cô cũng vừa nhận lời cầu hôn của anh, cô không có lý do gì để từ chối anh… Bọn họ bây giờ làm gì, đều là danh chính ngôn thuận.

Trong lòng bỗng nhiên co rụt lại, Tần Thanh Thủy ngưng giãy dụa, nhưng hai tay lại nắm thật chặt.

Tần Thanh Thủy hít một hơi thật sâu trong lòng, khi Cố Thành Danh từ từ đến gần, đôi mắt cô nhắm thật chặt. Khi khoảng cách môi và môi ngày càng gần, Cố Thành Danh ngừng lại, ánh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tần Thanh Thủy. Mặc dù cô không muốn trốn, nhưng anh có thể cảm nhận được sự căng cứng trên cơ thể cô, đều là sự đề phòng. Mặc dù nhắm mặt lại nhưng trên mặt cô không có sự chờ mong ngượng ngùng, mà giống như đang chờ đợi một sự tra tấn.

Cố Thành Danh nhắm lại mắt, lòng có chút đau. Cô như vậy là không tình nguyện.

Tất cả khát vọng trong lòng anh như bị một chậu nước lạnh dội vào, Cố Thành Danh đột nhiên bình tĩnh lại, và buông cô ra.

Tần Thanh Thủy đợi một hồi lâu cũng không thấy Cố Thành Danh chạm vào, cô khó hiểu mở mắt ra. Trong nháy mắt đó, cô nhìn thấy trong mắt Cố Thành Danh là sự đau khổ và bi thương, trái tim cô đột nhiên thắt lại.

“Thành Danh…”

Nhưng một giây sau, sự giãy dụa trong mắt Cố Thành Danh đều tan đi, chỉ còn lại sự dịu dàng và bình tĩnh như trước.

“Anh biết em vẫn chưa chuẩn bị tốt, anh sẽ không ép buộc em. Một ngày em chưa chuẩn bị xong, anh sẽ đợi một ngày, anh sẽ luôn chờ em!”

Tần Thanh Thủy cảm thấy xấu hổ trong lòng, chỉ cần cô ngoan ngoãn không giãy dụa, Cố Thành Danh sẽ không nhìn thấy sự miễn cưỡng trong cô?

Nhưng, cô thật sự không thể vượt qua cửa ải trong lòng kia.

“Nhưng đừng để anh đợi quá lâu, Thủy!” Cố Thành Danh xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng: “Đi ngủ sớm một chút đi, anh trở về!”

Nói xong, anh quay người rời đi.

Tần Thanh Thủy nhìn chăm chú vào bóng lưng của anh, trong lòng càng thêm áy náy.