Thấm thoát đã đến ba ngày. Cuộc sống của cô với Lạc Gia vẫn bình thường như cũ. Sáng sớm giúp hắn ăn. Trưa lại đọc truyện cho hắn nghe. Đêm về lại đi ngủ. Từ khi có cô, Lạc Gia hầu như chưa bao giờ phát bệnh mà ngày càng đi sâu theo chiều hướng xem cô giống người mẹ.

Suốt ngày ăn no rửng mỡ đi gọi cô “mẹ” khiến cô phát ngại chết đi được.

Lạc Gia cũng béo lên không ít. Hôm nay cô yên tâm lên chế độ ăn uống đều đều cho hắn.

Hôm nay là ngày gì? Chính là ngày máy bay hạ cánh đem những loại hoa cô yêu thích về đây. Nhân lúc Lạc Gia đang ngủ. Cô hào hứng chạy đến vườn. Nhìn những bông hoa chính tay cô trồng suốt mười mấy năm.

Nhanh chân đưa nước đi tưới rồi cắt tỉa đẹp đẽ, mặc dù nó đã có vẻ hơi héo nhưng chăm sóc giờ vẫn còn kịp. vừa đi vừa ngâm nga bài hát, rất hạnh phúc.

Lạc Gia mở mắt ra không thấy cô. Nghĩ là “mẹ”đã bỏ cậu đi. Sợ hãi chạy ra. Đột nhiên cậu nghe tiếng hát. Khẽ dừng lại rồi như vô thức đi theo tiếng hát đó. Thấy Lạc Gia đến gần.

Cô vui vẻ kéo tay cậu lại chỉ chỉ vào những chậu cây xinh đẹp kia.

“Lạc Gia, cậu có thấy đẹp không, những bông hoa này không những đẹp mà rất thơm nữa nha”

“...” cậu yên tĩnh nghe cô nói.

“Đấy là bông hoa mỗi năm chỉ nở một lần, cậu đừng động vào nó nha, nó nở ra sẽ rất đẹp đó” cô lấy tay chỉ vào chậu cây hoa màu trắng ở gần đấy. Chậu cây màu trắng, thân cây màu trắng, toàn thể đều màu trắng cô độc giữa nhân gian. Cô rất thích sự tinh khiết của nó.

Lạc Gia theo hướng tay cô chỉ. Nhìn bông hoa kia. Nghiêng đầu ngơ ngác nhìn. Cô cảm thấy cậu ta nhìn hồi lâu không có phản ứng. Vội kéo tay cậu ta đến ngồi cạnh xít đu.

“Lạc Gia, cậu biết vì sao tôi thích những bông hoa kia hơn mọi thứ trên đời không”

“....” không có phản ứng, cô ngán ngẩm nói:

“Cậu đúng là,từ nhỏ tôi có nghe người ta đồn rằng ,truyền thuyết kể rằng, ngày xưa, rất xưa có một cô gái tên là Hoa, cô gái ấy rất đẹp, trên người cô gáitoát ra mùi hương dịu dàng quyến rũ, thu hút khắp các chàng trai trên thế gian này. Cô dịu dàng, cô xinh đẹp nhưng số phận cô lại bạc bẽo. Cô lấy phải một người chồng trăng hoa, đa tình. Nhưng cô vẫn cam chịu. Cô luôn nghĩ rằng tại vì mình không đủ xinh đẹp, không đủ quyến rũ nên không đượcngười đàn ông của mình yêu thích. Nên cô tìm mọi cách để biến mình thành xinh đẹp. Nhưng cô càng xinh đẹp. Thì người của cô lại càng mắc bệnh. Đến khi chồng cuả cô để ý đến cô thì cô lại từ biệt cõi trần mà chết...”

Lạc Gia im lặng chăm chú nghe cô kể chuyện.

“Mãi đến khi thân xác cô chết đi, cô vẫn sống cô đơn một mình, lạnh lùng, xinh đẹp mà lẻ loi, trên người cô mọc ra một ngọn cỏ, dần nó biến thành bông hoa nhỏ màu nhạt bình thường rồi dần biến thành bông hoa hồng rực rỡ, bên cạnh hoa hồng lại mọc hoa lưu ly, hoa trích truyết, ...những cánh hoa xinh đẹp quý hiếm nhiều loại khác nhau đua nhau mọc trong khu lăng mộ của cô, nó tỏa ra mùi hương thơm ngát nhưng lại day dứt lòng người”

“....” gió nhẹ nhẹ bay qua cuốn lấy tóc cô thổi đi. Cô kể tiếp:

“Ý nghĩa chính là: cô là một ngọn cỏ mà cố gắng trở thành những bông hoa xinh đẹp để được người yêu thương, nhưng dù cố gắng cách mấy, những bông hoa kia đều lẻ loi và cô đơn,dù nó là ngọn cỏ xấu xí hay là bông hoa hồng xinh đẹp thì nó mãi mãi vẫn không được coi trọng”

Những bông hoa kia giống cô, nên cô muốn chúng làm bạn với cô. Hoa có sắc, lại chung tình. Cô có nó thì cô sẽ không bao giờ sợ bị bỏ rơi nữa.

“....” Lạc Gia vẫn nghiêng đầu nhìn cô. Không nói.

Cậu hiểu cảm giác của cô! Nhưng cậu không hiểu cô đang nói gì.

“Hì, đồ ngốc” cô cười trừ nhìn Lạc Gia. Rõ là cậu không hiểu nhưng lại cố gắng để hiểu. Đúng là đồ ngốc.