Tốt ngiệp đại học, tôi tìm được một việc làm không tồi, công ty có trợ cấp cho một căn hộ, nhưng phải ở chung với mấy người, luôn không thoải mái.

Tôi một mực tìm một cơ hội xuất ngoại, trong tiềm thức tôi muốn rời đi nơi này, đến một nơi không ai biết mình bắt đầu một cuộc sống mới. Nơi đấy, tôi sẽ không quen bạn gái, bởi vì tôi biết thế nào cũng không tránh khỏi kết cục chia tay. Tôi hiểu được, tôi cùng cậu ta không thể có kết quả, lực chọn duy nhất cho tôi, là rời đi.

Tôi có khi nghĩ rằng, người đẹp hơn Lí Chấn Vân nhiều lắm, tính cách tốt hơn cậu ta càng đếm không xuể, vậy tại sao tôi lại yêu cậu ta đến thế, nếu ai đó ép tôi trả lời câu hỏi này, tôi nhất định sẽ bối rối. Cho đến khi tôi nghe được một câu nói: chỉ có thể là người ấy. Tôi nở nụ cười, sau đó là một cái thở dài thật sâu, cảm thấy tình yêu thật là một thứ kì diệu, nó có thể làm ta mãi nhớ về một người, vì người đó không quản sống chết, có lẽ đây chính là thứ gọi là duyên phận. Là sự ràng buộc đã định từ kiếp trước.

Lại có một lần tôi lung tung lật một tập thơ do đồng nghiệp để lại, tùy tay lật, tôi đọc được một câu “Tình không biết nơi bắt đầu, một đường ăn sâu vào tim”, tôi luôn ghét thơ ca, ngữ văn học cũng không tốt, này một câu lại làm cho tôi ngây ngốc nửa ngày, thật lâu sau vẫn buồn phiền không thôi.

Tôi hiểu được, tôi đã bị trúng độc của cậu ta rồi. Chỉ cậu ta mới có thể cho tôi thuốc giải thôi.

Công tác không lâu, tôi có được một cơ hội đi Mĩ, trước khi đi, tôi vô luận thế nào cũng muốn gặp mặt cậu ta một lần. Tôi không biết mình còn có cơ hội trở về không, không thì phải rất lâu rất lâu sau mới quay về, tôi không muốn một ngày kia tôi trở về lại lâm vào tình trạng cảnh còn người mất. Tóm lại, tôi dự cảm sau chuyến đi này tôi rất khó gặp lại cậu ấy.

Mất tí  công sức, biết được địa chỉ làm việc của cậu ta, từ chỗ tôi đến đó chỉ mất hai giờ đi xe, trong thời gian di chuyển, tôi ở trong lòng cảm thán, vì cái gì tôi cùng với cậu ta luôn xa như vậy, gần như thế.

Sau đó, tôi rốt cuộc gặp được người mình khao khát. Thời điểm gặp mặt, thật không có ngượng ngùng như trong tưởng tượng của tôi, hai đứa ngồi đối diện nhau, nói những lời vẩn vơ, tôi nghĩ xem, lòng căm hận của cậu ta qua bao năm có thuyên giảm chút nào không, còn quên, nhất định là không thể, lại hoặc là, cậu ta đã sớm coi tôi như một người qua đường, lại hoặc là tôi là người cậu ta khinh thường nhất, dù sao trong thời gian ngồi với nhau, tôi không nhìn ra một chút khác thường nào, cậu ta thực lạnh nhạt, thêm chút hờ hững.

Tôi hỏi Lí Chấn Vân  chuyện gia đình, chuyện nghề nghiệp, tôi phát hiện ra cậu ta đang sống một mình, vẫn rất yêu sạch sẽ, ngoài những lời hỏi thăm sáo rỗng như thế, còn lại tôi toàn nói những câu xa cách, lịch sự như hai người mới quen, lòng tôi thật sự đã rất đau.

Lí Chấn Vân nói rất ít, ngoại trừ trả lời mấy câu hỏi của tôi, còn lại đều im lặng, cho đến tận khi tôi cũng bắt đầu có xu hướng im theo, thì cậu ta lên tiếng hỏi: “Sau này có quay lại không?”

Trong lòng tôi nóng dần lên, chả biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nói: “Chắc là không, thật vất vả mới sang đấy được, lần này đến gặp cậu cũng là vì như vậy, tôi buồn vì không thể đi thăm tất cả bạn bè một lần, chẳng biết có cơ hội gặp lại nhau không nữa.”

Lí Chấn Vân không nói gì, chỉ hơi hơi cúi đầu, mái tóc đen nhánh khuất đi khuôn mặt nhỏ nhắn, dáng điệu ấy vẫn như cũ, luôn khiến tôi động lòng, do dự một chút, tôi nhỏ giọng hỏi: “Có bạn gái chưa?”

Cậu ta im lặng, rơi vào suy tư, sau vẫn trả lời: “Không có, vẫn không có.” Tôi không hỏi lại, có những chuyện càng đi sâu vào lại càng khiến người ta bối rối.

Người ngoài nhìn vào có thể thấy tôi đang rất bình tĩnh, chỉ tôi biết, trong nội tâm mình đang dao động mãnh liệt, nhìn nụ cười khẽ trên khuôn mặt ấy, tôi thấy thật đau xót, con người này chỉ biết tôi đối với mình thật tàn nhẫn, còn vĩnh viễn không biết được, tôi vì cậu ta, những năm gần đây có bao đêm không thể chợp mắt, cả đêm cô độc trong nỗi nhớ cồn cào, bao lần tôi sốt cao, cái tên thường trực trên môi luôn là tên của cậu ta, tôi còn từng thiên tân vạn khổ tìm được số điện thoại của cậu ta, dãy số ấn xong rồi mà chẳng dám gọi đi, tôi đã vì cậu ta mà trải qua rất nhiều năm sống không bình thường.

Tôi đã rất  mong muốn, chờ ngày nào đó được nhìn thấy cậu ta, tôi sẽ nói cho cậu ta hết thảy, biết rõ cậu ta sẽ khinh thường, chán ghét tôi, nhưng mà ít nhất, cậu ta cũng biết được, đời này có một người yêu sâu đậm mình như thế, vậy nhưng hiện tại thì sao, cậu ta ngồi trước mặt tôi, tôi lại một lần nữa lùi bước, một ít dũng khí cũng không có, bí mật này, có lẽ, chỉ mình tôi thấu hiểu. Chết cũng không nói. Chết cũng không nó.

Cậu ta vẫn cứ im lặng như vậy nhìn tôi, ánh mắt thực phức tạp, mang chút hậm hực. Tôi nghĩ, cậu ta đã muốn đi rồi, nếu tôi không có dũng khí, vẫn là đi đi thôi, không cần quấy rầy cậu ta nữa.

Ngay tại thời điểm tôi chuẩn bị rời đi, cậu ta bỗng nhiên kêu một tiếng tên của tôi, sau đó nói: “Có thể hỏi cậu một vấn đề không?” Nhịp tim tôi gia tốc, đập lên những tiếng mạnh mẽ, tôi cố gắng bình tĩnh, nhìn lên khuôn mặt cậu ta, không biết tự lúc nào đã đỏ ửng, dường như đang hối hận đã nói những lời này, nhưng là người bắt đầu, cậu ta phải tiếp tục thôi, tôi nghe thấy bên tai vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của cậu ta: “Thật lâu trước kia, Tiêu Lực chuyển quần áo cho tôi, nói cậu đã giặt sạch sẽ, tôi muốn biết, cậu vì sao phải tìm, phải giặt sạch rồi đưa cho tôi?” Hỏi xong, hô hấp của cậu ta giống như đình chỉ. Mà tôi, cảm thấy trời đã sụp xuống chân mình rồi.

Đơn giản một câu như thế, chúng tôi đều hiểu được, nếu trả lời rõ ràng sẽ có kết quả như thế nào, chúng tôi đều muốn biết, đối phương đang suy nghĩ gì, chỉ cần qua câu trả lời này thôi, tất cả sẽ sáng tỏ, vậy mà, cái bản năng tệ hại của tôi, một lần nữa làm tôi chùn bước, làm cho tôi không thể nói ra được sự thật.

Tôi dùng một thanh âm, thứ thanh âm mà tôi cũng không nghe thấy nói: “Thực xin lỗi, tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy mình quá phận, cho nên muốn bù lại một chút, tôi biết hiện tại nói gì cũng không kịp, nhưng mà về sau chúng ta sẽ không gặp lại nữa, hy vọng cậu quên đi chuyện ngày đó.”

Thật lâu về sau, tôi nhớ lại, cảm thấy mình lúc đó không phải đang nói tiếng người.

Nghe xong câu trả lời của tôi, mắt cậu ta có chút ảm đạm, nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không giữ trong lòng, hy vọng sau này cậu sẽ hạnh phúc.”

Chúng tôi cứ như vậy chia tay. Ngồi trên xe trở về, lòng tôi như tro tàn. Cầm tờ báo trên tay, hai tai chìm trong tiếng nhạc Baroque, nước mắt không ngừng rơi.

Quay lại kí túc xá, mơ hồ trải qua một tháng, đến tận ngày bay mới lung tung thu xếp lại đồ đạc, cùng đồng nghiệp nói vội lời tạm biệt, cứ như vậy, máy bay cất cánh. Từ nay cắt đứt mọi liên hệ với người quen trong nước. Tôi là cố ý. Tôi sợ một ngày, mình nghe được cậu ta có bạn gái, kết hôn, nếu phải nghe loại thông tin đáng sợ này, tôi nguyện ý sống trong thế giới ảo tưởng của mình, ngọt ngào cũng được, đắng cay cũng thế, cái gì cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.