Kim Lăng mới đi không được bao xa, con đường này lại ít lối rẽ, ước chừng tầm nửa canh giờ sau, Lam Tích Vụ đã đuổi kịp Kim Lăng.

Kim Lăng thấy nàng đột nhiên xuất hiện liền giật nảy mình, nói:

"Ngươi đi theo ta làm gì?"

Hắn hỏi câu này thanh âm có chút lớn, giống như là con mèo bị người bỗng nhiên dẫm vào đuôi, nếu sau lưng hắn thực sự có một cái đuôi thì khẳng định lúc này cũng đã dựng lên thẳng tắp. La hét có tinh thần như thế, ắt hẳn sự thương tâm lúc sáng đã ổn. Lam Tích Vụ nói:

"Ngươi muốn đi tìm phụ thân cùng mẫu thân của ta?"

Kim Lăng hừ lạnh một tiếng, sửa sang lại bao đựng tên đang ép lên tóc mình, cáu gắt:

"Ngươi muốn quản ta?"

Lam Tích Vụ đáp:

"Ta cũng muốn đi."

Dứt lời liền bước về hướng đằng sau lưng Kim Lăng. Kim Lăng bị cái người không biết từ chỗ nào nhảy ra này phá huỷ chuyện tốt, sắc mặt thối muốn chết, ấy vậy mà cũng không một lần đi nhanh vượt mặt nàng, chỉ gọi Tiên Tử đi trước dẫn đường. Cả hai người đều không nói gì, chỉ trầm mặc đi theo phía sau Tiên Tử, một đường đi tới.

Vân Bình thành

Đêm đen kịt, giống như là từ chân trời đổ ra một bình mực vô cùng lớn, liền cả một ánh sao nhấp nháy đều không có. Vừa đến cái thành nhỏ này, Tiên Tử vốn đang an tĩnh cúi đầu đánh hơi lại đột nhiên hướng về một phía sủa loạn. Sau đó cũng không đợi Kim Lăng cùng Lam Tích Vụ đang đi sau lưng, phóng dọc theo con phố dài vừa sủa vừa chạy như điên. Tiếng sủa của nó vô cùng vang dội, có mấy nhà đã tối om cũng phải thắp nến lên, có người khó chịu mở cửa tử sân nhìn ra đường, miệng làu bàu chửi chó nhà ai là đêm hôm sủa bậy làm ồn muốn chết.

Kim Lăng cảm thấy mình gánh không nổi sự mất mặt này, liền lặng lẽ cùng Lam Tích Vụ bay lên mái nhà, thả nhẹ bước chân đuổi theo. Tiên Tử là linh khuyển thượng đẳng, không biết nó phát hiện ra cái gì mà phi nước đại như điên chạy về phía trước. Hai người sau lưng nó đuổi theo cũng có chút phí sức, gió lạnh gào thét bên tai, quất vào mặt đau rát. Tự nhiên, Kim Lăng giống như là nghĩ đến chuyện gì đó, quay đầu nhìn Lam Tích Vụ:

"Con chim kia của ngươi đâu?"

Lam Tích Vụ nói:

"Đang ở Lam gia..."

Nghe hắn nhắc đến A Hoàng, chẳng hiểu sau có một cỗ bất an khó hiểu dâng lên trong lòng Lam Tích Vụ, làm nàng khó mà coi nhẹ. Mà cái cảm giác bất an này liền khiến nàng có chút lo lắng, cau mày bắn một đạo phù chú vào không trung, nhìn nó hoá thành một tia sáng màu băng lam bay về hướng Cô Tô. Sau đó, nàng cũng không nghĩ nhiều nữa, tăng tốc đuổi theo Tiêu Tử đang chạy như điên, chỉ muốn kêu con chó đang quấy nhiễu dân chúng kia mau ngậm miệng.

Không biết đuổi theo bao lâu, hai người một đường từ cổng thành đuổi tới một địa phương cực kì vắng vẻ, cách đó không xa còn có một tòa miếu thờ, hương hỏa nghi ngút, dù là đang trong đêm cũng thể mơ hồ nhìn thấy ánh nến tàn hương đang đốt bên trong phát ra ánh sáng yếu ớt.

Tiêu Tử cuối cùng cũng dừng lại trước cửa miếu thờ, không biết đang cúi đầu ngửi ngửi cái gì đó. Thật vất vả mới đuổi theo được nó, Kim Lăng vì nó gây ồn ào giữa đêm quát lớn:

"Tiên tử, câm miệng cho ta! Nửa đêm canh ba ngươi muốn đánh thức cả phố dậy hả?!"

Thấy sau khi mình quât lớn mà Tiên Tử không những không im mồm mà còn sủa to hơn, Kim Lăng có chút nghi hoặc nghiêng đầu xem xét miếu thờ. Bên trong rõ ràng là rất yên tinh, nếu Nguỵ Vô Tiện mà ở bên trong thật thì chắc hẳn nơi này phải có một trận gà bay chó sủa rồi. Tiên Tử vẫn tiếp tục sủa, Kim Lăng đang tập trung suy nghĩ bị nó ồn ào đến phát bực, quát:

"Ngươi ngừng sủa mai, có muốn vào nồi không hả?... Ngươi đào tường làm cái gì? Trong tường có cái gì sao?"

Lam Tích Vụ đứng phía sau hắn, nhìn Tiên Tử giống như rất nóng lòng chạy vòng quanh, còn thỉnh thoàng dùng móng vuốt cào cào tường bao xung quanh ngôi miếu này, trầm ngâm một lát liền đi đến đại môn miếu thờ gõ gõ, thấp giọng nói:

"Xin hỏi bên trong có ai không?"

Không có ai đáp lại.

Lam Tích Vụ lại gõ gõ, lần này dùnb lực lớn hơn, thế nhưng gõ một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng bước chân người đi tới. Loại miếu thờ hương hoả cường thịnh như thế này vốn nên có tăng nhân trực đêm. Vậy mà toà miếu này, lại không có ai trực ban, gõ cửa lâu như vậy bên trong cũng không có một người ra nhìn thử xem bên ngoài là ai. Trong lòng khẽ động, nàng bất động thanh sắc lui về sau mấy bước, chậm rãi rút trường kiếm ra giờ trước ngực. Kim Lăng thấy nàng như vậy cũng cảnh giác thêm mấy phần, Tuế Hoa Tuế Hoa tự động ra khỏi vỏ một tấc, tùy thời ứng chiến. Nhưng mà trong lúc hai người đang đề cao cảnh giác đến cực điểm thì Tiên Tử đang lúi húi bới đất lại thay đổi phương hướng, hướng đường cũ chạy như điên. Kim Lăng thấy thế đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền đen mặt, nhất thời không thể kiềm chế, gào lớn:

"Tiên Tử! Ngươi chạy đi đâu! Mẹ nó! Mai trở lại cho ta!"

Miệng thì nói như vậy nhưng hắn lại nhảy hai bước nương theo bờ tường trèo lên, chớp mắt đã leo lên đầu tường, chuẩn bị nhìn xem bên trong có cái gì. Lam Tích Vụ đưa mắt nhìn theo động tác trèo tường của hắn, đang định mở miệng hỏi cái gì đó lại nghe được một tiếng xé gió mạnh mẽ hướng về phía này, lúc sắp đền gần lại bỗng nhiên bị thứ gì đó ngăn trở. Một giây sau, tiếng Nguỵ Vô Tiện quát lớn vang vọng trong bầu trời đêm yên tĩnh.

"Kim Lăng, chạy!"