Nhất xuân nan đắc kỷ thanh minh? Tam nguyệt cảnh, nghi túy bất nghi tỉnh.

(Tạm dịch: Một xuân có được bao nhiêu Thanh Minh? Cảnh tháng ba, say mê không muốn tỉnh.)

An Lai xem đến câu này thì khẽ thở dài, khép tập thơ trong tay lại.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh xuân ấm áp rất tươi đẹp, cô nhợt nhạt nở nụ cười nhưng lại không hợp phong cảnh chút nào.

Nếu có thể, cô cũng nguyện được ngủ trong thời tiết mùa xuân hoa thơm liễu xanh này.

Có lẽ… kỳ thật cô đã ngủ thiếp đi rồi, đây chỉ là một giấc mộng xuân mà thôi? Nghĩ đến đây, đôi mắt cô mờ mịt trong phút chốc.

Ánh mặt trời chiếu lên cửa sổ một hình ảnh mơ hồ, đó là gương mặt tinh xảo mà xa lạ, tuy mới nhìn qua trong gương một lần nhưng ấn tượng vẫn khắc rất sâu.

An Lai vô cùng phiền lòng, càng thêm sợ hãi, cô kéo chăn chui vào, không để ý đến tập thơ rơi trên đất.

Đầu ngón tay vuốt ve lớp áo bệnh nhân mềm mại, An Lai thà rằng tin là mình đang ở bệnh viện tâm thần, toàn bộ thế giới này chẳng qua chỉ là do tinh thần thất thường của cô tưởng tượng ra, chứ không muốn tin chuyện mình đã biến thành một người khác.

Nghĩ nghĩ rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, cửa phòng bệnh có người gõ, tiếng bước chân quen thuộc vang lên.

An Lai giật mình tỉnh lại, nhưng cô vẫn giả vờ chưa tỉnh, tiếp tục giấu mình trong chăn.

Cô biết người tới là ai, đó là một người đàn ông, một người nghe nói là chồng của cô.

Cô tên An Lai, đúng vậy, tên cô vẫn là An Lai, nhưng đã thay đổi thành một gương mặt cô không biết, một hoàn cảnh cô không quen.

Người đàn ông đó là chồng của An Lai, không phải chồng của cô.

Mỗi chiều anh ta đều tới, ở lại đến sáng sớm hôm sau mới đi.

Anh ta không nhiều lời, chỉ ở cùng cô như vậy.

Đương nhiên không phải hai người nhàm chán giương mắt nhìn nhau, mà anh ta sẽ mang theo chút công việc để làm, đến giờ ăn sẽ hỏi cô muốn ăn gì, những lúc còn lại chỉ đăm chiêu nhìn cô.

Dưới ánh mắt phức tạp của anh ta, An Lai không thể che giấu được gì, cho nên cô chọn cách im lặng, vì cô không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.

Cô sợ vừa mở miệng ra sẽ lộ tẩy, càng sợ mình sẽ thét chói tai.

Cô sợ mình sẽ bị mấy ngày quỷ dị mà hoang đường này làm phát điên, có lẽ… cô đã điên rồi không biết chừng.

Ờ, chân tướng đại khái cũng chỉ có thượng đế mới biết.

Xin tha thứ cho cô, cô không phải là một cô gái kiên cường, vì nhát gan nên cô chỉ biết trốn tránh, ví như lúc này ngậm miệng không dám nói ra.

Đối với biểu hiện sau khi tỉnh lại hỏi gì cũng không biết của cô, mấy bác sĩ phải hội chẩn rồi đưa ra kết luận rằng cô chẳng những mất trí nhớ, mà còn vì mất trí nhớ nên áp lực tâm lý tạo thành bệnh chứng tự bế.

Đúng vậy, tự bế.

Cô quá im lặng, im lặng đến không nói một câu.

Mới đầu họ cho rằng dây thanh quản của cô có vấn đề, về sau kiểm tra mới biết là do cô không muốn nói.

Người đàn ông vừa vào cửa đã nhìn thấy cô gái nhỏ co rúc thành một cục trên giường.

Anh đặt mấy thứ trong tay xuống ghế, nhẹ tay nhẹ chân đi qua khom lưng nhặt tập thơ trên đất lên, đánh dấu trang sách rồi đặt lên tủ đầu giường.

Anh ngồi xuống mép giường, kéo chăn xuống một đoạn lộ đầu cô ra.

Thân thể mảnh khảnh của cô gái nhỏ hơi giật giật, sau đó cứng ngắc bất động, anh thậm chí có thể nhìn thấy đôi lông mi dài của cô khẽ run run.

Anh biết cô đã tỉnh, cũng biết cô sợ mình, phải nói rằng cô sợ tất cả mọi người chỉ trừ chính cô ra, từ lúc tỉnh lại đã như vậy.

Cô tự cho là mình che giấu rất khá, nhưng làm sao có thể giấu được anh.

Chần chờ một chút, cuối cùng anh vẫn vuốt vuốt lại mái tóc rối của cô, sau đó thở dài, đứng dậy kéo màn lại, đóng cửa đi ra ngoài.

An Lai giả vờ một lát rồi cũng ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy có chút không biết giờ này là giờ nào.

Cô thấy người đàn ông đang úp sấp ngủ ở đầu giường trước tiên.

An Lai nhìn anh một lúc, anh khoảng ba mươi tuổi, vẻ ngoài rất dễ nhìn, hơn nữa làn da rất tốt, mũi thẳng, trán đầy, vành tai dày.

Tóc anh hơi dài, còn có chút rối.

An Lai nhìn kỹ, sau cùng khẳng định anh nhất định là đã lâu không cắt tóc.

Đôi mắt anh có quầng thâm nhàn nhạt, cằm cũng lún phún râu.

Nhìn chăm chú anh một hồi lâu, không thấy anh có dấu hiệu tỉnh lại.

Tuy vẻ ngoài anh rất được, nhưng không thể che giấu chuyện đầu anh đang đè lên bụng cô.

Cô hơi cử động, may mà anh lập tức mở mắt, An Lai nhẹ nhàng thở ra.

Lúc người đàn ông mới tỉnh, ánh mắt anh mơ màng, trên mặt có vết hằn hình nếp chăn.

Đến khi tầm mắt dừng trên gương mặt cô thì anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp còn mang vẻ lười biếng vừa tỉnh ngủ, ánh mắt nghiêm túc: “Lai Lai, anh là Viên Thanh Cử, là chồng của em.”

Những lời này mỗi khi đến gặp cô anh đều sẽ nói một lần, anh sợ anh không nói Lai Lai của anh sẽ không biết anh là ai, vì bác sĩ nói cô mất trí nhớ, nói cô tự bế, nói cô sợ hãi toàn bộ nhân tố xa lạ.

Khi đó anh lại nhớ đến, Lai Lai trước kia là một cô gái nhát gan bao nhiêu, hiện tại lại tuyệt vọng, bất lực bấy nhiêu, nên anh muốn để An Lai thân cận anh, cho dù là tự bế, thì anh cũng muốn để cô ỷ lại vào mình.

Viên Thanh Cử đứng dậy, tránh đi lớp băng gạc xoa xoa tóc cô, rồi vào phòng vệ sinh, một lát sau đi ra trên mặt vẫn còn ướt nước.

Anh cầm một cái khăn nóng, không để ý An Lai phản đối mà lau mặt lau tay cho cô, sau đó cùng cô ăn cơm bệnh nhân nhạt nhẽo vô vị.

“Lai Lai nghe lời, uống một ngụm đi, không thích cái này ngày mai chúng ta lại đổi món mới.” An Lai bị anh thao thao bất tuyệt dỗ như dỗ trẻ con, cuối cùng cũng phải uống nửa chén cháo và ăn vài món.

Thật sự không ăn vô nữa, cô lại nghe Viên Thanh Cử nói: “Lai Lai muốn ăn gì thì nói với anh, có được không?”

Đôi mắt dịu dàng kia đang chờ mong nhìn cô, cổ vũ cô mở miệng.

Nhưng An Lai lại nhất định làm anh thất vọng, cô chỉ lau miệng rồi lùi vào giường.

Viên Thanh Cử cũng không nản lòng, anh nhanh chóng dọn sạch bàn, chỉ để lại mấy cái bát đĩa không.

Viên Thanh Cử dọn dẹp xong lại đi vào phòng bệnh, chuyển ghế ngồi bên cạnh An Lai bắt đầu làm chuyện của mình.

An Lai cầm tập thơ trong tay nhưng xem không vào.

Cô đang suy nghĩ, hình như Viên Thanh Cử lúc ăn cơm lại dụ dỗ cô nói chuyện, bình thường ngẫu nhiên nói một hai câu cũng chỉ là nói chim chóc hoa cỏ gì đó ngoài cửa sổ.

Cô không rõ vì sao sau khi nhận định cô mất trí nhớ, anh lại không nhắc đến chuyện trước kia với cô.

Mà cô ở bệnh viện nhiều ngày thế này, ngoại trừ Viên Thanh Cử và bác sĩ y tá, cũng không có bạn bè nào đến thăm bệnh.

An Lai cứ trầm mặc như vậy hơn hai mươi ngày, may mà Viên Thanh Cử cứ vài ngày lại mang một quyển sách cho cô, tất cả đều hợp khẩu vị của cô, cho nên những ngày buồn chán này cũng không quá gian nan.

Ngày tháo băng, bác sĩ nói với Viên Thanh Cử ngoại thương tốt lên là có thể xuất viện, loại bệnh tâm lý tự bế này cần phải có người nhà trấn an, ở bệnh viện cũng không có tác dụng gì.

Vì thế anh thu xếp chuyện ra viện cho An Lai.

Ngày xuất viện, Viên Thanh Cử đến rất sớm, có thể nhận ra được anh đã chỉnh trang lại, cắt tóc, cạo râu, cả người có tinh thần hơn lúc trước.

Anh mang đến cho An Lai một bộ đồ mới để thay, là một chiếc váy dài màu cam và một áo khoác len màu xanh lá.

An Lai thay vào, anh cười khen xinh đẹp không ngừng, lại nhìn chăm chú cô một lúc, rất luống cuống với mái tóc rối của cô.

Tóc An Lai là tóc xoăn, hiển nhiên một người đàn ông như anh không biết cách xử lý.

Sau cùng anh phải nhờ y tá đến dạy anh tết tóc cho An Lai.

Không thể không nói, là một người đàn ông, đôi tay anh cũng xem như khéo léo, tuy bím tóc có chút loạn nhưng vẫn thành.

Anh nắm chặt hai vai An Lai nhìn đi nhìn lại, hiển nhiên cực kỳ vừa lòng.

Thấy An Lai vẫn nghi hoặc nhìn mình, anh liền quen miệng tự giới thiệu, giọng nói trầm trầm, dịu dàng mê hoặc: “Lai Lai, nhớ kỹ, anh là Viên Thanh Cử, là chồng của em.”

Hôm nay anh cũng mặc áo sơ mi màu xanh lá, An Lai nhìn anh vội vàng vì mình, lại nghe thấy câu tự giới thiệu kia, cuối cùng cũng không đành lòng, nghiêng đầu mở miệng nói: “Thanh vân y hề bạch nghê thường, cử trường thỉ hề xạ thiên lang*.” Vì đã lâu không nói chuyện nên giọng nói cô có chút khàn khàn.

(*)Thanh vân y hề bạch nghê thường, cử trường thỉ hề xạ thiên lang: Lấy mây xanh trên trời cao làm xiêm áo.

Giương cung bắn Thiên Lang hung tàn.

(Thiên Lang tinh - tức sao Thiên Lang, tương truyền là ác tinh đại diện cho sự xâm lược)

Không biết là vì nghe thấy cô nói mà cả kinh, hay là vì nguyên nhân khác, Viên Thanh Cử chờ mong, thật cẩn thận hỏi: “Em nói cái gì?”

An Lai lặp lại một lần: “Thanh vân y hề bạch nghê thường, cử trường thỉ hề xạ thiên lang.

Tên của anh, Thanh Cử.”

Thắt lưng An Lai đột nhiên bị một đôi tay hữu lực giữ chặt, Viên Thanh Cử vùi đầu vào cổ cô, giọng mũi nghèn nghẹt như đang thì thào cái gì.

Anh lặp lại nhiều lần cô mới nghe rõ ràng, anh nói: “Lai Lai, lúc chúng ta lần đầu gặp nhau, nghe thấy tên anh, em cũng nói với anh những lời này.”.