Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh, căn nhà nằm trên tầng thứ hai mươi tám của khu cư xá cao cấp giữa khu vực trung tâm. Từ bức tường kính của phòng khách nhìn ra ngoài, nửa thành phố như nằm ngay dưới chân, quả là vạn trượng hồng trần, phồn hoa một cõi. Tuy không có hứng thú với gia cảnh lẫn sự nghiệp của anh, chưa bao giờ hỏi anh, và anh cũng chưa từng nhắc đến, nhưng thấy anh ở một mình trong căn phòng rộng như thế này, cô không khỏi le lưỡi: “Thật lãng phí!”

Anh cầm hai chai nước khoáng từ phòng bếp đi ra, vặn nắp một chai rồi đưa cho cô, nghe loáng thoáng hình như cô đang nói gì đó, liền hỏi: “Cái gì cơ?” Cô vừa liếc mắt, thấy chai nước màu xanh hiệu San Bendettto, liền phun ra hai từ: “Sa đọa!” Làm công tác quan hệ đối ngoại đã lâu, nên cô cũng có chút hiểu biết. Nhãn hiệu này có lịch sử từ thời trung cổ, là loại nước uống mà các vương thất quý tộc châu Âu ưa thích nhất hàng mấy trăm năm nay. Được lấy từ nước khoáng thiên nhiên tinh khiết sâu hơn 300 thước dưới lòng đất nham thạch vùng Scorze nước Ý, kết hợp với quy trình đóng chai vô trùng sử dụng những thiết bị tiên tiến nhất, giá của sản phẩm này ở nước ngoài đã không hề rẻ, huống hồ lại còn được nhập khẩu vào trong nước nữa.

Anh nhíu mày khẽ cười, ngửa đầu uống vài ngụm. Chỉ một động tác uống nước thôi mà trông cũng ưu nhã, đẹp mắt đến vậy! Lòng cô bất bình cực độ, nói thầm: “Lúc này tốt nhất là đừng có ai dại dột mà đi nói với ta rằng thế giới này công bằng! Ta nhất định sẽ lấy cái chai này đập hắn!”

Anh ngắm nhìn phong cảnh một lát rồi quay đầu nói với cô: “Lần đầu tiên anh mới ngắm cho hẳn hòi, trông thì cũng không tệ!” Rồi anh nói như giải thích: “ Thi thoảng anh mới ở đây thôi, ít người biết chỗ này lắm, trừ má anh ra!” Cô cười cười. Anh lại tiếp tục: “Anh là Tôn Ngộ Không, còn má anh là Như Lai Phật Tổ” Cô phì cười: “Bái phục!” Anh liếc cô, nói một câu đầy hàm ý: “Có dịp thì em hàn huyên với má một chút, học hỏi xem tại sao má anh lợi hại đến cỡ đó!” Tuy giật mình kinh ngạc, nhưng cô vẫn lắc đầu cười: “Không cần đâu. Em khá ngốc, chắc đời này chẳng có hi vọng gì rồi!” Sắc mặt anh hơi trầm xuống, chỉ ngẩng đầu lên uống một hớp nữa, không nói gì thêm.

Cô tùy ý đi tham quan khắp nhà anh. Căn phòng được trang hoàng đẹp như những mẫu nhà trong tạp chí, thiết kế rất hiện đại, màu trắng là chủ đạo, phối thêm những đường nét màu nâu sậm trông rất khỏe khoắn. Có lẽ là anh có thuê thêm người quét tước nên căn phòng chẳng dính một hạt bụi. Xong xuôi, cô quay trở lại ngồi xuống chiếc ghế salon nhập khẩu từ Ý, chậm rãi thở dài: “Phòng như vậy mà có một người ở, không phải là quá lớn sao! Thật là lãng phí!” Cô thầm cảm khái: người bình thường có phấn đấu cả đời cũng chẳng mua nổi một căn phòng xép của cái nhà này! Hình như cô rất khó miễn dịch với những thứ đồ thư thích, như cái ghế này chẳng hạn, cứ ngồi mãi mà không chịu đứng lên.

Anh vẫn đứng trước bức tường kính, không quay đầu lại mà chỉ buông một câu: “Không thì em tới ở với anh đi! Chắc là chỗ này đủ cho chúng ta ở” Lòng hơi nhộn nhạo, cô nhún vai cười dài, nói: “Thôi bỏ đi. Em chẳng dám phá hư chuyện của Giang thiếu gia đâu. Lỡ anh mang người đẹp đến thì quá bất tiện, em nào có gan phá hỏng chuyện tốt của anh chứ!” Cô có ngốc đâu, nên sao lại không biết trừ mình ra anh còn có những người phụ nữ khác, mà cho dù không có người phụ nữ khác, hai người cũng tuyệt đối không thể đến với nhau. Anh nửa quay đầu, nhưng không nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: “Yên tâm đi, ở đây khá rộng, có mấy phòng lận” Cô mỉm cười, tu lấy chai nước: “Vậy à, vậy trước tiên anh nói cho em rõ một chuyện. Em có được đưa bạn về đây không?” Anh quay đầu, có lẽ là do đang đứng dưới ánh mặt trời mà mắt anh trông rất lấp lánh, hứng thú hỏi: “Vậy à? Bạn nam sao?” Cô ngẩng đầu cười, nhìn vào mắt anh: “Sao? Được hay không được?” Anh bật cười, đôi mắt hoa đào rất đẹp híp lại thành một đường nhỏ, gằn từng chữ: “Em thử nói xem?” Tuy khẩu khí vẫn có vẻ thong dong bình tĩnh, nhưng lời nói của anh nghe u ám đến kinh khủng.

Cô quay đầu nhìn bức tranh trang trí trên tường có phong cách rất ấm áp, tuyệt không giống với tác phong của anh chút nào, rồi vươn vai, nói vẻ rất thoải mái: “Cho nên mới nói, tốt nhất là em vẫn về hang ổ của mình thì hơn!” Thấy anh vẻ mặt âm trầm ngồi xuống cạnh mình, cô từ từ vươn người tới, thì thầm: “Nói cho anh một chuyện… Em quen giường!” Thật ra thì cô quen rất nhiều thứ, cũ có, xưa có, cũng có cả những chuyện đã qua, cô cảm thấy chúng tốt hơn những thứ bây giờ nhiều.

Anh hừ lạnh một tiếng, ném chiếc bình trong tay lên chiếc bàn uống trà thấp bằng gỗ rồi xoay người đi. Cô chẳng thèm bận tâm, mở chiếc TV màn hình rộng tinh thể lỏng 60-70 inch ra – cứ trưng ở đây mà không coi thì thật phí của giời. Ôm chiếc gối mềm mại, nằm xoài xuống ghế salon, cầm chiếc điều khiển TV bấm loạn một hồi cũng chẳng thấy kênh nào vừa ý, cuối cùng cô đành dừng lại ở kênh tin tức, nghe giọng nói trong trẻo của cô phát thanh viên điểm tin truyền đến từng chữ từng chữ một. Ngày nào cũng có phải đến cả 1/5 trang tin về số người tử vong tại Iraq. Cái nước Mỹ chết tiệt này, chuyện tốt không làm, chuyện xấu lại đếm không xuể!

Có một hôm Trầm Tiểu Giai ngồi tán gẫu với Tiểu Vương rằng: “Cái nước Mỹ mắc toi kia, có để cho người ta sống nữa hay không mà suốt ngày đi ép đồng nhân dân tệ tăng giá, công việc xuất nhập cảng của chúng ta không biết có còn giữ nổi không đây? Thật chẳng hiểu nổi lúc đầu mình lại chọn đi học tiếng Anh làm cái gì nữa? Đi làm mai mối cho tụi Mỹ chắc? Đúng là bực mình!” Tiểu Vương cũng than thở theo: “Chị Tiểu Giai à, hồi trước người ta muốn học ngoại ngữ cho thật giỏi để kiếm được thật nhiều, thật nhiều tiền của bọn tư bản đó!” Trầm Tiểu Giai bật cười: “Tiểu quỷ này, nghĩ ra được lý do hay thật đấy! Thôi bỏ đi, cho em một lời khuyên này, cứ đi mà cua mấy con bé người Mỹ ấy, cũng chẳng khác gì kiếm tiền của bọn tư bản, lại coi như cống hiến cho quốc gia nữa.” Lời pha trò của cô nàng khiến cả phòng phá ra cười ha ha.

Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy thật buồn cười, cô nằm ôm gối cười, người khẽ rung rung. Anh bước vào phòng khách, thấy cảnh đó liền cúi xuống hỏi: “Cười gì thế? Trông em có vẻ buồn cười dữ.” Giọng anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Lấy lại hơi sau trận cười, cô ngửi thấy mùi thơm tho từ trên người anh, thì ra anh vừa mới đi tắm. Tiện tay, cô chỉ vào nam phát thanh viên đang đọc bản tin: “Em thấy anh ta rất đẹp trai” “Chẳng có tí gì là thật cả!” Nhưng nói thì nói vậy, anh vẫn quay đầu nhìn chăm chú vào TV, rồi lại quay sang nhìn cô chằm chằm một hồi lâu: “Mắt em có vấn đề rồi phải không? Có một anh chàng siêu đẹp trai đứng ngay trước mặt mà lại đi nói cái gã trên TV đẹp trai! Em đi đo mắt là vừa rồi! Để mấy ngày nữa anh dẫn đến đài truyền hình một chuyến, bảo đảm sau này em miễn dịch hết với mấy cái gã đó!” Cô cũng bắt chước điệu bộ của anh, nhướng lông mày, hoài nghi nói: “Có thật không đó?” Thấy bộ dạng đó của cô, anh bật cười: “Cứ đi khắc biết.”

Điện thoại reng reng vang lên, mới nghe đã biết đó là của mình, cô định bò dậy tìm thì cánh tay dài của anh đã vươn tới xách lấy chiếc túi, đưa cho cô. Mở ra, thấy trên màn hình hiện ra hàng chữ: “Hình Lợi Phong đang gọi tới, bạn có muốn nghe hay không.” Cô bấm phím nhận cuộc gọi: “Alô” Thanh âm sang sảng của Hình Lợi Phong truyền tới: “Em đang bận à?” Cô ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy đôi mắt hắc bạch phân minh của anh mở to, chăm chăm nhìn cô hệt như đang thẩm tra. Cô đứng lên, bước tới cạnh bức tường kính, nhìn dòng xe hối hả, dòng người vội vã phía dưới, nói: “Em không bận, còn anh thì sao?” Hình Lợi Phong cười ha ha: “Anh cũng thế, cho nên mới nhớ đến em!” Cô cũng cười. “Tối nay cùng đi ăn nhé, anh sẽ tới đón em.” Hình Lợi Phong lại đang mời cô, tháng này anh đã mời rất nhiều lần rồi. Cô quay đầu, thấy anh đang nằm sấp trên ghế salon, nhìn cô không nhúc nhích. Trong lòng cô xuất hiện một thứ cảm giác không tên, cứ như thể mình đang làm chuyện gì có lỗi với anh vậy, nên mở miệng từ chối: “Không được rồi, để hôm nào khác nhé. Hôm nay em đã có hẹn rồi”

“Đàn ông à?” Anh cười nhìn cô cúp máy. Xưa nay lúc bên nhau hai người luôn tôn trọng sự riêng tư của người khác, chưa bao giờ hỏi nhiều về chuyện riêng của nhau, đó đã là quy củ bất thành văn, bởi lẽ quan hệ của họ còn xa mới tới mức phải khai báo hành tung. Câu hỏi vừa rồi chứng tỏ anh đã vượt ranh giới. Cô cười cười, không trả lời trực tiếp: “Có vấn đề gì sao?”Anh không đáp, chỉ bước tới ôm cô, cúi đầu gặm gặm chiếc cổ non mịn của cô. Vừa đau vừa nhột, cô dùng sức đẩy anh ra: “Xin anh đó, em còn phải đi gặp người ta nữa” Anh thuần thục né tay cô ra, rồi áp xuống môi cô. Động tác của anh ngày càng cuồng nhiệt, cô giãy dụa muốn thoát khỏi tay anh: “ Đừng quậy nữa! Ban ngày mà!” nhưng vô ích, anh đã xốc ngang cô lên bế đến phòng ngủ. Ngay từ đầu đến thăm nhà anh, liếc thấy nó một cái là cô tránh xa ra liền, vậy mà thoáng cái lại tới đó là sao?!! Thực tế sau này chứng minh, thời gian cô ở trong phòng ngủ tương đối nhiều.

***

Có lẽ vì lạ nhà nên sáng sớm cô đã tỉnh. Những tia sáng xa lạ, chiếc giường xa lạ, trần nhà xa lạ, cái gì cũng xa lạ, khiến đầu của cô trống rỗng trong vài giây. Cho đến khi thấy tấm lưng trần choán hơn nửa giường của anh, cô mới nhớ ra đây là nhà anh. Cô ngẩn ngơ kéo chăn đắp lên người, xích ra sát mép giường, cách anh xa ra, vậy mà vẫn không ngủ được. Bình thường cô thích nhất là sáng chủ nhật, cứ nằm ỳ trên giường chẳng cần phải kiêng sợ cái gì, cũng giống như trong những kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hồi nhỏ, cha mẹ không đánh thức mà cứ để cô ngủ bao lâu tùy thích.

Quay đầu lại, thấy khuôn mặt say ngủ thư thái như một đứa trẻ của anh. Rất ít khi cô thấy được vẻ mặt này của anh. Cô mơ hồ cảm thấy anh mang cô đến đây là để cả hai tiến thêm một bước nữa. Trong bất chợt cô thấy lòng trĩu nặng một nỗi phiền não chẳng rõ nguồn cơn. Dù sao cũng không ngủ được nữa, cô bèn dứt khoát đứng dậy. Ánh nắng đã nhè nhẹ chiếu vào, bây giờ đang là mùa thu nên nắng rất dìu dịu, uể oải buông xuống mặt đất. Cô vào phòng bếp tìm nồi, mở tủ lạnh lấy cơm cùng canh gà cẩu kỷ nhân sâm hôm qua nấu ra, xé thịt gà, bỏ cơm, canh, thịt vào nồi rồi bật bếp lên đun, lại tráng thêm vài quả trứng.

Cô chưa từng có ý định học nấu ăn, thời đi học thì quá bận đi làm kiếm tiền, đến lúc thực sự tìm được một công việc ổn định rồi cô mới có thời gian bắt đầu học cách chăm sóc bản thân cho tử tế. Lúc rảnh rỗi thì đi chợ mua ít đồ ăn về nhà nấu, thế là dần dần cô cũng biết cách nấu nướng. Trừ người nhà thì anh là người đầu tiên ăn những món do chính tay cô nấu. Vẫn nghĩ anh là người rất kén cá chọn canh, nhưng với những món ấy, anh lại ăn sạch sành sanh.

Anh cũng đã tỉnh, nhắm mắt quờ quạng hồi lâu vẫn không thấy người đâu, liền mặc đồ ngủ rồi đi ra ngoài. Phòng khách đã đầy mùi thơm. Anh thấy lòng ấm áp, cảm giác ấy giống như giữa trời đông giá rét mà thấy được một ánh đèn ấm áp trong nhà vậy. Biết ngay là cô ở trong bếp. Quả nhiên, cô đang đứng chân trần trước kệ bếp nấu cháo. Anh nhẹ nhàng vòng tay ôm cô từ phía sau, hít lấy mùi hương nhè nhẹ trên người cô. Thật ra thì đó có lẽ không phải là mùi hương, vì chưa bao giờ anh thấy cô dùng nước hoa, mà là mùi thơm trên người cô. Anh thấy lòng thanh thản vô cùng, tựa hồ mặt biển trải qua cơn sóng dữ thét gào, cuối cùng cũng trở về bình yên.

Cô nếm thử một miếng cháo, nói: “Mau đi rửa mặt đi, em dọn ra ngay bây giờ đấy” Anh tựa vào vai cô, cúi đầu “Ừ” một tiếng đầy vẻ vui sướng đến vô hạn, rồi mới buông cô ra, vào phòng vệ sinh rửa mặt. Chỉ một nhoáng là anh đã thần thanh khí sảng bước ra, nhận lấy tô cháo trên tay cô, bưng ra bàn ăn, lấy muỗng vội như đi ăn cướp. Thật ra tay nghề của cô cũng bình thường thôi, bao năm quen nếm món ngon khắp thiên hạ, anh đã sớm trở nên khó hầu hạ rồi, nhưng nhìn dáng vẻ của cô lúc nấu ăn, đặc biệt là lúc nấu cho anh, anh thấy lòng ấm áp, tựa hồ có một ngọn lửa nhỏ đang nhen lên từ tận đáy lòng, cháy bập bùng mãi không thôi, khiến toàn thân anh cũng được sưởi ấm.

Hai người im lặng thưởng thức cháo. Do nấu lâu nên thịt gà rất mềm, ăn vào miệng là tan ra ngay. Anh ăn ngấu nghiến nhưng trông vẫn vô cùng ưu nhã. Trong không khí lan tỏa một hương vị ngọt ngào, khung cảnh trông thật đầm ấm.

Chuông cửa cũng ham náo nhiệt, reng reng vang lên. Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cười trấn an: “Chắc là viên quản lý thôi” Nghĩ cũng đúng, sáng sớm như vậy còn ai vào đây nữa. Cô tiếp tục chiến đấu cùng chén cháo. Xem ra người tới không phải là quản lý, cô liếc sơ qua anh ta, âu phục phẳng phiu, chắc là cấp dưới hoặc người muốn cầu cạnh anh, vì trông điệu bộ anh ta rất cung kính. Cô không nghe rõ họ nói gì, một là vì ở cách khá xa, hai là vì cô cũng không muốn nghe, nhưng vẫn cảm giác được thỉnh thoảng anh ta lại liếc mắt về phía mình. Cô chỉ lẳng lặng ăn cháo, vừa ăn vừa nghĩ: “Hình như tay nghề của mình có chút tiến bộ”

Đến khi anh quay lại thì cô đã ăn gần no, đặt chén xuống, uể oải đưa tay chống cằm. Anh cười nhìn chén của cô: “Ăn có chút xíu vậy đã no rồi sao? Giống y như gà mổ thóc vậy” Cô háy mắt: “Anh có biết đây gọi là cống hiến cho quốc gia, cho thế giới không? Không thấy bao nhiêu người ở châu Phi còn không có cái ăn hả?” Anh đang trong tâm trạng rất vui, cười ha ha không dứt: “Vậy còn cái tô bự này anh phải xử lý làm sao bây giờ?” Cô đứng dậy: “Không ăn thì đổ đi!” rồi làm bộ muốn dọn. Anh liền kéo cô lại: “Thôi, thôi, nói giỡn thôi mà, anh sẽ ăn hết sạch, vậy được chưa?” Cô được thế, liền không buông tha: “Một miếng cũng không được thừa, không thì phạt anh phải rửa chén!” Anh đang ngậm cháo nên cằn nhằn nghe không rõ: “Phiền muốn chết luôn. Giờ đã vậy không biết lúc già sẽ như thế nào nữa! ”

Cô thấy lòng chùng hẳn xuống. Không để ý đến anh nữa, cô qua phòng khách, cuộn mình trên ghế salon, cầm điều khiển TV bấm lia lịa nhưng mãi vẫn không thấy kênh nào vừa ý. Anh nhấn nhá trong bếp một lúc lâu rồi mới đi ra. Cô không ngẩng đầu: “Tưởng anh ấp trứng trong đó rồi chứ!” rồi đứng lên đi vào bếp định dọn dẹp. Vào tới nơi, cô lấy làm kinh hãi: anh đã dọn gọn gàng hết giùm mình rồi! Sao anh lại biết làm mấy thứ này cơ chứ, từ nhỏ đến lớn chắc chưa bao giờ anh phải động tay động chân nữa! Cô xoay người lại thì thấy anh đang đứng ngay đằng sau, chăm chăm nhìn cô, dịu dàng nói: “Anh ăn sạch, cũng rửa xong xuôi rồi”