Một buổi sáng đẹp trời, đẹp với người khác nhưng lại rất kinh hoàng đối với tôi. Khi tôi vừa mở mắt, 1 cơn co thắt bao tử khiến bụng dạ tôi lộn nhào, tôi từ trên giường chạy vội vào trong toilet nôn ói, ói ra hết mật xanh mật vàng, ói quặn hết cả bụng, ói không còn giống gì trong bao tử cả. Đầu óc thì say xẩm choáng váng muốn xỉu lên xỉu xuống. Tôi vịn tay lên tường chống đỡ bản thân, ông thầy già hoảng hồn chạy phía sau lưng tôi, đỡ người tôi như 1 cái xác vật vờ.

- Em bị sao vậy? Mới ngủ dậy sao lại ói tái mặt thế này, hôm qua có ăn trúng gì không?

- Chắc em nghén rồi, con anh cũng hơn 7 hay 8 tuần gì rồi mà. Bác sĩ dặn thời điểm này sẽ bị. Hic, chắc em tiêu mất, oẹ....oẹ.....

Nhìn tôi khổ sở thế này, ổng bắt đầu cảm thấy áy náy và hối hận. Khi tôi nôn đã đời không còn sức để mà nôn nổi nữa. Thầy lấy khăn lau mặt cho tôi tỉnh táo rồi dìu tôi về giường, tôi say sẩm nên nằm bí tị chả tha thiết ăn uống gì, chỉ muốn kéo chăn nằm nhắm mắt ngủ thôi.

Được 1 lát, ổng bưng tô phở bò dì Phương nấu mang tận vào phòng cho tôi ăn tại giường.

- Em, dậy ăn dùm anh đi. Ráng đi em.

Tôi mệt mỏi mở mắt, thấy thầy khuôn mặt lo lắng và hao tâm vì tôi thế này, nên cũng ráng lết đầu dậy ngồi, vén tóc cho gọn gàng, toan ra ghế sô pha ngồi ăn cho đàng hoàng, mà trời ơi, sao nó chóng mặt đến thế này cơ chứ. Khi tôi đặt mông yên vị ngồi trên ghế, thầy lấy thun buộc tóc lại cho tôi, đôi mắt xót xa:

- Anh xin lỗi, giờ anh mới hiểu tại sao ba anh hồi xưa không muốn cho mẹ sanh đẻ là vậy? Em mới thế này anh đã chịu không nổi, em mà đau đẻ chắc anh nát lòng mà ngất trước khi em sanh luôn quá!

Tôi mặc dù đang rất nhợt nhạt và rũ rượi, nhưng nghe thầy nói xong cũng phải ôm miệng cười, xóc xỉa:

- Ai kêu...Khoái cho em có bầu lắm! Tại anh hết đó, anh vừa lòng chưa?

- Thôi em ăn đi, cho anh an lòng cái.

Tôi lấy đũa bắt đầu khều vài cọng phở trong tô nước lèo còn bốc khói nghi ngút. Miệng đắng nhắt có cảm thấy ngon lành gì đâu. Xin lỗi công sức nấu của dì Phương nha! Tại con đang nghén quá. Nhưng ăn được muỗng thứ 3 là...”oẹ”...Tôi lấy tay che miệng lao vào toilet ói tập 2 tiếp. Ông thầy già đã trắng mắt rồi, nhìn tôi mà kiềm lòng không nổi. Tôi lắc đầu xin lỗi vì mình không dám ăn nữa, vì mắc ói quá, ăn vào rồi ra liền cũng vậy thôi. Cho phép tôi lên giường ngủ để quên cơn ói, vả lại tôi cũng choáng lắm rồi. Tôi kêu thầy cứ yên tâm đi làm đi, tôi ở nhà tự lo liệu cho mình được.

- Thôi thôi, anh xin em. Nhìn em thế này mà anh bỏ đi làm chắc như ngồi trên đống lửa có tập trung được đâu. Em nằm ngủ 1 xíu đi, có thèm gì anh kêu dì Phương nấu cho em ăn.

- Anh làm như cả thế gian có mình em mang bầu với ốm nghén á. Rồi cũng qua thôi mà, em nghén tới 12 hay 13 tuần gì mới hết cơ. Chẳng lẽ anh vì em mà bỏ làm cả tháng hả. Thôi anh đi đi, đói em tự khắc ra ăn à, em lớn rồi có phải con nít đâu anh. Có dì Phương ở nhà với em rồi mà.

Phải nói mãi 1 hồi ổng mới quyến luyến ra đi và cho tôi nằm ngủ. Tôi cứ ngủ li bì suốt như vậy, đến lúc trưa ổng về tôi vẫn chưa đã mắt. Thầy thở dài gọi điện hỏi hết người này đến người kia, cầu kiến cả bác sĩ sản phụ khoa hôm bữa đã khám cho tôi. Đến chiều tối, cơn nghén vơi bớt, tôi mới có thể ăn uống được chút gì đó vào người. Nhưng chỉ làm ơn, đừng có mùi cá tanh, mùi thịt sống hay mùi dầu mỡ phảng phất. Tôi chỉ cần hít 1 cái là ói đến ngu người luôn.

Thầy đem thuốc bổ và thuốc giảm các cơn nghén dành cho bà bầu, đã được bác sĩ tư vấn và chỉ định đem về cho tôi uống. Nghe nói do tôi bầu thai đôi nên triệu chứng thai nghén sẽ nặng hơn những mẹ bầu 1 thai thông thường khác. Tối đêm thì trằn trọc khó ngủ, đến sáng là lại ói xanh mặt mày rồi ngủ ngày li bì, ăn uống không vào được miếng nào vô người. Chẳng mấy chốc tôi rạc cả người, teo héo, xanh xao hơn hồi còn con gái chưa ăn ở với ổng, cặp mông tròn trịa ngày đã teo vào cả khúc khiến thầy muốn mếu máo tiếc hùi hụi. Thấy tôi thế này, ông thầy già lo lắng, mất ăn mất ngủ đến xuống kí, xanh xao theo luôn cả tôi. Ai kêu thương vợ quá làm chi?

Chị Lệ cùng Ly và Phong cũng thường xuyên đến nhà thăm hỏi và xem tình hình của tôi. Do cũng từng mang thai và sinh nở, nên bà nắm bắt rõ phần nào tình trạng của tôi hiện nay. Bà quen rất nhiều bác sĩ Đông Y giỏi, mời họ về nhà châm cứu và bấm huyệt cho tôi. Nhờ tất cả công lao của mọi người, cuối cùng tôi cũng thuyên giảm các triệu chứng ốm nghén và thai hành. Và mối quan hệ của chị em thầy cũng dần dần được cải thiện.

——-—— —

Bữa nay 2 nhóc nhà tôi đã được hơn 12 tuần, theo chỉ định là đã đến ngày tái khám để làm các xét nghiệm quan trọng. Tôi hồi hộp không biết chúng nó trong bụng ra sao rồi nhỉ, có lớn được miếng nào không ta? Thầy theo tôi vào hẳn phòng siêu âm, khi đầu dò lướt trên bụng rồi phóng hình từng đứa, chúng nó đã có chân có tay hoàn chỉnh hết rồi đó. Trời ơi, nhìn cưng muốn xỉu luôn. Nhưng có khúc này không đúng lắm!

Hai thai nhi trong 2 bọc ối khác nhau, trạng thái của chúng nó cũng khác nhau hoàn toàn. Một bé thì khoan thai, nhìn sơ qua đã thấy dáng vẻ điềm đạm. Còn đứa kia thì, ôi thôi nó lộn nháo nhào như “Trái đất này, là của chúng mình!”.

Theo quy định hiện nay, không được cung cấp giới tính thai nhi cho mẹ bầu đến lúc sanh. Nhưng bác sĩ siêu âm vẫn tiết lộ khéo cho tôi và thầy rằng:

- Chu choa, giống ba hết nha!!! Rõ mồn một thế này cơ mà, không lẫn đi đâu được. Cái ông thần này mốt chắc quậy lắm nè!

Bà di chuột chỉ vào thằng nhóc đang nhảy hip hop trong bụng tôi trên màn hình siêu âm kia. Dẫu vậy chúng nó vẫn còn quá nhỏ để tôi có thể cảm nhận được cử động của tụi nó trong bụng. Ông thầy già chống cằm nhìn 2 thằng oách con của mình mà mắt muốn rưng rưng, xúc động không nói nên lời. Kết quả siêu âm độ mờ da gáy của 2 bé đều bình thường. Các kết quả xét nghiệm máu còn lại thì phải chờ 1 thời gian. Nhưng do phải lấy máu khá nhiều nên tôi bị hơi choáng. Thấy tôi ngồi nghỉ cho qua cơn, ông thầy già cứ vuốt tóc, xoa tay xoa chân, hôn “chóc, chóc” tôi không ngừng, miệng thì liên tục rủ rỉ yêu thương, khiến ai nấy trong phòng khám đều ghen tị và ngưỡng mộ, làm tôi ngại đỏ bừng cả mặt:

- Cám ơn em nhiều lắm, anh thương em quá à! Lát thèm gì anh chở em đi ăn. Cho em ăn đã luôn ha!

- Em thèm ăn sầu riêng.

Nói là làm, khi tôi về đến nhà, nhân viên của cửa hàng trái cây xuất nhập khẩu có tiếng an toàn, bao sạch, bao ngon ở Sài Gòn đã giao mấy thùng sầu riêng tới cửa nhà. Trời ơi, nghe cái mùi nồng nàn này chịu sao thấu đây? Tôi ăn thay cơm còn được nữa mà. Đúng là ”hạnh phúc là được ăn ngon đó babe!”

Thấy tôi đã chịu ăn uống, bớt nôn ói, ông thầy già mới bắt đầu yên lòng. Nên tôi thèm gì là cho ăn đó, ăn cho đã cái miệng rồi thôi. Nhưng dạo gần đây tôi bắt đầu đi vệ sinh với tần số rất nhiều, chốc chốc lại đi, tối đang ngủ say phải ngóc đầu dậy đi mấy chập lận. Ổng sợ tôi đêm khuya mắt nhắm mắt mở đi trượt chân té, phải kêu người lót thảm chống trượt hết nhà tắm cho ổng an tâm.

Căn biệt thự bên quận 7 đã hoàn thành, đồ đạc cũng đã được sắp đặt chỉnh chu đàng hoàng. Khi tôi bầu được 5 tháng, thầy và tôi dời tổ ấm về đó ở, mặc dù tôi hơi buồn và tiếc nuối, vì căn hộ cũ này chứa rất nhiều cái lần đầu tiên của chúng tôi. Thầy nói rằng ở trong trung tâm khói xe bụi quá, với không gian chật hẹp gò bó tù túng, sợ tâm trạng tôi không được thoải mái. Nên bắt buộc tôi phải di dời, nhưng quả thật, không di dời thì đúng là hơi uổng! Cái này phải gọi là biệt phủ chứ biệt thự cái nỗi gì. Xung quanh đường phố hiếm khi xuất hiện phương tiện giao thông, không khí trong lành mát mẻ hơn ở nội thành rất nhiều.

Thầy cho trồng rất nhiều cây xanh rợp bóng quanh nhà, bãi cỏ phủ đầy mảnh sân rộng, tha hồ cho 2 thằng nhóc trong bụng sau này lớn bay nhảy lung tung. Quan điểm của ông thầy già trước nay là luôn muốn hoà mình vào thiên nhiên, chăm chỉ là người chơi hệ cây xanh, nên không gian xung quanh nhà trong lành và mát mắt rười rượi, khiến ai bước vào cũng cảm thấy được thư giãn tinh thần rất nhiều.

Thầy cho thiết kế không thiếu bất kì 1 món ăn chơi nào trong tổ ấm mới của chúng tôi. Rạp chiếu phim mini, phòng bar, phòng tập gym, hồ bơi....các kiểu, chuyến này tôi khỏi sợ buồn chán rồi. Đúng như Gducky đã hát: ”Chả hiểu nhiều tiền để làm gì? Nhiều tiền để mình, làm, được, thật là, nhiều điều thần kì.”

Sau khi dọn nhà được vài ngày, tôi rủ đám bạn chí cốt con Thanh, Mỹ và thằng Khoa đến nhà tôi làm 1 trận linh đình, vì ông chồng già đã đi làm lâu rồi. Ổng cũng khuyến khích tôi mời bạn đến chơi để trò chuyện cho tôi khỏi u sầu. Khi thấy xe thằng Khoa đậu ở sân, con Mỹ ở ghế sau xuống trước, lúc này thằng Khoa và con Thanh ở băng ghế đầu mới bước xuống sau. Mặt đứa nào đứa nấy nó nhăn như đít khỉ. Rồi, lại choảng nhau chuyện gì nữa rồi. Con Mỹ lắc đầu tiến đến bên tôi thở dài nói:

- Má, 2 đứa ôn này nó yêu nhau mà kiếm chuyện cãi nhau suốt mày ạ! Tao đi theo sau mà mệt mỏi với 2 tụi nó.