Cả hành lang không phát ra một tiếng động nào khác ngoài hơi thở có phần dồn dập của Thôi Kỳ Sinh.

Phản xạ đầu tiên của hắn sau câu nói kia chính là liếc mắt nhìn qua phía Âu Dương Kiều Vỹ. Ánh mắt như xuất hiện vài tia xấu hổ gượng gạo khó nói thành lời.

Không rõ vì ở ngoài trời lạnh quá lâu hay vì một chuyện khác làm hơi thở của Thôi Kỳ Sinh trở nên kỳ quặc như thế, nhưng rồi hắn cũng bình tĩnh rất nhanh, tránh đi chủ đề nhạy cảm đó, gằn giọng với Liêu Kế Hải.

“Cho tôi vào rồi nói được không? Anh đừng có ức hiếp người khác.”

Liêu Kế Hải chẳng buồn lên tiếng nữa, đẩy cửa đi vào trước. Thôi Kỳ Sinh cùng Âu Dương Kiều Vỹ đồng loạt tiến lên, vô tình đụng vào nhau.

Cả hai sau đó khựng lại, quay mặt nhìn đối phương.

Khi Thôi Kỳ Sinh định nhường bước thì Âu Dương Kiều Vỹ đã sớm lùi ra phía sau, thái độ vô cùng chừng mực lại lễ phép.

Thôi Kỳ Sinh hơi sững người nhưng cũng không nói gì, lập tức đi vào bên trong.

Trong phòng có máy sưởi, cơ thể lạnh cóng của hắn cuối cùng cũng được ấm áp trở lại.

Từng căn nhà ở đây được bày trí khác nhau, tùy theo sở thích của người mua nó. Đối với Liêu Kế Hải, sở thích của anh cũng khá đơn giản. Tông màu chủ đạo của căn nhà là màu trắng, những chỗ khác điểm nhấn là màu xám lông chuột. Nhìn qua khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu thoải mái đôi mắt.

Đồ nội thất trong phòng cũng không quá cầu kỳ. Một chiếc ghế sô pha, một tivi màn hình mỏng đặt ngay đối diện. Thứ được anh đầu tư nhất có lẽ là quầy rượu ngay chính trong căn nhà của mình.

Liêu Kế Hải tuy không thích uống rượu nhưng lại có sở thích sưu tập những loại rượu vừa hiếm vừa đắt. Nhìn qua bên trái sẽ thấy một quầy rượu vô cùng sạch sẽ ngăn nắp. Từng chai rượu được sắp xếp theo loại và thời gian. Hầu như anh sưu tầm không thiếu một chai nào, dù cho giá có chát đến đâu đi nữa.

Sau khi vào trong, Liêu Kế Hải tùy ý ném chiếc túi da lên ghế salon. Thôi Kỳ Sinh rúc người trên ghế, cố gắng làm ấm lại cơ thể của mình.

Chỉ có Âu Dương Kiều Vỹ đi đến bên cạnh cửa sổ lớn, rũ mắt nhìn xuống bên dưới. Hướng của cửa sổ có thể nhìn thẳng ra ngoài đường lộ, rất nhộn nhịp và tấp nập.

Cả ba đều không ai lên tiếng nói chuyện, khiến cho bầu không khí chìm trong yên tĩnh.

Một lúc sau, Thôi Kỳ Sinh dựa người ra sau ghế, ngoảnh đầu nhìn Âu Dương Kiều Vỹ vẫn còn im lặng, bèn chủ động lên tiếng:

“Dạo gần đây không thấy cậu đến Thịnh Thế nữa, không muốn làm người mẫu nữa sao?”

Nghe hỏi, Âu Dương Kiều Vỹ có chút giật mình, quay lại nhìn đối phương. Đứng ở góc này nhìn Thôi Kỳ Sinh, cậu dường như đã nhận ra được nhan sắc của người này không hề tầm thường. Tuy phong cách của hắn phóng khoáng hoang dã, nhưng càng nhìn sẽ càng dễ bị mê đắm trong vẻ đẹp đầy dụ dỗ đó.

Nhất là nốt ruồi bên dưới khóe mắt của Thôi Kỳ Sinh, màu son, cực kỳ xinh đẹp.

Âu Dương Kiều Vỹ đứng bất động nhìn ngắm Thôi Kỳ Sinh mà không hề hay biết đối phương đang tỏ ra khó hiểu nhìn cậu.

Trong một khoảnh khắc nào đó, cậu bỗng nghĩ đến Vưu Kiện. Nghĩ đến hình mẫu lý tưởng trong lòng của anh là gì, người nào sẽ phù hợp nhất với một người hoàn hảo như anh.

Sau đó, cậu nhìn thấy Thôi Kỳ Sinh, đột nhiên vỡ ra một tiếng, người này thật sự rất phù hợp khi đi bên cạnh Vưu Kiện.

Chính cậu cũng bị suy nghĩ này làm cho giật mình sửng sốt.

Lúc thu lại tâm tư kỳ quái của mình, Âu Dương Kiều Vỹ mới phát hiện Thôi Kỳ Sinh đã đứng dậy từ bao giờ. Hắn chậm rãi rảo bước đi tới trước mặt cậu.

“Cậu làm gì mà nhìn tôi ghê vậy? Trên mặt tôi dính cái gì sao?”

Âu Dương Kiều Vỹ thấp hơn Thôi Kỳ Sinh một vài phân, nhưng không quá chênh lệch. Cậu lùi chân về phía sau, lưng vô tình chạm vào cửa kính.

“Xin lỗi, khi nãy…tôi hơi xao lãng. Dạo gần đây việc học quá bận rộn nên tôi không thường xuyên đến Thịnh Thế. Với cả, đây chỉ là những lần trùng hợp may mắn mà thôi, không có nghĩa tôi sẽ thực sự theo đuổi nó.”

Thôi Kỳ Sinh nheo mắt lại: “Không thực sự theo đuổi sao? Vậy là cậu chỉ làm cho vui thôi à?”

“Không hẳn vậy. Khi nào cậu của tôi cần, tôi sẽ đến giúp.”

“À…” Thôi Kỳ Sinh bỗng cười một tiếng, “Có cậu làm ở trong Thịnh Thế, một bệ đỡ vững vàng như thế, đúng là thích thật ha!”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe ra trong giọng nói của người kia có sự mỉa mai châm chọc, vì vậy cậu không đáp lại, chỉ im lặng vòng qua người hắn, đi đến ghế salon ngồi xuống.

Trên bàn có một tách trà đã nguội.

Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy khát nước, vậy là nâng tách trà rót ra một ly đầy, uống liền mấy hớp.

Ngược lại, Thôi Kỳ Sinh thản nhiên đi đến quầy rượu phía bên kia, đứng nhìn một lúc mới lấy ra một chai rượu đã uống dở. Hành động tùy ý này của hắn khiến cho cậu phải suy nghĩ.

Hình như đây không phải là lần đầu Thôi Kỳ Sinh đến đây.

Nếu như quầy rượu là một báu vật của Liêu Kế Hải, điều đó có nghĩa không có ai được phép động tay động chân vào bất kỳ đồ đạc nào ở đấy.

Nhưng Thôi Kỳ Sinh rất thản nhiên, rót rượu ra ly, uống một ngụm làm ấm người.

Hai khung cảnh đối nghịch nhau xảy ra trong cùng một gian phòng.

Thôi Kỳ Sinh lắc nhẹ ly rượu trong tay, sau đó hướng mắt đến Âu Dương Kiều Vỹ đang cầm tách trà, khẽ cười hỏi: “Kiều Vỹ, cậu đã có người yêu chưa?”

Câu hỏi riêng tư này, thật ra mà nói thì cũng không quá nhạy cảm cho lắm. Có điều, cách hỏi của người kia khiến cho cậu không thoải mái lắm.

Đặt tách trà xuống bàn, Âu Dương Kiều Vỹ nhẹ gật đầu.

Nhìn vẻ mặt có chút ngượng ngùng của cậu làm cho Thôi Kỳ Sinh cảm thấy thú vị vô cùng.

Hắn được đà hỏi tiếp: “Vậy cậu với người yêu có thường xuyên gặp nhau không?”

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt lên đáp: “Cũng thường.”

“Ồ.” Khóe môi người kia khẽ cong lên, vẻ mặt tỏ ra như kinh ngạc, “Ừm, tôi cứ nghĩ cậu với người yêu sẽ yêu xa chứ. Đây chỉ là cảm giác của tôi thôi, không hiểu sao lại thấy như vậy. Nhưng mà không yêu xa là được rồi, yêu xa cần niềm tin mãnh liệt lắm, đúng không?”

“Anh nói không sai. Nhưng tôi lại nghĩ, dù cho yêu xa hay không, chúng ta cũng cần phải tin tưởng vào đối phương.”

Thôi Kỳ Sinh không nói nữa, chân mày hơi nhướn lên.

“Khi thật sự yêu một người rồi, thì chúng ta sẽ hoàn toàn tin tưởng vào người đó, dù trong hoàn cảnh nào cũng không được suy suyễn. Ngoại trừ… chính miệng người đó thừa nhận việc làm sai trái của mình.”

“Thế sao?” Thôi Kỳ Sinh cười cong đuôi mắt, “Suy nghĩ của cậu cũng thú vị lắm đó. Nghe qua như kiểu người một khi đã yêu sẽ yêu hết mình, yêu sống chết, nhưng khi kết thúc cũng rất dứt khoát thẳng tay. Vậy cậu có tin người yêu của mình không?”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn thẳng vào mắt của hắn, đáp một chữ: “Tin!”

Vì cuộc nói chuyện với cậu thú vị hơn trong tưởng tượng mà Thôi Kỳ Sinh quên mất mình còn một ly rượu chưa uống quá nửa. Hắn liếc nhìn chất lỏng có màu trong ly, vô tình nhìn thấy khuôn mặt phản chiếu của bản thân.

Khuôn mặt hiện lên trên thân ly khẽ nở ra một nụ cười bí hiểm.

Thôi Kỳ Sinh cúi đầu nhấp một ngụm cuối rồi nói: “Niềm tin của cậu, quả là đáng khen. Hy vọng người yêu của cậu sẽ xứng đáng với niềm tin mãnh liệt này.”

Ánh mắt cùng nụ cười của Thôi Kỳ Sinh tựa như gieo một chiếc mầm vào trong lòng của Âu Dương Kiều Vỹ. Cậu không biết chiếc mầm này rồi sẽ mọc lên loại cây như thế nào.

Là cây tốt… hay là cây độc, cậu thật sự không biết được.

Đúng lúc này, Liêu Kế Hải từ trên lầu bước xuống. Từ nãy đến giờ anh ở trên phòng thay đồ tắm rửa. Khi xuống dưới nhà thì cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt kỳ quặc.

Liếc mắt nhìn Âu Dương Kiều Vỹ, thấy cậu không có gì mới đánh mắt nhìn qua Thôi Kỳ Sinh. Sau đó anh đi tới gần, giành lấy ly rượu trong tay của hắn.

“Cậu tùy tiện quá rồi đấy.”

Thôi Kỳ Sinh nghe thấy giọng nói, không khỏi giật mình.

Ly rượu trong tay nhá mắt đã biến mất.

Thôi Kỳ Sinh nghiêng người dựa vào quầy bar, cơ thể có phần uể oải rã rời, thật sự không muốn phải nhúc nhích vận động nhiều.

“Này, tôi nhờ anh một chút việc có được không?”

Liêu Kế Hải lạnh nhạt nhìn anh.

“Chuyện đêm qua, hình như có người phát hiện tôi đi vào quán bar…à không, ừm…”

Thôi Kỳ Sinh sực nhớ đến sự hiện diện của một người nữa, vì vậy nhanh chóng thay đổi câu nói, “Chúng ta lên phòng nói chuyện đi.”

Vốn dĩ Liêu Kế Hải đã nắm được việc mà Thôi Kỳ Sinh định nhờ vả mình rồi. Nhưng anh vẫn giả vờ như chưa biết bất cứ chuyện gì. Khi nghe hắn đề nghị nói chuyện riêng, anh hơi nhìn qua phía của cháu trai, ánh mắt không nhìn ra được tâm tư suy nghĩ.

“Bảo bối.” Đột nhiên anh lên tiếng gọi cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ giật mình dời tầm mắt đặt lên người anh.

Liêu Kế Hải nhàn nhạt mỉm cười nói: “Trong bếp có đồ ăn hồi sáng vừa nấu, con vào hâm nóng lại rồi dùng đỡ đi. Tối nay cậu sẽ làm món con thích.”

Sự cưng chiều ngọt ngào này bỗng dưng làm cho Thôi Kỳ Sinh ngứa mắt.

Bình thường Liêu Kế Hải là người ranh mãnh ghê gớm cỡ nào, ai mà không biết nữa chứ. Lúc này trước mặt hắn, anh như một người đàn ông dịu dàng ôn nhu vậy, nhìn không quen mắt cũng là chuyện không lạ gì.

Nghe tới đồ ăn, bao tử của cậu cũng theo phản xạ kêu lên vài tiếng khe khẽ.

“Vâng, vậy hai người cứ nói chuyện riêng đi, con vào bếp hâm đồ ăn.”

Trước khi đi khỏi, Liêu Kế Hải lấy ra một thứ đưa cho Âu Dương Kiều Vỹ.

Cậu nhìn vật trong tay anh, có chút sững sờ.

Là di động của cậu.

Liêu Kế Hải đặt điện thoại vào tay cậu, nói: “Mẹ con đưa cho con đó. Ít nhất cũng có điện thoại để mà liên lạc.”

Âu Dương Kiều Vỹ giữ điện thoại, thấp giọng thì thào: “Cảm ơn cậu…”

“Không có gì đâu. Vào hâm đồ ăn đi.”

Sau đó Liêu Kế Hải cùng Thôi Kỳ Sinh lên phòng nói chuyện với nhau.

Nhìn theo bóng lưng của hai người dần khuất ở lối rẽ cầu thang, Âu Dương Kiều Vỹ vô thức nắm chặt chiếc điện thoại trong tay mình. Đến khi cậu thả lõng, lòng bàn tay đã ấm nóng.

Ở trong tủ lạnh có vài món đã nấu sẵn, cũng khá đơn giản. Âu Dương Kiều Vỹ lấy ra, bỏ vào lò vi sóng, hâm nóng trong vài phút.

Lúc ngồi đợi, cậu cầm lấy điện thoại, mở nguồn, kiểm tra một chút. Hầu như mọi thứ đều không thay đổi, thậm chí đến hình nền vẫn là hình dáng của Vưu Kiện.

Trong phòng khách chan hòa ánh sáng, một ít hắt lên màn hình, làm nhòe đi khuôn mặt điển trai của anh. Xung quanh còn có mùi thơm thoang thoảng của rượu, chua chua ngọt ngọt.

Tiếng lò vi sóng báo hiệu khẽ khàng vang lên, vô tình kéo lại tâm trí đang lơ đễnh của Âu Dương Kiều Vỹ. Cậu buông điện thoại xuống, quay người đi vào múc đồ ăn ra dĩa.

Đồ ăn hâm nóng đến bốc khói nghi ngút, mùi thơm của thịt lấn át đi mùi rượu ở bên kia.

Lúc cậu vừa cầm muỗng múc một ít đồ ăn thì chuông điện thoại bất ngờ reo lên.

Vẫn là giai điệu quen thuộc đó.

Âu Dương Kiều Vỹ hơi giật mình, lập tức buông muỗng, liếc mắt nhìn qua màn hình. Trên đó hiện hai chữ “Văn Văn”.

“Alo?”

Phía bên kia dường như trộn lẫn tạp âm, phải mất vài giây mới yên tĩnh trở lại, truyền đến một giọng nói gấp gáp vui mừng:

“Tiểu Vỹ? Ơ, cậu nghe máy rồi sao? Mấy hôm nay sao cậu không đến trường? Có chuyện gì nghiêm trọng lắm à? Cả thầy Vưu cũng không đến trường luôn đó!”

Sau khi đợi cô tuôn một tràng xong xuôi, Âu Dương Kiều Vỹ mới chậm rãi trả lời: “Thật ra thì ba mẹ của mình đã biết chuyện rồi.”

“Biết chuyện?” Chúc Văn thảng thốt, “Chuyện của cậu với thầy Vưu hả?”

“Ừm.”

“Cho nên…cậu mới bị ba mẹ cấm túc, không thể đến trường cũng không được dùng điện thoại?”

“Ừm.”

“Vậy bây giờ cậu đang ở đâu thế? Sao nghe máy được rồi? Cậu bỏ nhà đi à?”

Âu Dương Kiều Vỹ cảm thấy bái phục suy nghĩ của Chúc Văn thật sự. Chỉ mới nói vài câu ngắn ngủn như thế mà đã nắm bắt được tất cả trọng điểm rồi.

Cậu cầm muỗng khuấy nhẹ chén canh, khẽ cười: “Ờ, mình bỏ nhà đi đó. Hôm qua mình ở bên nhà của thầy Vưu, nhưng bây giờ thì đang ở nhà của cậu.”

Đầu dây bên kia thoáng im lặng.

Âu Dương Kiều Vỹ đặt điện thoại xuống bàn, mở loa ngoài để thuận tiện cho việc ăn uống. Vừa ăn được hai muỗng canh thì nghe thấy giọng nói của Chúc Văn vang lên.

“Tiểu Vỹ, dạo gần đây thầy Vưu với cậu vẫn ổn chứ?”

Cậu cúi đầu ăn một miếng, ánh mắt hơi nhìn sang màn hình điện thoại.

Một lúc sau mới ậm ừ đáp: “Vẫn ổn. Có chuyện gì sao?”

Chúc Văn như thở mạnh ra một hơi: “Ừ thì…cũng không có gì nghiêm trọng đâu. Tớ thuận miệng hỏi thăm thôi à. Mà đêm hôm qua, thầy Vưu có ở nhà không?”

Khi đến câu hỏi này, tâm trạng của cậu như sóng dữ cuộn trào.

Đây cũng là điều mà cậu rất muốn hỏi anh nhưng hồi sáng nay vẫn chưa có cơ hội mở miệng nhắc đến.

Bây giờ Chúc Văn cũng hỏi, liệu có phải là trùng hợp?

Âu Dương Kiều Vỹ siết chiếc muỗng trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Không có. Hôm qua…thầy ấy bận việc, không về nhà.”

“Bận việc?” Chúc Văn ngừng lại một chốc, “Thầy có nói với cậu là bận việc gì không?”

“Không có.”

“Tiểu Vỹ…”

Lần này giọng điệu của cậu bỗng trở nên nhạy cảm: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

“Chuyện này thật ra tớ cũng không dám chắc, nhưng mà có người cho tớ biết. Đêm hôm qua thầy Vưu hình như đã ở quán bar đó, nhưng là ở cùng với một người khác, cả đêm.”

Chiếc muỗng trong tay cậu bất ngờ rơi xuống, va chạm với thành dĩa, tạo ra âm thanh chói tai.

Âm thanh truyền vào trong điện thoại, Chúc Văn dễ dàng nghe ra được, vì vậy vội vàng nói tiếp: “Tiểu Vỹ, tớ hoàn toàn là vì muốn tốt cho cậu. Dù sao tính của thầy Vưu từ trước đến giờ đã không còn lạ nữa, mà cậu thì lại rất tin tưởng thầy ấy. Tớ thật sự không muốn tình cảm của cậu bị người khác xem thường.”

“Cậu nghe ai nói?”

“…Anh họ của tớ. Cậu biết đó, tớ có một người anh họ làm trong Thịnh Thế, vừa vặn là quản lý của một người mẫu diễn viên nổi tiếng. Mà người đó cậu cũng từng gặp rồi, còn từng làm chung với nhau nữa.”

Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác lỗ tai của mình trở nên ù ù cạc cạc, mọi âm thanh truyền đến đã không còn rõ ràng được nữa. Cậu nhìn xuống dĩa thức ăn vẫn còn nguyên, tâm trí nhất thời rỗng tuếch.

Nhưng chỉ một lúc sau, cậu bỗng bật ra một cái tên: “Thôi Kỳ Sinh?”

Một cái tên này so với một tiếng xác nhận của Chúc Văn cũng chẳng là gì.

Giọng nói của cô vang lên khiến đáy lòng đang cuộn trào của cậu lạnh buốt.

Tựa như từng cơn gió bên ngoài cửa sổ đang dồn dập thổi vào, thấm sâu trong xương tủy.

Âu Dương Kiều Vỹ lắc nhẹ đầu, sau đó đứng bật dậy, khiến chiếc ghế suýt nữa ngã xuống đất.

Đúng lúc này, Liêu Kế Hải cùng Thôi Kỳ Sinh từ trên lầu bước xuống. Hai người họ nhìn thấy bóng dáng của cậu ở trong bếp, tinh thần hình như không được ổn cho lắm.

Liêu Kế Hải nhanh chóng đi vào, nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ đứng bất động, điện thoại trên bàn liên tục phát ra một giọng nữ.

“Tiểu Vỹ, cậu đâu rồi? Cậu ổn chứ? Tiểu Vỹ, Tiểu Vỹ…tít—“

Liêu Kế Hải bước tới, nhấn nút ngắt kết nối. Sau đó anh ngẩng mặt nhìn cậu, bình tĩnh hỏi: “Con làm sao vậy?”

Nghe thấy giọng của anh phát ra, Âu Dương Kiều Vỹ mới sực tỉnh, nhìn qua điện thoại.

Cuộc gọi đã kết thúc.

Nhưng từng lời của Chúc Văn cứ văng vẳng bên tai cậu không ngừng.

Âu Dương Kiều Vỹ ngẩng mặt nhìn Liêu Kế Hải, phía sau anh là Thôi Kỳ Sinh cũng ra vẻ hiếu kỳ nhìn cậu.

“Dạ…không có gì ạ.”

Liêu Kế Hải nhìn xuống dĩa thức ăn, hơi nhíu mày: “Con vẫn chưa ăn xong sao?”

“Con không thấy đói lắm…”

“Vậy con lên phòng cậu nghỉ ngơi một chút đi.”

Âu Dương Kiều Vỹ im lặng làm theo lời anh, một câu cũng không cãi. Cậu xoay người, đi về hướng cầu thang, từng bước run rẩy đi lên.

Bên dưới phòng khách chỉ còn có hai người.

Thôi Kỳ Sinh ngước mắt nhìn lên lầu, không khỏi cười khẩy: “Bộ dạng này của anh ghê tởm lắm đó, có biết không vậy?”

Liêu Kế Hải dựa người vào cạnh bàn ăn, ánh mắt nhìn qua từng món đặt trên bàn, sau đó nhàn nhạt nói: “Làm sao ghê tởm bằng cậu được.”

“Anh muốn nói gì đây?”

Liêu Kế Hải quay mặt nhìn hắn mỉm cười: “Tôi vừa nghĩ lại, cậu đáng thương hơn là đáng trách.”

Thôi Kỳ Sinh không ngửi nổi giọng điệu mỉa mai châm chọc của đối phương, bàn tay siết lại thành nắm đấm.

“Loại người phóng đãng như tôi, đến cùng cũng chẳng là gì so với loại giả nhân giả nghĩa như anh. Trước mặt tôi thì đừng vờ vịt như thế, buồn nôn lắm! Nhưng mà cũng cảm ơn anh vì đồng ý giúp tôi chuyện kia.”

Liêu Kế Hải nhún nhẹ vai hờ hững bảo: “Đều là chuyện phải làm cả thôi. Cậu cũng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình còn gì.”

Thôi Kỳ Sinh bật cười: “Chuyện đó tôi tình tôi nguyện, đương nhiên là vì tôi yêu anh ta rồi.”

“Nhưng mà…anh ta không yêu cậu.”

Thôi Kỳ Sinh sững người.

Đúng là sự thật lúc nào cũng khiến cho con người ta muốn chối bỏ nhất. Vì nó quá thực, thực đến đau lòng.

Thấy đối phương im lặng, Liêu Kế Hải cũng không lên tiếng nữa. Cho đến khi ngoài cửa bất ngờ có tiếng chuông cửa, Liêu Kế Hải mới đứng thẳng dậy, im lặng bước ra ngoài.

Thôi Kỳ Sinh cũng tỉnh táo trở lại, ngoảnh đầu nhìn thử xem là ai. Khi nhận ra rồi, hắn chau mày.

“Anh gọi anh ta đến làm gì?”

Liêu Kế Hải bình thản đi vào nhà. Theo sau đương nhiên là quản lý thân cận của Thôi Kỳ Sinh – Chúc Nam.

Chúc Nam đang bận một bộ quần áo công sở, lịch sự trang nhã. Nhưng nét mặt thì không ổn lắm, dưới mắt có một quầng thâm mờ nhạt.

Liêu Kế Hải đứng một bên, khoanh hai tay trước ngực nói: “Kêu đến để đón cậu đi. Ở đây làm gì, phiền phức!”

Thôi Kỳ Sinh trừng mắt định trả lời thì bị Chúc Nam tóm lấy cánh tay, hung hăng kéo một cái: “Mẹ nó, cậu quậy đủ chưa? Đêm hôm qua còn dám chạy đến quán bar tìm Vưu Kiện sao? Cậu có biết người ta chụp được ảnh rồi không?”

“Chụp được thì sao? Tôi đến quán bar cũng chỉ uống rượu thôi chứ làm gì khác được!”

Chúc Nam vẫn còn tức điên, tròng mắt đỏ ngầu một phần vì mất ngủ, một phần vì hừng hực lửa giận.

“Chỉ uống rượu thôi? Tính cách của cậu tôi còn lạ gì nữa? Cậu mà chỉ đến uống rượu thì thật con mẹ nó lừa người!”

Thôi Kỳ Sinh giằng khỏi tay Chúc Nam, bực dọc quát: “Thôi im mẹ đi, tôi làm gì kệ tôi, liên quan gì đến anh đâu!”

Dứt lời, hắn lập tức rời khỏi nhà.

Cửa nhà đóng lại một tiếng rầm thật lớn.

Chúc Nam thở hắt ra, nhìn Liêu Kế Hải có chút áy náy: “Xin lỗi anh, chúng tôi làm phiền anh quá.”

“Không sao, đi theo đi, không chừng lại làm loạn.”

Chúc Nam gật đầu một cái rồi nhanh chóng đuổi theo Thôi Kỳ Sinh.

Ồn ào náo nhiệt qua đi, phòng khách đã trở lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Liêu Kế Hải lúc này ngẩng mặt nhìn lên cầu thang, ánh mắt chứa đựng nhiều tâm tư suy nghĩ khó nói thành lời.

Đến tối, trong lúc dùng bữa, Âu Dương Kiều Vỹ có nói một lát mình sẽ đi ra ngoài.

Liêu Kế Hải hỏi cậu đi đâu, nhưng cậu không trả lời, chỉ qua loa là đi mua đồ.

Sau khi ăn xong, Âu Dương Kiều Vỹ đem theo điện thoại di động rời khỏi nhà. Liêu Kế Hải ở trong nhìn ra, thấy bóng dáng của cậu nhanh chóng biến mất, trong lòng bỗng nghi hoặc nhiều điều không nói ra.

Cậu bắt một chiếc tắc xi, đưa địa chỉ cho tài xế rồi im lặng ngồi ở phía sau.

Thời gian trôi qua hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.

Âu Dương Kiều Vỹ trả tiền xong liền bước xuống xe. Trước mặt cậu là một đám đông nhộn nhịp huyên náo. Người nào cũng diện trên cơ thể những bộ quần áo lộng lẫy nhất.

Cậu đưa mắt nhìn xung quanh một hồi mới đi tới trước cửa ra vào. Giống như bình thường, trước cửa luôn có bốn người bảo vệ cao to vạm vỡ, mặt mũi nghiêm nghị vô cùng.

Lúc họ nhìn thấy Âu Dương Kiều Vỹ, cả bốn liếc mắt nhìn nhau, tựa như đang trao đổi ý kiến.

“Các chú, hôm nay cháu có thể vào gặp ông chủ không ạ?”

Bốn người đàn ông cao lớn cúi xuống nhìn cậu, vẫn nhớ như in ngày hôm qua cậu vừa suýt chết cóng ngay tại chỗ này, trong lòng không khỏi run rẩy.

Đêm qua họ còn bị Vưu Kiện mắng quát một trận nữa cơ mà.

Vì thế, hôm nay họ không một chút nghĩ ngợi, lập tức đồng ý để cậu đi vào trong.

Nhận được sự đồng ý này, Âu Dương Kiều Vỹ cũng không thắc mắc quá nhiều. Mục đích hôm nay cậu đến đây cũng chỉ vì muốn gặp Vưu Kiện, hỏi một chút chuyện.

Từ ngoài cổng đi vào bên trong quán bar, tâm trạng của cậu không khác gì những con sóng, chầm chậm gợn lên rồi lại cuộn trào dữ dội.

Âu Dương Kiều Vỹ băng qua đám đông, bước lên lầu. Trên lầu cũng có người đang đi xuống, bọn họ vui vẻ với nhau đến mức không hề để ý đến người xung quanh, vô tư đùa giỡn một cách quá trớn.

Bước chân của cậu trở nên nặng nề hơn khi càng đi gần về phía căn phòng của Vưu Kiện.

Đến khi cậu dừng chân tại trước cửa, hốc mắt không hiểu vì sao lại cay xè khó chịu.

Âu Dương Kiều Vỹ trầm mặc nhìn vào cánh cửa ở đối diện, ra sức tưởng tượng thật nhiều viễn cảnh đang diễn ra ở bên trong.

Nhưng dù cho có nghĩ tới đâu, cậu vẫn cố chấp không nghĩ đến việc Vưu Kiện lừa dối mình.

Bàn tay đã đặt lên nắm cửa, nhiệt độ lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay.

Âu Dương Kiều Vỹ nhận ra bản thân đang vô cùng hoảng loạn, nhưng không biết được vì sao lại như thế.

Nắm cửa xoay tròn một vòng, cửa phòng bất ngờ mở ra.

Ánh sáng bên ngoài lập tức ùa vào, giống như vừa tìm được một nơi thả sức giải phóng.

Âm thanh khe khẽ của cánh cửa hoàn toàn bị tiếng nhạc bên dưới lấn át toàn bộ.

Người ở trong phòng sửng sốt nhìn ra ngoài.

Người ở bên ngoài lại chỉ chết lặng một chỗ.

Âu Dương Kiều Vỹ lặng người nhìn về phía hai con người của trước mặt mình.

Cậu nhắm mắt lại.

Sau đó mở ra, mọi thứ vẫn không thay đổi.

Trước mặt cậu lúc này vẫn là Vưu Kiện…và Thôi Kỳ Sinh.

Cả hai người bọn họ có vẻ như đang rất thân mật với nhau.

Thôi Kỳ Sinh khi nhìn thấy cậu, phản xạ đầu tiên là trừng lớn mắt, sau đó liền muốn rời khỏi người Vưu Kiện ngay lập tức.

Nhưng Vưu Kiện đã rất nhanh giữ chặt cổ tay của hắn, có ý bảo hắn không cần phải làm gì cả.

Một động tác nhỏ này cũng đủ khiến cho Thôi Kỳ Sinh sững người.

Anh ta đang bị cái quái gì vậy?

Phía bên này, Âu Dương Kiều Vỹ rốt cuộc cũng đã có thể lên tiếng: “Hai người…đang làm gì thế?”

Vưu Kiện quay mặt nhìn cậu, thản nhiên đáp: “Nhìn mà vẫn không hiểu sao?”

“Hai người…” Hơi thở trở nên khó khăn hơn khiến lời nói cũng không thể tuôn ra rành mạch, “…em hỏi thầy và anh ấy đang làm gì vậy? Em đang hỏi thầy đang làm gì có biết không?”

Vưu Kiện không nhìn cậu nữa, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi đang làm chuyện mà…đêm hôm qua đã làm. Đã đủ rõ ràng chưa?”

“Thầy điên rồi sao? Thầy điên rồi, có đúng không? Thầy đang cố tình làm vậy cho em thấy để em chia tay thầy sao? Là vì ba của em đã nói gì với thầy sao? Cho nên, cho nên thầy mới như vậy. Thầy làm sao có thể như vậy! Thầy làm sao có thể? Làm sao có thể?”

Từng câu cứ vội vã thốt ra mà không hề suy nghĩ được gì chu đáo trau chuốt hơn.

Âu Dương Kiều Vỹ cảm giác lồng ngực đang đau đớn run rẩy. Cậu bước lên một bước, tiếp tục nói thật nhiều:

“Thầy Vưu sẽ không như vậy đâu! Thầy đừng giả vờ nữa, thầy không cần đóng kịch để chia tay em! Chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua được mà. Ba mẹ của em sẽ hiểu cho chúng ta thôi! Chỉ cần thầy và em, chỉ cần cả hai chúng ta cố gắng một chút là được thôi mà… đừng đóng kịch nữa, đừng giả vờ nữa, em xin thầy, xin thầy nói một lời rõ ràng đi, có được không?”

Vưu Kiện không phản ứng lại trước thái độ mất bình tĩnh của cậu. Anh rút trong túi áo một điếu thuốc, nhàn nhã châm lửa, rít vào rồi nhả khói. Một loạt động tác được thực hiện trơn tru đến mức…hình như anh chẳng cảm thấy mình đang gây ra tội lỗi nghiêm trọng.

Đóm lửa chập chờn gặm nhấm đầu thuốc đến gần một nửa, Vưu Kiện mới bắt đầu nói:

“Em có biết điều khiến tôi mệt mỏi nhất chính là phải luôn một người thật hoàn hảo như trong mắt của em hay không? Tôi đã nói rồi, nói từ rất lâu rồi, tôi không hề tốt đẹp như em nghĩ, tôi chỉ là một thằng khốn thôi. Tình yêu là thú vui với tôi, khi hết vui rồi tôi sẽ kết thúc. Đừng áp lên người tôi cái khái niệm cố gắng vượt qua rào cản để đến với nhau! Em nghĩ tôi sẽ thật sự cùng em làm điều đó sao? Vô vị thật đấy!”

“Còn một điều nữa, đó là…tôi chán rồi. Kết thúc mọi thứ được rồi đấy. Hãy quay về làm đứa con ngoan của ba mẹ em đi và đừng làm phiền tôi nữa.”

Sau khi anh ngừng lại, cậu như dại ra mà nhìn anh. Đôi mắt ầng ậng nước nhưng không cách nào chảy xuống.

Cậu đứng yên tại chỗ nhìn về phía anh, như muốn nhìn ra con người thật sự của anh vậy.

Qua một lúc lâu, không biết cậu đang nghĩ đến việc gì, ngón tay lại bắt đầu chạm lên cúc áo, lần lượt cởi ra.

Động tác của cậu không phải là kiểu dứt khoát cứng rắn, ngược lại trông vô cùng run rẩy và hoảng loạn.

Cởi đến cúc áo thứ ba, cậu ngây người mỉm cười, từ trong cổ họng thốt ra giọng nói bi thương vô cùng: “Em hiểu rồi, em hiểu điều thầy muốn là gì rồi. Chỉ cần như thế thôi mà, đúng không? Chỉ cần em giống như Kỳ Sinh, cũng sẵn sàng cho thầy tất cả, sẵn sàng…cùng thầy làm chuyện đó, tình cảm của thầy sẽ thay đổi đúng không?”

Cậu vừa nói vừa tiếp tục cởi khuy áo, đến khi Vưu Kiện giật mình quát lớn một tiếng: “Mau dừng lại ngay!”

Âu Dương Kiều Vỹ thật sự ngừng tay.

Cậu ngước đôi mắt ngây dại của mình nhìn anh: “Thầy không muốn nữa ư? Em có thể cho thầy được mà, tất cả đều cho thầy…đều cho thầy…”

Vưu Kiện dường như đang kìm chế rất nhiều mới không mạnh tay với Âu Dương Kiều Vỹ. Anh hướng mắt ra ngoài cửa, gọi lớn: “Bắc Ni đâu? Gọi Bắc Ni vào đây!”

Đúng lúc đó, Bắc Ni đang đi ngang qua, nghe thấy anh gọi, cậu lập tức chạy vào.

Cửa phòng cũng thình lình đóng lại.

Bắc Ni ngớ người nhìn viễn cảnh hiện tại mà khó hiểu.

“Lôi ra ngoài đi.”

Bắc Ni phân vân: “…ý anh là ai?”

“Còn ai được nữa?” Anh tức giận mắng lớn, “Lôi đứa phiền phức đó ra ngoài đi!”

Đứa phiền phức?

Một tiếng gọi như mũi dao cứa đau lồng ngực.

Âu Dương Kiều Vỹ không ngăn nổi nước mắt của mình, cậu cúi thấp đầu, cánh tay buông thõng không còn sức lực.

Khi Bắc Ni định đi đến kéo cậu ra ngoài thì cậu bất ngờ cười lên.

Tiếng cười bi thương vang vọng khắp gian phòng.

Âu Dương Kiều Vỹ ngồi thụp xuống đất, ra sức bật cười, cười thật lớn, từng tiếng từng tiếng như hóa thành âm thanh gào thét đau đớn.

Càng ngày thanh âm càng biến đổi, trở nên điên cuồng đau thương, như một kẻ điên đang quằn quại với nỗi đau của mình.

Hành động của cậu vô thức khiến cho Thôi Kỳ Sinh khiếp sợ. Hắn rời khỏi người Vưu Kiện, đứng lùi về phía sau, trừng mắt nhìn về phía của cậu.

Vưu Kiện cũng sửng sốt trước chuyện này.

Anh không nghĩ một đứa trẻ thuần khiết như cậu…cũng sẽ có lúc hóa điên như thế.

Âm thanh kéo dài đến hơn năm phút, sau đó chợt biến mất.

Âu Dương Kiều Vỹ thình lình ngước mắt lên, nhìn về phía hai người bọn họ. Nụ cười không còn nữa, chỉ còn một đôi mắt tràn ngập đau đớn bi thương.

Thấy cậu đang rảo bước đi lại gần, Thôi Kỳ Sinh cực kỳ khiếp sợ.

Cậu tiến một bước, hắn lùi một bước.

Nhưng thật ra người mà cậu nhắm đến chỉ có một mình Vưu Kiện.

Từ trước đến giờ, trong mắt cậu, cũng chỉ có mỗi Vưu Kiện.

Âu Dương Kiều Vỹ dừng lại khi khoảng cách đã đủ gần. Cậu cúi đầu, cài lại từng khuy áo bị bung mở.

Sau đó ngẩng mặt lên nhìn Vưu Kiện, thật lâu.

Vưu Kiện cũng vô thức nín thở chờ đợi lời cậu sắp nói.

Và anh không ngờ câu mà cậu nói ra lại là một lời cảm ơn.

“Cảm ơn, Vưu Kiện!”

Đây là lần đầu tiên cậu gọi tên thật của anh, trong một hoàn cảnh như thế này.

Ánh mắt vẫn còn ngây dại, nhưng vô cùng cứng rắn.

Âu Dương Kiều Vỹ chăm chăm nhìn vào khuôn mặt điển trai của anh, ngay sau đó cậu bất ngờ vung tay tát thật mạnh vào gò má rắn rỏi đó.

Âm thanh chua chát vang lên rồi ẩn mình trong không khí.

Cả ba người còn lại đều sửng sốt.

Mà sửng sốt nhất chính là Vưu Kiện.

Anh trừng lớn mắt nhìn xuống bàn tay đang ghì chặt của mình.

Âu Dương Kiều Vỹ tát xong lại lên tiếng: “Anh nghĩ mình có tư cách nói lời chia tay ư? Thậm chí đến cả tư cách nói yêu một người, anh cũng không có đâu!”

Vưu Kiện quay mặt nhìn cậu, một lời cũng không nói ra được.

Trước mặt anh không còn là Âu Dương Kiều Vỹ trước kia nữa. Đã không còn là Âu Dương Kiều Vỹ nhất mực tin tưởng anh là một người tốt đẹp nhất trên đời.

Âu Dương Kiều Vỹ trước kia…hoàn toàn không còn nữa.

“Đều là do cậu tự chuốc lấy.”

Giọng nói của anh đến giờ vẫn còn bình thản đến vậy, không khỏi khiến cho cậu cảm thấy bản thân mình đã ngu ngốc suốt một thời gian dài.

Âu Dương Kiều Vỹ bật cười thành tiếng: “Đúng là khốn nạn…”

Theo sau giọng nói chính là những giọt nước mắt ngây dại của cậu.

“Còn một điều nữa tôi muốn anh phải nhớ mãi không quên. Người tôi yêu sẽ mãi là thầy Vưu. Còn anh, chỉ là Vưu Kiện, người đã dạy tôi một bài học đắt giá.”

Và cũng…là một tên khốn. 

Hết chương 80.