Thôi Vũ Thần có lẽ là một người giỏi toàn diện, không sót ở phương diện nào hết.

Nhìn cách cô chơi cờ cũng toát ra được vẻ điềm nhiên tao nhã khiến Chúc Văn cảm thấy ghen tị ngập trời. Nhưng mà ngẫm lại, dù sao cô cũng có thể kết bạn với đóa hoa này thì hoàn toàn không phải dạng tầm thường chút nào.

Nghĩ tới đó làm cho Chúc Văn cười đến ngốc. Thôi Vũ Thần duỗi ngón tay thon dài trắng nõn đẩy cờ lên một chút, nghe tiếng cười liền nâng mắt nhìn, đầy vẻ khinh thường.

“Cười ngốc cái gì? Đến cậu.”

Sau khi được “dạy dỗ” không dưới mười phút đồng hồ, Chúc Văn đã dần hiểu được chút xíu về trò cờ tướng này rồi. Nhưng mà cô vẫn luôn thầm oán, sao cờ này rắc rối đến như vậy?

Mình mà chơi cờ cá ngựa thì từ nãy đến giờ đã không nhức đầu như thế.

Cầm một con cờ lên, Chúc Văn cố gắng nhớ ra ký hiệu và tên gọi của nó, sau đó đi theo quy luật mà Thôi Vũ Thần đã chỉ.

Đi xong, cô lại căng thẳng nhìn Thôi Vũ Thần dùng ngón tay nhẹ nhàng nâng cờ lên đặt xuống.

Khẽ liếc một cái, trong lòng thầm bảo, đẹp thật.

Thôi Vũ Thần không ngẩng mặt lạnh nhạt nói: “Còn nhìn lén nữa thì tôi không dạy tiếp đâu đấy.”

Chúc Văn nuốt nước bọt, chấn chỉnh tinh thần, tập trung chơi.

Cả hai chơi được hơn nửa trận thì Chúc Văn bỗng quay đầu, nhìn theo bóng dáng của Nhã Nhã đang thong thả lướt đi. Cô đứng dậy, nói với Thôi Vũ Thần:

“Đợi tôi một chút.”

Sau đấy thì chạy đến chỗ của Nhã Nhã, bắt lấy cánh tay của cô bạn kéo lại.

Nhã Nhã quay đầu, nhận ra Chúc Văn, mặt mũi nhăn lại: “Chúc Văn, cậu ám người cũng dai quá đó!”

Chúc Văn thở dài: “Tớ đâu có muốn, nhưng mà chuyện hôm bữa còn chưa nói xong. Nhã Nhã, cậu nói thật tớ nghe đi, vé xem phim hôm đó là do ai đưa cho cậu vậy?”

Nhã Nhã không ngờ đối phương vẫn cố chấp với việc này đến vậy. Cô bạn liếc trái liếc phải một lúc, cuối cùng đành hạ quyết tâm “thất hứa” với người đó.

“Nếu như tôi nói ra, cậu sẽ không ám tôi nữa chứ?”

Chúc Văn cười lên rạng rỡ: “Không ám, không ám!”

Nhã Nhã mím nhẹ môi, ngập ngừng một chút liền bảo: “Là cô Diêu đã đưa cho tôi. Lúc cô ấy đưa còn bảo muốn tôi với cậu làm hòa, vì cô vô tình thấy chúng ta cãi nhau. Khi đó tôi cũng thắc mắc lý do gì mà cô Diêu phải làm vậy? Nhưng rồi ngẫm lại, bản thân không mất mát gì, tôi liền đem tặng cho cậu.”

Chúc Văn nghe rõ toàn bộ đầu đuôi sự việc, ánh mắt lóe lên cơn giận dữ.

Đúng là phụ nữ, ghê gớm tâm cơ!

“Cô ấy đưa cho cậu xong còn nói gì không?”

Nhã Nhã nghiêng đầu nhớ lại: “Bảo tôi nhất định phải tặng cho cậu. Chỉ vậy thôi.”

Hờ hờ, cô Diêu này cũng thật cao tay, cố tình làm vậy để Kiều Vỹ nhà mình đau lòng mà tự giác từ bỏ thầy Vưu hả?

Haiz, cô nghĩ cô là ai vậy?

Chúc Văn ngước mắt nhìn Nhã Nhã: “Cảm ơn cậu. Từ nay về sau, tớ sẽ không ám cậu nữa.”

“Cảm ơn nhiều lắm đấy!” Nhã Nhã gườm một phát rồi đi mất.

Quay về chỗ ngồi của mình, Chúc Văn chống cằm nghĩ ngợi miên man. Trong lòng còn ấm ức vì Diêu Gia Tử quả thực ghê gớm, không giống như vẻ ngoài mà cô tạo dựng chút nào.

Thôi Vũ Thần vẫn như trước lãnh đạm hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Chúc Văn chớp mắt: “Có vài chuyện hiểu lầm, bây giờ đã được sáng tỏ. Cô Diêu kia thật sự đáng sợ.”

Lúc này Thôi Vũ Thần khẽ cười, giọng cười thanh mảnh nhưng sắc lạnh: “Bây giờ cậu mới biết à? Ngay từ đầu tôi đã nhìn ra được bản chất của cô ấy rồi.”

Thôi Vũ Thần tự mình tiếp tục ván cờ, ung dung nói: “Trong lớp nam sinh đều mê mẩn cô ấy, nhưng mà cô ấy lại mê mẩn thầy Vưu. Tôi nhìn thấy hai người họ cũng rất thân thiết, xem ra đã nhanh chóng chiếm được trái tim của thầy.”

Chúc Văn không để ý đến ván cờ, ngẩng mặt nói: “Hờ, nhưng mà tôi lại cảm thấy thầy Vưu không thích cô ta. Có lẽ chỉ là thân thiết xã giao thôi. Nhưng nam sinh mê mẩn cũng không lạ, tôi ban đầu còn mê nữa cơ mà.”

Lời này vừa dứt, Thôi Vũ Thần đã nâng mi mắt nhìn đối phương một cái, vừa lãnh đạm khinh thường vừa có chút gì đó cảnh cáo.

Chúc Văn giật bắn mình, vội nói: “Ờ, trong lớp cậu ai mê cô ta vậy?”

Thôi Vũ Thần đẩy con Tướng lên một bước, nhàn nhạt nói: “Phí Kiền. Phí Kiền là người lậm nhất.”

Dừng lại một chốc, dường như nhớ ra điều gì bỗng nói: “Hôm bữa thầy Vưu có tìm cậu ta ra nói chuyện riêng, không rõ là chuyện gì. Nhưng khi về lớp, vẻ mặt Phí Kiền rất tức giận, cậu ta không xem ai ra gì, bực tức đá bàn đá ghế. Nếu không có Phó Xuyên ngăn lại chắc giết người cũng dám làm.”

Chúc Văn há hốc miệng: “Ghê như vậy à? Không lẽ…liên quan đến cô Diêu? Chà, hấp dẫn quá đi mất.”

Thôi Vũ Thần cười lạnh một tiếng: “Chỉ có đồ ngốc như cậu mới thấy hấp dẫn.”

Ngay sau đó, cô cong khóe môi, thu tay về nói: “Chiếu tướng.”

Âu Dương Kiều Vỹ trở về lớp với ly hồng trà đã hết nước. Lúc bước vào lập tức nhìn thấy Chúc Văn chống cằm nghĩ ngợi gì đó rất chăm chú.

Cậu đi lại gần, đặt ly hồng trà lên bàn rồi nói: “Mơ tưởng gì đấy?”

Chúc Văn tỉnh lại, ngước mắt nhìn cậu, vội vã kéo tay cậu một cái: “Ngồi xuống, tớ kể cậu nghe chuyện này.”

Âu Dương Kiều Vỹ bị kéo mặt mũi cũng hơi nhăn lại, nhưng sau đó liền im lặng nghe đối phương huyên thuyên không dứt.

Chúc Văn: “Khi nãy tớ đã gặp được Nhã Nhã, cậu ta thừa nhận người đưa vé cho cậu ta là cô Diêu rồi. Tớ biết ngay mà, kiểu gì chẳng liên quan được chứ. Còn một chuyện nữa cũng thú vị lắm. Hôm qua thầy Vưu tìm Phí Kiền nói chuyện riêng. Không biết là nói cái gì, nhưng khi về lớp Phí Kiền nó nổi điên lên, đá bàn đá ghế, bực tức đến độ muốn giết người. Cậu nghĩ thử xem, có thể là chuyện gì?”

Âu Dương Kiều Vỹ nghe xong, thoáng trầm mặc nghĩ ngợi. Hiếm thấy khi nào thầy Vưu tìm gặp một học sinh ra nói chuyện riêng, mà nói xong lại còn khiến người đó tức điên người.

Cậu hơi nhíu mi, bỗng dưng linh cảm có liên quan đến Diêu Gia Tử.

Giữa hai người đàn ông, nếu có hiềm khích chỉ có thể vì một là thương trường, hai là tình.

Nhưng mà Phí Kiền còn tuổi ăn tuổi học, so với Vưu Kiện đã đến tuổi này thì đúng là rất khập khiễng.

Chắc hẳn liên quan đến tình cảm rồi.

Chúc Văn kéo tay cậu, nói nhỏ: “Tớ nghĩ liên quan đến cô Diêu, vì Vũ Thần bảo Phí Kiền rất thích cô ấy, gần như đã mê muội luôn rồi.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn cô, bất giác nở nụ cười, thì ra là thế, linh cảm lúc nào cũng không sai.

“Nếu muốn biết rõ thì cứ theo dõi động tĩnh của cô ấy là được.” Cậu nói.

Chúc Văn hít vào một hơi: “How?”

Lâu lâu Chúc Văn dùng tiếng Anh làm cho Âu Dương Kiều Vỹ buồn cười.

“Sẽ có cách thôi. Vì mình đang nghĩ người đánh úp sau lưng mình trong phòng dụng cụ chính là Phí Kiền. Cũng có thể thầy Vưu đã biết gì đó nên mới tìm nó nói chuyện, sau đó…có thể nó đã bao che giúp cô Diêu, hmm…chỉ là phỏng đoán, đợi thời gian xem sao.”

Chúc Văn gật gù cái đầu, đồng tình với bạn thân: “Sống kiểu đó, sóng gió sớm muộn cũng đến thôi!”

Diêu Gia Tử loạng choạng bước vào phòng vệ sinh. Cô vịn tay trên thành bồn rửa tay, ngước mắt nhìn vào gương, nhận ra sắc mặt của mình thật kém.

Vẻ mặt hồng hào ngày thường đã hoàn toàn biến mất.

Nhớ lại những lời Âu Dương Kiều Vỹ nói khi nãy, Diêu Gia Tử tức giận siết chặt tay lại, nổi cả gân xanh dưới lớp da trắng nõn của cô.

Thằng ranh con, rốt cuộc là muốn nói cái gì với mình?

Diêu Gia Tử nghiến chặt răng, lẽ nào muốn đối đầu với mình? Chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi mà, sao mình phải run sợ đến vậy chứ?

Đằng nào thì…Vưu Kiện cũng sẽ quay lại với mình thôi.

Diêu Gia Tử cúi mặt, hứng một hớp nước lạnh, rửa mặt cho tỉnh táo.

Sau đó cô bước ra ngoài, vô tình nghe thấy một tiếng gọi từ sau lưng.

“Cô Diêu.”

Quay đầu lại, Diêu Gia Tử nhìn thấy Phí Kiền, bước chân trở nên mất thăng bằng. Cô hạ tầm mắt, định sẽ ngó lơ hắn nhưng không thể được.

“Cô Diêu, cô tránh mặt em hơi lâu rồi đấy.”

Diêu Gia Tử cúi thấp đầu không nhìn Phí Kiền, xoay người muốn bước đi thật nhanh thì lại nghe thêm một câu nữa.

“Thầy Vưu tìm ra em rồi, cô tính thế nào đây?”

Bước chân của cô khựng lại.

Lòng thoáng run rẩy.

Vưu Kiện…tìm ra?

Diêu Gia Tử quay người hoảng hốt nhìn Phí Kiền, sau đó đi đến bắt lấy tay cậu, kéo nhanh đến một góc khuất người.

Cả hai đứng đối mặt nhau, bầu không khí vừa mập mờ vừa căng thẳng.

“Cậu đã nói những gì rồi?”

Phí Kiền ánh mắt ngọt ngào nhìn Diêu Gia Tử: “Em nhận tội về mình.”

“Anh ấy không nghi ngờ gì chứ?”

“Có. Thầy ấy khá cố chấp, vẫn muốn tìm cho ra người đã bảo em làm vậy. Nhưng mà em vẫn nhất quyết nhận lỗi về mình.”

Diêu Gia Tử im lặng nghĩ ngợi, sau đó thấp giọng nói: “Vậy tốt rồi, anh ấy sẽ không dư thời gian đi tìm hiểu sâu hơn đâu. Dù có chuyện gì đi nữa, tuyệt đối không liên quan đến tôi, có nhớ chưa?”

Phí Kiền thật sự mù quáng với người phụ nữ này. Hắn nhìn cô, hiểu được cách cô đối xử với mình chỉ là lợi dụng không hơn không kém, nhưng hắn vẫn chấp nhận.

Còn rất tình nguyện.

“Đã nhớ.” Phí Kiền nói, hồi sau làm liều nắm lấy tay Diêu Gia Tử, khẽ bảo: “Tối nay em đợi cô ở phòng thanh nhạc. Cô sẽ qua chứ?”

Diêu Gia Tử giằng tay ra khỏi tay hắn, khinh thường nói: “Cậu điên rồi à?”

Ánh mắt Phí Kiền chợt tối xuống: “Không điên. Em đang nói nghiêm túc. Tối nay nếu cô không đến, em sẽ nói tất cả với thầy Vưu. Dù sao thì…đây là kết quả không muốn nhất của cô nhỉ?”

Diêu Gia Tử tức giận nhìn Phí Kiền, không nói một lời, nhanh chóng xoay lưng rời đi.

Phí Kiền dựa người vào tường, chăm chú nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, khóe môi nhẹ cong lên, ánh mắt thập phần si mê.

Tối hôm đó, một số lớp ở lại phụ đạo buổi tối.

Trong đó có lớp của Âu Dương Kiều Vỹ.

Mọi người trong lớp trật tự làm bài của mình. Âu Dương Kiều Vỹ cũng tập trung giải quyết những bài vật lý khó nhằn, sau đó còn dành thời gian để giảng bài cho Chúc Văn nữa.

Trong lúc đó, Diêu Gia Tử ngồi ở bàn giáo viên khẽ đưa mắt nhìn cả lớp một chút. Suốt cả buổi tối ở lại trường, tâm tình của cô lúc nào cũng như ngồi trên lửa, bồn chồn không yên.

Liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, Diêu Gia Tử mím nhẹ môi. Sau đó nhìn ra ngoài cửa lớp, tựa hồ muốn đi đâu đó nhưng vẫn còn phân vân chưa quyết định được.

Âu Dương Kiều Vỹ tình cờ ngẩng mặt nhìn qua, phát hiện tâm trạng kỳ lạ của Diêu Gia Tử, trong lòng bỗng dưng nghi hoặc.

Chẳng bao lâu, Diêu Gia Tử đứng dậy, nói với lớp trưởng: “Hoa Hoa, cô đi qua phòng giáo viên một chút. Có gì em quản lớp giúp cô nhé?”

Hoa Hoa vâng lời đáp: “Dạ, cô cứ đi đi ạ.”

Âu Dương Kiều Vỹ nhìn theo bộ dạng lo lắng căng thẳng của Diêu Gia Tử, hơi nheo mắt lại.

“Cô ấy đi đâu vậy ta? Cứ kiểu mập mờ sao ấy.” Chúc Văn bỗng dưng nhổm người, thì thầm vào tai cậu.

Âu Dương Kiều Vỹ cắn cắn môi nghĩ ngợi, sau đó quay lại nói với Chúc Văn: “Mình sẽ theo cô ấy, cậu ở lại làm bài đi. Có gì không hiểu ghi chú lại.”

Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi lớp.

Diêu Gia Tử đi rất nhanh, giống như sợ có người nhìn thấy, vẻ mặt lo lắng hồi hộp.

Lúc đi đến trước phòng thanh nhạc, Diêu Gia Tử quay đầu nhìn trái nhìn phải, không thấy có người nào khác mới vịn tay lên nắm cửa, mở ra.

Cửa phòng hé mở tạo ra âm thanh khe khẽ.

Diêu Gia Tử đi vào trong, nâng mắt nhìn một chút, không thấy Phí Kiền ở đâu cả. Cô thoáng chau mày, định quay lưng rời khỏi phòng thì bất ngờ có người tiến đến ôm chặt lấy mình.

Diêu Gia Tử cả kinh thốt lên: “Ai?”

Phí Kiền hơi cúi đầu nhìn, cười khẽ một tiếng: “Là em. Em đợi cô lâu rồi đấy. Em rất nhớ cô, Gia Tử.”

Diêu Gia Tử hơi vùng người, muốn thoát khỏi cái ôm của hắn: “Cậu buông tôi ra trước.”

“Không.” Phí Kiền đặt môi lên gò má nóng bừng của cô, “Em thật sự rất nhớ cô, Gia Tử.”

“Cậu…Phí Kiền…Không được, cậu!!!”

Bên ngoài phòng, Âu Dương Kiều Vỹ đứng áp người vào tường, nghe rõ từng câu từng chữ của cuộc đối thoại giữa hai người họ.

Đôi mắt trừng lớn kinh ngạc, Âu Dương Kiều Vỹ siết tay thành nắm đấm, chỉ hận không thể giết chết cả hai.

Âm thanh bên trong dần lắng xuống, tựa hồ chỉ còn lưu lại hơi thở giằng co đầy ái muội.

Môi của cậu run đến giận dữ.

Diêu Gia Tử và Phí Kiền, hóa ra là loại quan hệ này sao?

Âu Dương Kiều Vỹ cắn xuống môi mình, trong lòng lạnh lẽo nói, sao cô dám, Diêu Gia Tử?

Sao cô dám phản bội thầy Vưu như vậy?

Sao cô dám!!!

Nếu thầy ấy phát hiện ra chuyện này, liệu có đau lòng hay không? Hoặc là cảm thấy mình đang bị người phụ nữ kia sỉ nhục?

Âu Dương Kiều Vỹ không rõ Vưu Kiện sẽ phản ứng thế nào trước chuyện này, nhưng hiện tại cậu không đành lòng phơi bày tất cả cho anh thấy được.

Nếu Vưu Kiện bị tổn thương, chắc chắn cậu cũng sẽ không thể vui vẻ.

Liếc mắt nhìn đến cánh cửa của phòng thanh nhạc, Âu Dương Kiều Vỹ không muốn bản thân phải nghĩ đến cảnh tượng đang diễn ra bên trong.

Diêu Gia Tử, lần này cô thật sự đã phạm vào một tội rất lớn rồi, có biết không?

Âu Dương Kiều Vỹ khẽ cười một cái.

Ngay khi quay lưng rời khỏi khu vực đó, cửa phòng thanh nhạc vốn đã bị khóa trái, bất ngờ bị một cơn gió từ đâu đến thổi đến bật tung.

Hai cánh cửa đập mạnh vào tường, tạo ra âm thanh dữ tợn khiến cho hai người bên trong một trận thất thần.

Sau đó, cửa phòng đóng sập lại, hoàn toàn trở về dáng vẻ bình thường.

Âu Dương Kiều Vỹ thong thả bước xuống cầu thang, đoạn dừng lại một chút, quay đầu nhìn lên, tinh quái mỉm cười.

Hai người lần này phải cảm ơn tôi một tiếng, vì nhờ tôi thêm vào một chút gia vị cho chuyện kia đấy.

Hết chương 39.