Vưu Kiện đi lâu rồi, Chúc Văn cùng Liêu Mịch mới lên lầu nghỉ ngơi. Sức khỏe của bà tạm thời chưa ổn lắm, đầu còn choáng và nặng, tinh thần không có nên cũng không muốn ăn uống gì cả.

Liêu Mịch ngồi xuống giường mới nói: “Con đó, sao không nghe lời dì vậy hả?”

Chúc Văn đứng ở gần đó, nghe vậy cũng không kìm được mà thở dài. Cô kéo cái ghế nhỏ ngồi xuống, một tay xoa xoa bóp bóp cánh tay cho Liêu Mịch, một bên thì nhỏ giọng nói:

“Dì ơi, thật ra con có lý do nên mới để thầy Vưu vào nhà ngồi như vậy. Con tin thầy ấy thật lòng yêu Kiều Vỹ đó dì.”

Liêu Mịch đưa tay đỡ trán, mắt bà có hơi mờ, nghe mấy lời Chúc Văn đang nói mà đầu bà nhức bưng bưng.

“Đã từng một lần rồi, niềm tin đổ vỡ khó lấy lại lắm, có biết không?” Giọng điệu của bà không quá gắt gao nhưng phần nhiều vẫn là không hề hoan nghênh sự có mặt của Vưu Kiện.

Chúc Văn ngước mắt nhìn qua một cái, trong lòng sôi sục những ý niệm tốt đẹp muốn giúp đỡ bạn thân của mình. Cô suy đi tính lại, cuối cùng vẫn quyết định sẽ nói ra một số chuyện cần thiết vào thời điểm này.

Có thể nó không giúp cho Vưu Kiện xóa sạch tội lỗi của quá khứ, nhưng ít nhất thì khiến cho Liêu Mịch bớt giận anh hơn.

Chúc Văn vẫn còn bóp tay cho Liêu Mịch, hồi sau mới hắng giọng nói: “Con có chuyện này muốn kể dì nghe.”

Chân mày Liêu Mịch thoáng nhíu lại, tỏ ra không hào hứng với chuyện mà cô sắp kể. Vì bà dám chắc chín phần mười trong lòng là chuyện về ai rồi.

Thấy biểu cảm của đối phương làm Chúc Văn càng sốt ruột, vội vã tiếp lời: “Dì cứ nghe xong đi đã, sau đó muốn tức giận bực bội kiểu gì cũng được, con sẽ không chen vào nữa.”

Nghe vậy, Liêu Mịch đành kiên nhẫn nghe câu chuyện của Chúc Văn. Lời kể của cô rất bình tĩnh và lãnh đạm, không quá cao trào nhưng cũng không đến mức nhạt nhẽo. Câu chuyện xoay quanh Vưu Kiện và Âu Dương Kiều Vỹ.

Kể đến lúc nguy hiểm, sắc mặt Liêu Mịch thoáng thay đổi. Bà ngồi thẳng người dậy, cánh tay cũng theo phản xạ mà rút về.

Vẻ mặt nghiêm trọng hỏi Chúc Văn: “Chuyện này là thật sao?”

Chúc Văn cũng nghiêm túc gật đầu: “Trước đó Kiều Vỹ không cho con kể lại với dì, vì sợ chú với dì lo lắng. Nhưng mà trong chuyện này, công lao của thầy Vưu rất lớn. Con còn nghe nói cánh tay trái của thầy bị thương khá nặng do trận hỏa hoạn hôm ấy nữa.”

Dừng một chốc, cô nhích qua ngồi cạnh Liêu Mịch, ôm lấy cánh tay của bà, giọng điệu nhỏ nhẹ nũng nịu nói: “Dì à, ngày trước con cũng giống dì vậy đó, rất ghét người đó, chỉ hận không thể thay Kiều Vỹ trả thù một trận. Nhưng sau khi hai người họ gặp lại nhau, người đó thay đổi nhiều lắm. Hôm sinh nhật của Kiều Vỹ, người đó còn kiên nhẫn đợi suốt mấy tiếng đồng hồ, vậy mà không tức giận không bỏ cuộc. Con nghĩ là chúng ta cũng nên cho người đó một cơ hội nữa.”

Liêu Mịch không nói gì, chỉ trầm mặc nghĩ ngợi những điều mà Chúc Văn vừa nói. Trong đầu dần trôi nổi từng hình ảnh vụn vặt do chính bà tưởng tượng ra, về trận hỏa hoạn, về vết thương, về sự hy sinh cao cả của anh.

Ánh mắt Liêu Mịch dịu xuống, đáy lòng ngược lại dâng lên tầng tầng cảm xúc, chen lấn nhau không ngừng.

Có áy náy, có bứt rứt, cũng có đau lòng xót xa.

Một người như Vưu Kiện lại sẵn sàng ra tay cứu Kiều Vỹ khỏi trận hỏa hoạn, quả thực là một điều không tưởng.

Nếu không phải chính Chúc Văn kể lại, bà sẽ không bao giờ tin nổi chuyện này.

Lại nói, Vưu Kiện còn là một ma cà rồng, vốn luôn sợ phải tiếp xúc với lửa. Đằng này anh còn tiếp xúc trực tiếp, chỉ vì muốn cứu cậu.

Liêu Mịch quay đầu đi, im lặng không nói gì nữa.

Chúc Văn cũng buông tay, đứng dậy rời khỏi phòng cho bà nghỉ ngơi. Lúc bước xuống cầu thang, cô nhận được một cuộc điện thoại từ anh họ của mình là Chúc Nam.

Chúc Văn bắt máy, còn chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy bên kia nói: “Em có biết hôm nay là ngày gì không?”

Hôm nay sao?

Cô vô thức liếc mắt nhìn lên tấm lịch treo tường đối diện, lẩm bẩm trong miệng tính toán, cuối cùng khó hiểu nhíu mày.

Hôm nay đâu phải ngày lễ gì đặc biệt? Cũng không phải sinh nhật của Chúc Nam, càng không phải sinh nhật của mình.

Chúc Văn bước xuống vài bậc nữa mới cười hỏi: “Sao? Hôm nay là ngày gì mà em không biết vậy? Sinh nhật bạn gái anh hả?”

Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc: “Hôm nay Vũ Thần kết hôn đấy, em có biết không?”

Bước chân khựng lại ngay bậc thang cuối cùng.

Các khớp tay như siết chặt hơn, cảm nhận luồng khí nóng từ điện thoại phát ra, lại giống như từng hơi thở nặng nề của Chúc Nam ở bên kia.

Chuyện Thôi Vũ Thần hôm nay kết hôn, cô đúng là không hay không biết. Từ khi hai người họ chia tay, cả hai đã không còn liên quan đến nhau nữa. Mọi liên lạc đều bị cắt đứt, một cái chào xã giao dường như cũng hiếm hoi.

Vậy mà…hôm nay người ta kết hôn rồi.

Chúc Văn trừng mắt nhìn vào bức tường hồi lâu mới mỉm cười, khẽ nói vào điện thoại: “Em không biết. Anh nghĩ em có nên đến chúc mừng người ta không? Chúc người ta trăm năm hạnh phúc chẳng hạn.”

Chúc Nam nhíu mày, nhìn xuống tấm thiệp mời nằm trơ trọi trên bàn, không khỏi bực dọc. Tấm thiệp này chính là của Thôi Kỳ Sinh mang qua, mời anh đến dự đám cưới của em gái ruột Thôi Vũ Thần.

Mối quan hệ này đúng là rắc rối, cũng đúng là nghiệt duyên mà.

Chúc Nam không nhìn thiệp mời nữa, nghiêng người nói vào điện thoại: “Để anh thay mặt em.”

Chúc Văn vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi mình: “Ờ, cảm ơn anh nhiều nhé! Vậy còn em, anh thấy em có nên tìm một tấm chồng luôn không?”

“Đi ngủ đi.” Chúc Nam thật lòng muốn phối hợp với cô, trêu chọc qua lại một trận nhưng vẫn là không nỡ.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người ấn chuông, Chúc Nam đành cúp máy. Cuộc gọi cứ thế kết thúc. Chúc Văn đứng ngốc một chỗ rất lâu mới chịu đi qua ngồi xuống ghế.

Cô trân trân nhìn vào tách trà sứ trước mặt, sau đó mở màn hình điện thoại lên, nhìn xuống.

Tiếp theo nữa, cô vào chỗ cài đặt, rất nhanh đã đổi hình nền về chế độ mặc định.

Khuôn mặt xinh đẹp của một người con gái bỗng hóa thành một màu xanh đen lạnh lẽo.

Vưu Hạ mới bước vào nhà đã nhìn thấy Vưu Viễn Vọng đang ngồi ở ghế sofa chơi lắp ráp. Đây là lần thứ hai trong tháng này y quay về nhà. Số lần y đặt chân đến Vưu gia chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.

Lúc Vưu Hạ vừa xuất hiện, người hầu trong nhà cũng nhanh chóng chạy ra, lễ phép cúi đầu chào hỏi.

“Cậu Tư mới về.”

Ngày trước khi còn Vưu Chiếu Hy, mọi người đều đã quen miệng gọi Vưu Hạ là cậu Tư. Bây giờ dù không còn người kia ở đây nữa thì mọi người vẫn gọi y như thế.

Vưu Hạ đánh mắt liếc nhanh qua đám người hầu, sau đó dừng lại ở một cô gái còn rất trẻ, hình như là mới vào đây làm chưa lâu.

Cô gái thấy y nhìn mình, vội vã đi tới, đón lấy áo khoác cùng với chiếc cặp da trong tay y.

Vưu Hạ lãnh đạm nói: “Cất trên phòng tôi.”

Cô gái gật đầu, mau chóng quay người làm việc.

Vưu Viễn Vọng lúc này mới thoát ra khỏi trò chơi của mình, quay đầu nhìn qua phía của Vưu Hạ. Thấy y đang đi về hướng này, nhóc con liền trượt xuống ghế, chạy tới nhào vào lòng y.

Vưu Hạ đỡ lấy Vưu Viễn Vọng, hiếm hoi nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Tiểu Vọng, cô Ba đâu rồi?”

Bình thường Vưu San sẽ đảm nhiệm trọng trách trông nom Vưu Viễn Vọng, nhưng hôm nay đột nhiên không thấy đâu nữa.

Vưu Viễn Vọng quấn lấy cổ Vưu Hạ, ngước mắt lên nói nhỏ: “Cô Ba vừa đi ra ngoài mua đồ rồi ạ.”

Vưu Hạ ngồi xuống ghế, thuận tay đặt bé con ngồi trong lòng mình rồi nói tiếp: “Thế còn chú Hai đâu?”

“Hmm…hình như là ở trên phòng ạ. Con không biết nữa, lúc sáng thức dậy con chỉ thấy mỗi cô Ba thôi.”

Nghe vậy, Vưu Hạ hơi nhíu mày, không khỏi thắc mắc, chẳng phải là bị thương nặng lắm sao? Còn có thể đi lung tung ở đâu được nhỉ?

Hai chú cháu chơi cùng nhau được một lúc thì Vưu Hạ giao bé con lại cho cô gái hầu trẻ lúc nãy chăm giúp. Còn y thì lên lầu, ghé qua phòng Vưu Kiện.

Vưu Hạ gõ lên cửa, cứ nghĩ là không có ai, nào ngờ là có tiếng nói vọng ra ngoài.

Nhưng nghe chừng có vẻ khó chịu lắm.

Vưu Hạ đẩy cửa bước vào trong, lập tức nhìn thấy Vưu Kiện đang tự mình thay băng cho vết thương mới. Trong tay là băng bông, tay còn lại thẳng đơ ra, cả người Vưu Kiện đang cố gắng uốn cong để chấm thuốc.

Nhìn cảnh tượng này, các đường vân đen rơi xuống đầy đầu Vưu Hạ. Đương nhiên y không chấp nhận nổi hình ảnh của đối phương lúc này rồi.

Đóng cửa lại, Vưu Hạ đi tới, không hé môi nửa chữ, cầm lấy băng gạc với băng bông, thay mới cho người kia.

Cơ thể Vưu Kiện cuối cùng cũng được thả lõng. Anh ngửa cổ, thở một hơi đầy thoải mái rồi nói: “Cảm ơn nha, đến đúng lúc lắm.”

Trong lúc băng lại vết thương, Vưu Hạ còn cố tình ấn mạnh xuống, khiến Vưu Kiện đau đến nhe răng. Dù nói anh da sắt nhưng với lực ấn đay nghiến đó ai mà không đau chứ?

Vưu Kiện hừ khẽ: “Lương y như từ mẫu, em quên rồi à?”

Vưu Hạ cười khẩy: “Lương y như em không muốn trị bệnh cho mấy con người si tình ngu ngốc.”

Nói rồi y nghiêng người cất băng gạc vào hộp sơ cứu, nói tiếp: “Sao anh yêu vào cái đần thối vậy hả? Để người ta đánh cho thành cái dạng này mà được à?”

Vưu Kiện ngoáy lỗ tai, rõ ràng không muốn tiếp nhận mấy lời mắng chửi vô nghĩa từ em trai mình. Anh ngồi lùi ra sau, dựa lưng vào thành giường, ngước mắt nhìn Vưu Hạ.

Vưu Hạ vừa mới ngồi xuống ghế sofa đối diện, chân trái gác lên chân phải, bày ra bộ dạng cũng ngông nghênh không kém.

Hai tay ôm trước ngực, Vưu Hạ nói: “Sao? Em nói đúng quá không trả lời được luôn à?”

Vưu Kiện không vội đáp lại, nghiêng người rút điếu thuốc ngậm lên môi. Sau đó anh còn cầm bao thuốc ném qua chỗ Vưu Hạ, tùy ý hỏi: “Hút không?”

Bao thuốc lá rơi đúng trọng tâm, ngay trên đũng quần của Vưu Hạ. May mà bao thuốc khá nhẹ, khi rơi xuống cũng không quá ảnh hưởng đến cơ thể của y.

Vưu Hạ chán ghét liếc nhìn bao thuốc, không hào hứng đẩy nó sang một bên: “Không hút.”

“Quả nhiên là bác sĩ.” Vưu Kiện nhả ra làn khói, cười cười hỏi, “Hôm nay về nhà làm gì đây?”

“Xem anh chết chưa.”

Đầu mày Vưu Kiện chau lại: “Độc mồm độc miệng, sao mày không có người yêu đi cho đỡ đi giết người bằng lời nói hả?”

Vưu Hạ mặt lạnh tanh đáp: “Còn phải xem đủ bản lĩnh để yêu em không đã.”

Nghe câu này làm Vưu Kiện cười suýt sặc khói thuốc. Anh kẹp điếu thuốc ở ngón tay, dùng ngón tay bên kia dụi dụi mắt một hồi mới buột miệng bảo:

“Mày yêu đàn ông à mà phải đủ bản lĩnh?”

Dừng một chốc, anh nở nụ cười tà ma: “Dám lắm nhỉ, bác sĩ Vưu?”

Đột nhiên sắc mặt Vưu Hạ trầm xuống thấy rõ. Y rũ mắt nhìn xuống bàn tay của mình, chân mày thoáng nhíu lại, nhưng rất nhanh đã dãn ra.

Yêu đàn ông?

Trong đầu Vưu Hạ thoáng hiện lên hình ảnh của một người, nhưng cũng nhanh chóng tan biến.

Vưu Hạ cười giận một tiếng: Xứng đáng làm đàn ông chỗ nào chứ?

Bầu không khí bỗng trầm mặc làm cho Vưu Kiện cũng không còn hứng thú để trêu chọc đối phương nữa. Anh gảy tàn thuốc vào gạt tàn bên cạnh, sau đó nghiêm túc hỏi một chuyện:

“Làm sao để lấy lòng người lớn nhỉ?”

Vưu Hạ vì câu hỏi của anh mà kéo lý trí lại. Y nhìn qua, sau khi tiêu hóa được câu hỏi rồi mới cười khẩy: “Định lấy lòng bố mẹ Kiều Vỹ à?”

Vưu Kiện nhàn nhạt thừa nhận: “Ừm.”

“Anh dùng khổ nhục kế đi.” Vưu Hạ nghiêng đầu nhìn đối phương, trong tay đang lật qua lật lại một đồng xu, “Chắc là sẽ hiệu quả.”

Khổ nhục kế?

Vưu Kiện cười khổ, bị đánh bằng roi điện có được tính là khổ nhục kế chưa? Hay là mỗi ngày phải đến nhà cậu điểm danh để ăn đòn thì mới đủ thể hiện tấm chân tình này?

Nếu vậy thật, anh sẽ chết trước khi gặp mặt Kiều Vỹ mất.

Thứ nghiệt ngã đó là roi điện, không phải roi thường.

Vưu Kiện ảo não vuốt trán, không định tiếp tục bàn tới nữa, tự mình nghĩ cách có lẽ sẽ hay hơn là nhờ Vưu Hạ.

Phía bên kia, Vưu Hạ cũng nghĩ giống như anh vậy. Y đứng dậy, chỉnh lại trang phục rồi mới nói: “Chuyện yêu đương hay lấy lòng đều không phải sở trường của em. Em nghĩ anh nên đi hỏi chị Ba thì hơn. Bây giờ em về trước đây.”

Vết thương mới băng lại nên chưa được đi lại nhiều, Vưu Kiện đành ngồi một chỗ, phất tay nói: “Ờ, rảnh thì qua Camouf làm vài ly với anh trai nhé cưng.”

Vưu Hạ đi tới cửa thì quay đầu lại, nặn ra một nụ cười xã giao: “Còn anh thì lo giữ sức khỏe đi. Tuy ma cà rồng bất tử nhưng cũng có thể chết vì ngu đấy.”

Khuôn mặt của người còn lại đen như đít nồi, bực dọc quát một tiếng: “Phắn ngay cho anh mày!” 

Ra khỏi phòng, Vưu Hạ tình cờ chạm mặt Vưu San vừa mới đi lên tới lầu. Tiếng mắng chửi của Vưu Kiện vọng ra ngoài, rất tự nhiên lọt vào tai cô, làm cô buồn cười.

“Hạ Hạ, em không chọc anh ấy thì ăn không ngon sao?”

Vưu Hạ vốn định đi xuống dưới nhanh một chút, không ngờ nghe thấy Vưu San gọi mình bằng cái tên thân mật rợn gai óc kia, bất giác quay đầu lại khó chịu.

“Chị Ba, vạn lần đừng gọi em là Hạ Hạ có được không? Nghe rất giống một con nhỏ nào đấy chân yếu tay mềm!”

Vưu San dựa vào lan can, mỉm cười đáp: “Vậy thì gọi là bé Hạ có được không?”

“Chị!” Vân đen rơi đầy đầu Vưu Hạ, y vừa giận vừa nghẹn, cuối cùng quyết định mắng trả một câu không liên quan lắm, “Ai bảo anh ấy toàn làm mấy trò dở hơi!”

“Anh Hai làm mấy trò dở hơi cũng đâu còn lạ gì nữa.” Vưu San nheo mắt lại nhìn qua phía y, cười như không cười, nói tiếp, “Còn em ấy, sống cùng một người con trai khác mới là khó hiểu à nha.”

Sống lưng Vưu Hạ bỗng chốc cứng đờ. Khí lạnh từ dưới xương cụt truyền lên với tốc độ chóng mặt. Mặc dù ngoài trời, nắng chiếu gắt gao như một lò lửa.

Vưu Hạ không quay đầu lại, ánh mắt có phần trầm xuống, tựa hồ có bực dọc cũng có đau lòng đan xen với nhau. Qua một lúc, y trở về với khuôn mặt lạnh tanh của mình, nhẹ tênh đáp:

“Đi mất rồi.”

Vưu San hơi sửng sốt, đứng thẳng người hỏi: “Người ta không chịu nổi em à?”

Một câu này động chạm tự ái thật sự.

Trong một khắc, Vưu Hạ không khống chế được cảm xúc thật bên trong, nắm tay siết chặt lại, lời lẽ buông ra rõ ràng có phần không muốn thừa nhận sự thật: “Là do em đuổi đi, được chưa?”