Editor: Ngọc Nguyệt

Phát hiện đảo nhỏ.

Thời tiết ổn định, mặt biển cũng yên tĩnh trở lại, cách đó không xa, vài núi tuyết đứng sừng sững như cây cột.

Thuyền cập bến, thay khăn mới cho Nami, Chiyo nhìn Nami hô hấp dồn dập, mím môi.

Rất nhanh thôi sẽ có bác sĩ đến. Mùa đông không có quýt ăn, cho nên quyết định lúc trước không tính, nhanh khỏe lại đưa quýt cho tôi.

Sờ con vịt Carew bên cạnh cũng đang lo lắng. "Tất cả sẽ ổn thôi đúng không? Cho dù là người ấy, hay là cô ấy..." Carew an ủi cọ đầu vào tay Chiyo, kêu một tiếng như trả lời. Chiyo buồn cười vỗ cái miệng màu đỏ của Carew. "Mày như nghe hiểu tiếng người vậy, nhưng cảm ơn mày, vịt con."

"Đoàng"

"Tiếng súng?" Chiyo kinh ngạc đứng lên, sau đó chậm rãi ngồi xuống lẩm bẩm. "Không sao cả, họ chắc chắn sẽ không sao cả." Không biết tin tưởng là thế hay là đang tự an ủi.

Nghĩ nghĩ, Chiyo lấy ra áo lông mặc vào cho Nami, đợi một lát, Sanji bước vào cõng Nami, Chiyo giúp nâng Nami lên, lại đội cả mũ cho đỡ lạnh.

"Bây giờ đến chỗ bác sĩ?" Chiyo kéo khăn quàng của Sanji có chút lỏng.

"Nói là thôn tiên tiến." Sanji nhìn cả thế giới trước mặt, lòng ấm áp. "Đội mũ vào đi, cẩn thận cảm lạnh đấy."

"Ừ, ừ." Chiyo đội mũ, cái mũ lớn che đi nửa khuôn mặt ửng đỏ.

"Nhưng thật sự không sao chứ, để lại mỗi Zoro ở trên tàu..." Chân dẫm lên tuyết, Chiyo đi sau lưng Sanji, than thở.

Lần trước Zoro bị thương ở chân, cho nên phải ở lại tàu, nhưng Chiyo luôn cảm thấy không ổn.

"Không sao, không phải còn có Carew đấy ư, Carew sẽ trông chừng." Sanji trấn an.

"Thật không..." Chiyo lắc đầu không nghĩ nữa.

Mà lúc đó, chú vịt Carew bọc chăn trợn mắt há miệng nhìn rùa lông xanh cởi sạch áo, dùng cách rơi tự do xuống sông, sau đó, một đi không trở lại...

"A a a!!! Người ta phải giả chết mới được!" Sắc mặt Usopp thay đổi, sau đó nhanh chóng giả chết.

"Nó đi bộ đường xa, không có nguy hiểm, đừng quên lên núi phải gật đầu với nó." Đầu lĩnh to con nói.

Đón chào là một con gấu, thân thể cao lớn, da lông dày, cơ thể vững vàng, còn có ánh mắt thành một đường, mặc kệ thế nào đều thấy đáng yêu ~~~

Chiyo ôm mặt say mê trong thế giới của bản thân, quanh người xuân về hoa nở, cả người tản ra vô số bong bóng hồng phấn. Làm sao bây giờ, nghiêm túc gật đầu, moe quá ~~ màu lông hồng hồng mềm mềm, muốn sờ quá ~~ ngay cả dấu chân cũng thật đáng yêu ~~ [Ngại ngùng]

Chiyo kinh ngạc nhìn nó bước đi rồi biến mất trong tầm mắt. Sau nhiều lần lên tiếng, Sanji vẫn bị bỏ qua, cho đến khi Usopp vỗ vai cô, Chiyo mới thu lại tầm mắt, giọng điệu phiền muộn. "Loại tâm trạng này, cậu có hiểu không?" Vẻ mặt Usopp như "tìm được đồng loại". "Đừng đứng bất động nữa, tôi biết, tôi biết mà." Dứt lời còn gật đầu. Chiyo cảm động đáp lại ánh mắt của Usopp. "Không ngờ mũi dài cậu cũng hiểu được tâm trạng của tôi khiến tôi phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa!!"

Sanji ở một bên hắc tuyến, chuyện hai người nói có đúng là một chuyện không đấy...

Đến chỗ của vua Dalton, bắt đầu hỏi chỗ bác sĩ. Nhưng cả đất nước chỉ có một bác sĩ, bác sĩ này là một ma nữ, hơn nữa ma nữ còn ở trên đỉnh giống núi tuyết, lúc vui vẻ sẽ xuống núi chẩn đoán lấy trong nhà gì đó, còn có 140 tuổi, thật sự không đùa à, cái gì lúc trăng tròn sẽ trượt tuyết xuống núi, ngươi nghĩ mình là ông già Noel sao, cũng không phải truyện tranh... [A, thật xinh lỗi, đúng là truyện tranh...]

Tóm lại, nói đi nói lại, quyết định cõng Nami lên lưng lên núi tìm bác sĩ. Vivi dùng mảnh vải cố định Nami sau lưng Luffy, Chiyo vuốt cằm. "Có cần ai đi cùng mũ rơm không? Nhỡ đang leo núi trượt chân thì làm sao?"

"Nói cũng đúng ~" Luffy để Chiyo sửa lại mũ.

"Vậy cũng tốt, nhưng tôi không đi đâu, dù sao tôi đi theo cũng chỉ làm vướng tay vướng chân." Vivi kéo mảnh vải lên. 

"Tôi cũng thế." Usopp.

"Vậy Chiyo thì sao?" Sanji quyết định đi cùng nhìn về phía Chiyo. "Đi cùng không?"

"Ừm..." Chiyo suy nghĩ. "Tôi không..."

"Mấy người muốn đi thì ta cũng không ngăn cản, nhưng ta đề nghị các ngươi đi ngược về phía ngọn núi phía trước." Dalton nói. "Đi thẳng về phía trước sẽ gặp một con thỏ ăn thịt hung bạo."

"Đi!" Chiyo đột nhiên lớn tiếng nói, ánh mắt tỏa sáng. "Tôi muốn đi!"

"..." Này này, cái vẻ mặt như thế là thế nào!

Ba người cứ như vậy lên núi, dấu chân dẫm lên tuyết rất nhanh bị những bông tuyết đang rơi xuống che lấp.

Gió thổi.

"Có thể đi tiếp không Chiyo?" Sanji có chút lo lắng thể lực của Chiyo không theo kịp.

"Không sao." Chiyo đáp. Vài ngày nay tập thể lực cũng có công dụng, lưng không đau, chân không nhức, chạy cũng không thở gấp. 

"Hình như người của vương quốc mùa đông không ngủ." Luffy chen vào.

"Hả?" Sanji nhìn về phía Luffy.

"Bởi vì ngủ thì sẽ chết." Luffy nghiêm trang.

"Kể chuyện cười lạnh à..." Chiyo xoa xoa cánh tay nổi da gà, không nói gì nhìn hai người phía trước hưng trí bừng bừng nói về chuyện xưa của vương quốc mùa đông, sau đó phản xạ có điều kiện tránh khỏi cơn lốc lúc sang khúc rẽ, nghi hoặc hỏi. "Cái gì vậy?"

"Ảo giác." Sanji cố ý giấu diếm.

"Thật không." Chiyo nghi ngờ.

Chiyo cũng phát hiện có điều không đúng. "Không phải, thật sự có gì đó!"

"Cẩn thận." Sanji dùng tay ôm Chiyo vào lòng, ở góc khuất Chiyo không nhìn thấy, nhấc chân một cái, đá con thỏ đi để không quấy rầy họ, sau đó tỏ vẻ chưa xảy ra chuyện gì. "Chú ý nhìn đường đi, lúc nãy suýt nữa vấp phải nhánh cây rồi, ngã sấp xuống thì làm sao."

"Ừ, ừ." Chiyo đỏ mặt đáp lời, không suy nghĩ gì khác.

Càng gần đỉnh núi, gió càng lớn, gió lạnh xen lẫn tuyết đánh vào mặt gây nên cảm giác đau đớn.

"Ơ?" Luffy dừng chân.

"Hả?" Sanji nhìn theo tầm mắt Luffy, dừng chân.

"Ôi!!" Chiyo nhìn theo tầm mắt hai người, dừng chân.

"Trắng và to như này, nhất định là gấu Bắc Cực!" Luffy khẳng định.

Không phải đâu! Sinh vật trước mặt mập mạp, trắng muốt, lông mềm mượt, đầu nhỏ thân lớn, tai hồng theo gió lay động, không phải là chú thỏ nhỏ sao ~~ Chiyo mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt say mê. "Thật đáng yêu ~~~"

Hai bên giằng co...

Chú thỏ cầm đầu mặt sẹo nhảy dựng lên, đánh tới chỗ ba người. Sanji và Luffy nhanh chóng tránh né. Nhưng...

Nhìn bóng dáng màu trắng tiến tới, Chiyo lòng đầy vui mừng, trong đầu chỉ có "A, bé thỏ nhỏ đến với mình ~". Nắm lấy lớp lông mềm, để dao trên cổ thỏ, mắt đối mắt với nó, không nhìn sự tức giận trong đó, cọ cọ lông thỏ, sau đó hôn lên vết sẹo trên mắt nó. "Bé thỏ ngoan, đừng tức giận ~"

"..." Im lặng.

Thỏ mặt sẹo run run, mặt tự dưng đỏ ửng, tai vẫy vẫy, nhìn Chiyo. Chiyo chậm rãi sờ soạn nó, cười cười. "Tiểu bảo bối ~ đừng làm loạn, yên tâm, ta sẽ thật nhẹ nhàng ~"

Lúc này, trong lòng mọi người trừ Chiyo [và thỏ] đều hò hét --

Người đâu mau tới, phi lễ, đùa giỡn thỏ nam đàng hoàng!!~~

Quả nhiên, mềm sợ cứng, cứng sợ không muốn sống, không muốn sống, sợ không biết xấu hổ...

Người không biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!

Tác giả có chuyện muốn nói: A, Tiểu Lí ra chương mới.

Tình địch sắp xuất hiện.

Cái gì, tui là ai, sao có thể nói ra, đoán đi, đoán đúng sẽ có thưởng. [cười gian]

Bây giờ bắt đầu thời điểm nêu câu hỏi mỗi chương.

Q: Này này, lâu rồi không thấy bạn đổi thuộc tính ngạo kiều, loại thánh mẫu sáng chói còn có thiếu nữ ôm ấp tình cảm blabla là cái gì!!

A: Dài dòng! [Nghe nói gần đây là vợ hiền mẹ tốt [Hả?!] thuộc tính tương đối được người ta thích, cũng không biết có phải hay không...]

Tiểu Lí:...Trả em gái kiêu ngạo cho tui!!