"Nha đầu, nghe nói con vừa lên chức Chủ tịch Hội đồng?" Phong Gia Đằng loay hoay thái hành, lẩm bẩm hỏi.

"Vâng. Con cho giải tán hội đồng luôn rồi." Cô trả lời, hoàn toàn bình tĩnh.

Hai con người lúi húi trong bếp phụ nhau làm bữa sáng một lúc lâu. Phong Gia Đằng múc cháo ra từng chén riêng biệt, vừa rắc hạt tiêu vừa nhắc nhở. "Mấy lão già đó, con nên cẩn thận."

Phong Nhã Vân bưng cháo ra bàn. Giang Vỹ Đình buồn ngủ, ngửi thấy mùi thơm liền ngẩng đầu hít lấy hít để.

"Ê, đi du lịch không?" Giọng nói Giang Vỹ Đình trộn lẫn cũng tiếng húp xì xụp.

An An buông bút. Thằng bé nhìn, quay sang nũng nịu Phong Nhã Vân.

"Chị..."

"Dây thanh quản vừa hồi phục. Đợi em khỏe đi, chúng ta đi!" Phong Nhã Vân ngắt lời từ chối, khiến tâm trạng hai con người rơi vào vực thẳm.

Thanh quản của An An theo bác sỹ chẩn đoán bị tổn thương nghiêm trọng sau khi cậu nhóc gặp chấn động tâm lý lúc nhỏ. Dường như là cậu tự khiến bản thân mình lân vào tình thế hiện nay. Vì là chuyện quá khứ nên cô không tiện hỏi, cũng không muốn hỏi. Cô ù ù cạc cạc ngơ ngẩn nghe bác sỹ dặn dò, nào là uống nhiều nước, ngủ đủ giấc, vân vân và mây mây.

Không được nói chuyện quá nhiều. Được thôi, cô cấm An An mở miệng.

Vì thế nên những gì An An nói, số lượng từ không vượt quá ba con chữ.

"Sửa soạn đi nhóc." Phong Nhã Vân nháy mắt, "Hôm nay chị có hứng, để chị đưa em đi học!"

Tròng mắt An An sáng ngời. Dùng tốc độ ánh sáng càn quét bữa sáng, trong vòng năm phút, đã đứng sẵn sàng trước cổng chờ cô.

Đây là lần đầu tiên cậu được chị mình đưa đi học đó.

Bình thường trong nhà phân chia công việc khá rõ ràng. Giang Vỹ Đình mang tiếng ăn ở chực, nên chịu trách nhiệm đưa đón An An đi học về, cùng lưu tâm một số chuyện học hành của cậu. Từ khi nhập học tới giờ, hôm nay là ngày đầu tiên cậu cảm thấy hạnh phúc khi được tới trường.

Trái ngược với bộ dạng vô cùng khẩn trương của cậu, hai người phụ nữ trong nhà nhàn nhã đánh giá bữa sáng, còn đề xuất một số thứ sáng tạo có thể áp dụng lần sau, xong xuôi mới từ tốn đứng dậy.

Con siêu xe màu đỏ hàng giới hạn bóng loáng chạy thẳng vào cổng thu hút ánh nhìn bao nhiêu người. Phong Nhã Vân chưa bao giờ có cái xúc động muốn khoe khoang đến vậy. Trực giác mách bảo cô, hôm nay cô phải làm thế.

Trường An An theo học là trường quý tộc hạng A, ở cái đại lục coi trọng quyền thế thì việc phân chia giai cấp quá đỗi bình thường. Dựa vào hồ sơ cô làm lúc đăng ký nhập học cho cậu, An An dễ dàng được xếp vào lớp có thành tích xuất sắc nhất, mọi thứ đều được trang bị cơ sở vật chất tối tân nhất.

Phòng học An An nằm ở tầng hai. Phong Nhã Vân đỗ xe xong tiện tay dắt cậu nhóc đi vào, chăm chút như em bé vừa vào lớp một.

Hiển nhiên An An có chút không quen.

Nhưng không sao. Khó khăn lắm chị mới có thời gian đưa cậu đi học. Nên chị có làm gì cũng đúng.

An An nắm tay chị mình dắt đi. Trên đường đi, Phong Nhã Vân liên tục ồ á, tay chỉ này chỉ kia, khiến hai vành tai An An càng ngày càng đỏ.

Ôi trời. Sao chị mình trẻ con thế nhỉ? Có phải chưa từng tới trường cậu đâu chứ.

Vành tai An An đỏ dần, trên mặt cũng xuất hiện khí nóng. Chị mình quá mức xinh đẹp, hơn nữa lại liên tục hào hứng gây chú ý. Cậu khá chắc là sau hôm nay bản thân mình cùng chị sẽ trở thành người nổi tiếng nhất trường mất.

"Cô Lương!"

An An giật bắn mình, nhanh chóng cùng học sinh xung quanh cúi đầu trước người phụ nữ mặc tây trang màu xám vừa tới. Người phụ nữ cười lấy lệ, sau đó cúi đầu trước Phong Nhã Vân, động tác mời.

"Phong tiểu thư, mời cô lên văn phòng Hiệu trưởng, chúng tôi có việc muốn bàn với cô!"

Lông mày Phong Nhã Vân khẽ nhếch lên.

"Về em trai cô, Phong Thần An. Xin tiểu thư hợp tác."

Phong Nhã Vân liếc nhìn cậu em nhỏ của mình, thoáng nhìn thấy vài giọt mồ hôi đang chậm rãi tuôn ra từ đỉnh trán. Cô gật đầu, đi theo phía sau cô giáo Lương.

Cửa phòng Hiệu trưởng làm từ gỗ Huân Hương, phát ra mùi thơm nhè nhẹ dễ chịu. Cô Lương đẩy cửa, bóng người che khuất tầm nhìn Phong Nhã Vân. Sau khi bẩm báo xong xuôi, cô nhanh tay mời Phong Nhã Vân bước chân vào, sau đó lui ra chuẩn bị trà.

Thầy Hiệu trưởng ngồi đưa lưng về phía cửa. Bóng người cao lớn đem về cho Phong Nhã Vân chút không khí quen thuộc. Cô biết người này sao? Phong Nhã Vân ngẫm nghĩ, vẫn không xác định được đối tượng là ai.

Cô ngồi tần ngần ở ghế sô pha một lúc lâu vẫn không thấy đối phương quay lại.

Thẳng tới khi cô Lương châm cho cô chén trà thứ hai, kiên nhẫn của Phong Nhã Vân sắp tới cực hạn, đối phương xoay ghế, mỉm cười nhìn cô.

Ố là la, đúng là người quen rồi này.

Phong Nhã Vân gật đầu chào hỏi. Cũng khá lâu rồi cô cùng hắn chưa gặp mặt nhau, còn không nhớ rõ lần cuối hai người tề tựu đã là trong hoàn cảnh nào. Hai người âm thầm dùng mắt quan sát đối phương, để lại cho cô giáo một bầu không khí ngượng ngùng và lúng túng.

Cô Lương hắng giọng, thành công kéo hai người từ vũ trụ riêng quay về mặt đất. "Phong tiểu thư, giới thiệu với cô, thầy Trương."

"Thầy Trương, đây là người nhà học sinh Phong Thần An lớp A1, Phong tiểu thư."

Trương Hoắc Dục gật đầu. Bỏ qua một số thủ tục chào hỏi, hai người rốt cuộc mới chịu đề cập đến vấn đề chính.

"Phong tiểu thư, cô có biết hai hôm trước học sinh An đã đánh nhau?" Trương Hoắc Dục hỏi, tuy nhiên câu trả lời lại được hắn nắm rõ.

Cô sững người. An An đánh nhau? Phong Nhã Vân cẩn thận nhớ lại, đúng là hai hôm trước mắt trái An An sưng nhẹ, khi đó thằng bé bảo dị ứng thuốc, cô cũng chủ quan không tra rõ mà bỏ qua. Đến giờ nghe được chuyện động trời này từ miệng người khác, Phong Nhã Vân trong lòng khó chịu.

Trương Hoắc Dục nhìn tới khuôn mặt trắng xanh thay đổi lẫn lộn của cô, không khỏi cười khẩy. Người phụ nữ này điều tra đã lâu vẫn không biết được có gì đáng giá, nay lại tình cờ túm được thời cơ, tìm ngay ra yếu điểm. Hắn phải hảo hảo chăm sóc con cờ này thật tốt về sau.

Hắn bước sang ngồi kế bên Phong Nhã Vân, bàn tay thoăn thắt bấm chuột. Màn hình máy tính trong tay nhanh chóng hiện lên những gì hắn cần, hắn nghiêng người đẩy máy tính sang cho cô, vụng trộm ngửi hương thơm kỳ lạ trên người nữ nhân này.

Mùi hương thật dễ chịu.

Những kẻ chơi bời lâu như bọn hắn vốn không quá chán ghét phấn son cùng nước hoa trên người phụ nữ, chẳng qua chỉ là có mức độ, mùi nào cũng như nhau cả thôi. Nhưng nước hoa nữ nhân này dùng, càng ngửi càng thấy đầu óc minh mẫn, tinh thần thoải mái. Hắn chỉ ngồi cạnh một lúc, thể lực phấn chấn hẳn lên, lại càng tham lam muốn tiến tới.

Cô Lương tác phong chuyên nghiệp, sau khi xong việc đã sớm lui ra.

Phong Nhã Vân nhẹ nhàng dịch mông ra một chút. Đôi mắt chăm chú nhìn vào màn hình, cố không quá để ý tới động tác nghiêng người của hắn có chút hơi thái quá, mông vẫn đều đặn nhích sang, lặp đi lặp lại như một cái máy đã được lên lịch.

Trên màn hình là bóng dáng An An nhỏ bé, đối diện là một đứa trẻ có tướng tá rất to. Đứa trẻ kia đang dùng tay chỉ vào An An nói to gì đó, nó cười khanh khách, theo mỗi tiếng cười của nó, đầu An An cúi càng ngày càng thấp. Đám đông xung quang tuy không tiếp xúc trực tiếp với An An, nhưng đã vây cả hai thành vòng tròn, đối với trò đùa của đứa trẻ kia rõ ràng hưởng ứng không ít.

Đứa trẻ kia vừa nói gì đó, An An ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt giận dữ nhìn nó. Nó cười ha ha mấy tiếng, lại nói thêm gì đó, khiến An An bùng nổ. Thằng bé dùng tốc độ nhanh nhất của mình, phóng thẳng vào người đứa trẻ kia, điên cuồng dùng tay không đánh vào mặt nó.

Đứa trẻ kia phẫn nộ. Sức lực của nó cùng An An chênh lệch quá nhiều, dùng sức phản kháng, chẳng mấy chốc đẩy An An vào thế hạ phong. Hai bên đánh nhau kịch liệt, Phong Nhã Vân chú tâm quan sát màn hình, nôn nóng đợi chờ thầy cô nào đó phát hiện, tách hai đứa ra.

Cô bỗng rùng mình. Hình như có gì đó nhột nhột.

Mông Phong Nhã Vân sớm đã dịch sát cạnh ghế sô pha, thân hình Trương Hoắc Dục cũng kề bên không rời. Một tay hắn đang mon men sờ từ hông cô tiến lên eo, tay còn lại đang đặt trên đùi, mang theo hơi nóng rực lửa. Phong Nhã Vân đen mặt, đối diện với hành vi như con rắn xà nẹo trên người không khỏi bực mình.

Lúc cô quay lại, mặt cô cùng hắn rất gần, chỉ cần nhích một xíu là có thể hôn nhau.

"Thầy Trương, đây là môi trường giáo dục. Thỉnh tự trọng!"

Việc hắn làm Hiệu trưởng ở đây thực sự không nằm trong kế hoạch của cô. Cô không biết hắn ngoài làm Giáo sư, sự nghiệp giảng dạy vẫn luôn rộng mở. Đến khi xong việc cô phải điều tra hết tất cả các nhân vật có tiếp xúc với mình trong khoảng thời gian này mới được.

Trương Hoắc Dục vẫn như cũ kề mũi đến gần cổ Phong Nhã Vân, phả hơi thở nam tính của mình lên sát tai: "Phong tiểu thư, cô muốn đi cửa sau không?"

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vote cho con đi mấy má ơi, vote cho con dui :<