Ánh nắng mặt trời lọt qua rèm cửa sổ vào trong nhà, chiếu tia sáng lên chiếc giường bừa bộn.

Cao Ngữ Lam đầu đau như búa bổ, đấu tranh với bản thân một hồi dưới tấm chăn rồi thò đầu ra ngoài, đầu cô đau như búa bổ. Cao Ngữ Lam phát hiện nửa thân dưới của cô gần như rơi xuống đất. Cô ngủ cả đêm trong tình trạng như vậy sao?

Cao Ngữ Lam rên khẽ, cô ôm đầu cuộn chăn leo lên giường. Cao Ngữ Lam giật bắn mình khi nhớ đến hiện trạng của bản thân. Những mảnh vỡ ký ức ùa về trong trí óc cô. Tối qua cô uống rượu say khướt, sau đó hình như cô ra đường tìm đàn ông.

Cao Ngữ Lam ngồi bật dậy, nhanh chóng dùng chăn cuộn kín người. Sau đó, cô đảo mắt một vòng quanh căn phòng, tìm kiếm xem trong nhà có một người đàn ông lai lịch bất minh nào hay không?

Kết quả, cô không thấy ai cả.

Cao Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm, hồi tưởng lại chuyện xảy ra vào buổi tối hôm qua. Đáng tiếc là đầu óc cô trống rỗng, cô không thể nhớ ra điều gì. Cao Ngữ Lam nhìn xuống người, cơ thể cô không có dấu vết lạ thường, cô cũng không cảm thấy đau nhức khó chịu. Nhưng cảnh tượng bữa bãi trong căn phòng và việc cô không mặc quần áo, thậm chí không mặc cả đồ lót khiến Cao Ngữ Lam cảm thấy rất bất an.

Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì?

Cao Ngữ Lam đang tập trung suy nghĩ, phòng ngoài đột nhiên có tiếng động nhỏ, hình như từ nhà bếp vọng ra.

Các sợi dây thần kinh của Cao Ngữ Lam căng lên như dây đàn. Lẽ nào cô thật sự cướp đàn ông mang về nhà? Bây giờ người đó đang ở dưới bếp làm đồ ăn sáng cho cô?

Không phải đâu!

Cô không làm chuyện đáng xấu hổ như vậy đấy chứ?

Cao Ngữ Lam đứng dậy. Nếu cô thật sự làm loạn sau khi say rượu, người đàn ông bị cướp về đó cũng không điên đến mức chuẩn bị bữa sáng cho cô?

Từ nhà bếp lại vọng ra tiếng va chạm đồ. Cao Ngữ Lam sợ chết khiếp, lôi quần áo ra mặc với tốc độ tên lửa. Sau đó, cô mở cửa phòng ngủ thò đầu ra ngoài ngó nhìn.

Mẹ ơi, ai làm phòng khách bừa bộn kinh khủng như vậy. Gối tựa bị ném xuống đất, giày dép của cô đông một chiếc tây một chiếc, mấy đồ lặt vặt trang trí nằm lăn lóc dưới đất.

Cao Ngữ Lam định lên tiếng mắng chửi, trong đầu cô đột nhiên xuất hiện ý nghĩ hay là chính cô uống rượu say rồi làm loạn? Cô liền nuốt lại lời nói, quyết định đi tìm người đàn ông lạ mặt trước.

Căn hộ Cao Ngữ Lam thuê không lớn lắm, nhà bếp ở ngay bên cạnh. Tuy vậy, cô nấn ná một hồi mới tới nơi. Cao Ngữ Lam vừa đi vừa nghĩ xem cô sẽ nói gì với người đàn ông đó, hỏi anh ta tối qua cô bị làm sao, hay mặc kệ bảy ba hai mốt cứ mở miệng chửi anh ta một trận trước đã.

Bất luận nói gì, cô cũng phải có khí thế, nhất định phải trấn áp tình hình và chiếm thế thượng phong.

Không biết vụ cô tối qua cướp người về hay quyến rũ người về, không biết cô chủ động hay bị động, không biết sự việc xảy ra đến gi­ai đoạn nào. Dù sao với bộ dạng của cô khi tỉnh giấc, chắc chắn cô đã bị người ta xơi tái rồi.

Bất luận thế nào, cô cũng phải ra tay trước, tuyệt đối không thể để tên khốn đó giở trò.

Cô phải bắt hắn quên chuyện xảy ra đêm qua. Cô sẽ không bao giờ chịu trách nhiệm. Hơn nữa, Cao Ngữ Lam cô không phải là người phụ nữ tùy tiện. Tên đàn ông đó tốt nhất nên hiểu rõ điểm này. Anh ta đừng mong chạm đến người cô một lần nữa.

Nghĩ đến đây, Cao Ngữ Lam hít một hơi sâu, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm. Sau khi vũ trang xong, cô nhanh chóng đi vào nhà bếp, đồng thời hét lớn tiếng: “Này, anh... ”.

Mọi lời nói bị chặt ở ngay cổ họng, Cao Ngữ Lam trợn trừng mắt, không tin nổi vào cảnh tượng trước mắt cô.

Một lúc sau, Cao Ngữ Lam chỉ tay vào đối phương, miệng lắp ba lắp bắp: “Anh... sao anh lại biến thành chó thế kia?”

Con chó nhỏ trước mặt Cao Ngữ Lam có đôi tai dựng đứng, đôi chân ngắn, lông màu vàng, đôi mắt tròn xoe như hai hòn bi ve. Nó ngoan ngoãn ngồi dưới đất, ngẩng mặt nhìn cô, miệng sủa hai tiếng gâu gâu rất đáng thương.

Tại sao đàn ông lại biến thành con chó nhỏ biết lấy lòng người thế kia?

Thế giới này quả là kỳ quái!

Cao Ngữ Lam không biết nên có phản ứng như thế nào. Cô đứng ngây người một hồi, đến lúc con chó nhỏ mất kiên nhẫn, chạy đi cạy cửa tủ đựng bát, rồi chạy đến chân Cao Ngữ Lam nhảy tưng tưng, Cao Ngữ Lam mới tỉnh ngộ, chấp nhận sự thật trong nhà cô bỗng dưng xuất hiện một chú chó không rõ tông tích.

“Mày là đàn ông biến thành, hay vốn là một con chó?” Câu hỏi rõ ràng là ngốc nghếch. Đến Cao Ngữ Lam cũng phỉ nhổ bản thân khi cô có thể thốt ra câu đó. Nhưng chuyện này quá kỳ dị, cô không thể nghĩ ra điều gì có lý hơn.

Con chỏ nhỏ bị cô kéo hai chân trước đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào mắt cô. Nó kêu một tiếng rồi thè lưỡi ra thở. Bộ dạng của nó vô tội như không thể nào vô tội hơn.

“Không được giả bộ đáng yêu”. Cao Ngữ Lam nghiêm túc nhìn con chó, cô đưa mắt xuống bộ phận quan trọng của loài chó, quả nhiên là giống đực. Không lẽ... cô hết sức hoang mang, đầu óc như sắp nổ tung. Rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì? Lẽ nào trên đời này có chuyện hoang đường thật sao?

Chú chó bị cô cầm chân không mấy dễ chịu, nó bắt đầu kêu ăng ẳng, vặn người như muốn đứng xuống đất.

Cao Ngữ Lam cuối cùng cũng đầu hàng. Dù cô nghĩ nát óc cũng không tìm ra chân tướng sự việc, chi bằng mặc kệ đi, “binh đến tướng chặn, nước đến đất dìm” (có nghĩa đối phương dùng thủ đoạn gì, sẽ có cách đối phó tương ứng). Nếu lát nữa chó biến thành đàn ông, cô sẽ đánh đuổi hắn ra ngoài.

Sau khi nghĩ thông suốt, Cao Ngữ Lam đặt chú chó xuống đất rồi bắt đầu dọn dẹp phòng. Trong lúc dọn dẹp, cô phát hiện trong phòng khách có hai bãi nước đái và vài cục phân chó. Cao Ngữ Lam tức đến mức cầm chổi đập bình bịch. Chú chó nhỏ vốn quanh quẩn bên chân cô, thấy cô tức giận trước kiệt tác của nó, nó liền lộ vẻ nơm nớp sợ sệt rồi tránh xa cô vài bước.

Hành động của chú chó khiến Cao Ngữ Lam càng tức giận. Cô đứng chống một tay lên hông, một tay chỉ vào con chó: “Mày... mày, đừng tưởng giả bộ đáng yêu là tao không ra tay với mày. Mau biến trở lại như cũ đi, xem tao có đánh mày không?”

Chú chó ngồi xuống đất, vẫy đuôi sủa vài tiếng lấy lòng cô.

Cao Ngữ Lam dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi tắm rửa sạch sẽ và thay bộ quần áo mới. Sau đó, cô ngồi ở phòng khách im lặng nhìn con chó hồi lâu.

Một lúc sau, cô vẫn không nghĩ ra lai lịch của chú chó. Đầu Cao Ngữ Lam vẫn ong ong, bụng cô bắt đầu sôi ùng ục. Chú chó nhỏ ngồi dưới chân Cao Ngữ Lam nhìn cô bằng ánh mắt chờ đợi. Cao Ngữ Lam biết con chó này chắc chắn đói bụng rồi.

Cao Ngữ Lam lục tủ lạnh, phát hiện chỉ có ba cái bánh bao thịt trong ngăn đá. Vì vậy cô nấu một nồi cháo trắng, hấp lại bánh bao thịt. Lúc cô bắt tay nấu nướng, chú chó nhỏ quanh quẩn bên chân cô, ngoáy đuôi tít mù.

Cao Ngữ Lam mềm lòng, vuốt ve đầu nó, lên tiếng hỏi: “Mày từ đâu đến vậy?”

Con chó tất nhiên không biết nói chuyện, nó chỉ nhìn cô bằng đôi mắt tròn xoe, đuôi tiếp tục ngoáy đi ngoái lại.

Sau khi bánh bao hấp chín, Cao Ngữ Lam lấy ra đĩa rồi đặt lên bàn trà ở phòng khách. Con chó mừng rối rít, đứng cạnh bàn trà chảy nước dãi. Cao Ngữ Lam cười lớn: “Tao hai cái, mày một cái, biết chưa hả?”

Chú chó đứng hai chân lên mép bàn trà, bộ dạng của nó như hận đến mức không thể nuốt cả đĩa bánh bao. Cao Ngữ Lam đẩy cái đĩa vào sâu bên trong. Cô cầm một chiếc bánh bao bẻ làm đôi: “Nóng lắm, để nguội đã”.

Chú chó nhỏ nhìn theo tay cô. Cao Ngữ Lam thổi miếng bánh bao trên tay rồi đưa vào miệng nó. Chú chó ngoạm một miếng nuốt trọn rồi lại sán đến bên cô. Cao Ngữ Lam xé một miệng nhỏ đưa đến gần miệng nó. Đúng lúc nó mở miệng, cô rụt tay lại, chó con đuổi theo tay cô. Cao Ngữ Lam bị bộ dạng của chó con chọc cười ha hả, cô vừa trêu đùa con chó vừa cho nó ăn bánh bao.

Con chó nhanh chóng ăn hết một cái bánh bao, tiếp tục đưa mắt nhìn đĩa bánh bao trên bàn. Cao Ngữ Lam do dự một lát: “Được rồi, mày ăn hai cái, tao một cái”.

Cô lại xé bánh bao đút vào miệng chú chó.

Chó con vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu. Chơi với nó một lúc, Cao Ngữ Lam rất thích nó. Tuy nhiên, do nó không rõ nguồn gốc, cô cũng không biết bước tiếp theo nên làm gì với nó.

Cao Ngữ Lam quyết định không nghĩ nữa, ăn no rồi tính sau. Cô vào bếp múc một bát cháo để ăn cùng bánh bao. Vừa cầm bát cháo ra khỏi nhà bếp, chuông cửa đột ngột reo vang. Cao Ngữ Lam vội đặt bát cháo, đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người cảnh sát và một người đàn ông trẻ tuổi chân bó bột ngồi trên xe lăn.

Cao Ngữ Lam đảo mắt qua bọn họ, lên tiếng hỏi: “Các anh tìm ai?”

Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi chưa kịp mở miệng, người đàn ông bó bột cướp lời: “Cô quen biết tôi?”

Cao Ngữ Lam nhìn kỹ hai người, lắc đầu: “Tôi không quen”. Sau đó, cô quay sang người cảnh sát: “Các anh tìm ai? Có phải đi nhầm nhà rồi không?”

Người cảnh sát chưa kịp trả lời, anh chàng chân bó bột đột nhiên chỉ tay vào cô: “Chính là cô ta. Cô ta đánh tôi bị thương rồi cướp mất chó của tôi”.

Sét đánh ngang tai!

Cao Ngữ Lam há to miệng, mãi vẫn không thể nói thành lời.

Cướp chó?

Tối qua... cô không cướp đàn ông, mà đi cướp chó?

Sáng nay khi tỉnh dậy, cô đột nhiên phát hiện nhà có một con chó, không ngờ nội tình lại khủng khiếp đến mức này?

Sự việc này phải bắt đầu nói từ đâu nhỉ? Không hiểu cô nghĩ gì lúc cướp chó của người ta?

Thần trí Cao Ngữ Lam còn chưa quay về, anh chàng chân bó bột hét lớn: “Man đầu, Man đầu... ”

(Man đầu có nghĩa là Bánh bao không nhân. Tại sao con chó được đặt tên Bánh bao không nhân, hồi sau sẽ rõ ^^).

Cao Ngữ Lam nghe thấy đằng sau có tiếng chân chạy. Cô quay đầu nhìn, thấy chú chó nhỏ miệng ngậm cái bánh bao cuối cùng mừng rỡ chạy đến.

Nó đã chén hết ba cái bánh bao, không phần cô một miếng.

Anh chàng chân bó bột gi­ang rộng hai tay một cách khoa trương: “Man đầu, Man đầu, mày chịu khổ cực rồi, tao đến đón mày đây”.

Cao Ngữ Lam ngây người nhìn con chó tên Man đầu nuốt miếng bánh bao cuối cùng rồi lao vào lòng người đàn ông chân bó bột.

“Man đầu đáng thương của tao. Người phụ nữ biến thái này có hành hạ mày không? Có phi lễ mày không? Có dọa nạt mày không?”

Cao Ngữ Lam nghiến răng kèn kẹt.

Biến thái? Hành hạ? Phi lễ? Dọa nạt?

Nhìn con Man đầu hài lòng liếm mép nằm trên đùi người đàn ông chân bó bột. Bộ dạng của nó vừa ngây thơ vô tội vừa hoan hỉ, trong đầu Cao Ngữ Lam đột nhiên nghĩ đến câu: “Lấy bánh bao thịt đánh chó, một đi không về”