Chương 7: Cô muốn vu oan cho tôi sao?

Mạc Du Hải bị cô véo đau điếng người,

nếu không phải anh có sức kiềm chế tốt, chỉ

e là lúc này thực sự đã xảy ra chuyện mất rồi.

“Hạ Nhược Vũ, cô nghĩ rằng ở đây thì tôi

không dám làm gì cô à?” Anh cất giọng,

trong giọng nói đã mang theo chút khác

thường.

Hạ Nhược Vũ cũng không ngốc, cô

đương nhiên hiểu được, nơi đây là bệnh viện,

nhưng cô lại không hề chắc chắn được về

nhân cách của người đàn ông này, nếu như

anh ta muốn giở trò gì đó với cô tại đây thì cô

cũng không làm gì được.

Huống hồ, lại là cô khiêu khích anh ta

trước.

Không vòng vo nhiều nữa, cô lạnh lùng

nhìn anh: “Mạc Du Hải, tốt nhất là anh nên

đưa những tấm ảnh đó cho tôi, nếu không…”

“Nếu không thì sao?” Mạc Du Hải nheo

nheo mắt, anh nhìn thẳng vào người phụ nữ

kề sát trước mặt đang muốn uy hiếp mình.

Anh ngắm nhìn ngũ quan tinh tế của cô,

vì hơi thiếu không khí nên khuôn mặt cô lúc

này lộ rõ nét đáng yêu, anh ngược lại bật

cười, lạnh nhạt nói: “Hạ Nhược Vũ, nghe nói

mang thai một lần, ba năm ngốc nghếch,

nhưng tôi thực sự chưa nghe ai nói rằng ngủ

một giấc mà lại ngốc nghếch ba năm. Việc

vừa mới xảy ra, cô chẳng mảy may suy xét gì

đã vội đổ hết mọi việc dơ bẩn cho tôi. Có

phải tôi nên hiểu là, cô muốn nhân cơ hội lần

này để vu vạ cho tôi?”

“Nói vớ vẩn gì thế!” Hạ Nhược Vũ hừ lạnh

một tiếng, đẩy anh ra, nới rộng khoảng cách

giữa hai người.

Cô bán tín bán nghỉ nhìn anh, rồi hỏi: “Tối

hôm đó anh thực sự không chụp ảnh sao?”

Mạc Du Hải nhướng mày: “Sao tôi lại

phải chụp?”

Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.

“Chẳng phải anh muốn..” Hạ Nhược Vũ

sốt sắng suýt nữa thì lỡ lời, nhìn người đàn

ông trước mặt đang nở nụ cười xấu xa, cô vội

ngậm chặt miệng, lạnh lùng nói: “Anh không

chụp là tốt!”

Mạc Du Hải liếc nhìn cô một lượt, gương

mặt anh tuấn rạng ngời, anh nói với cô bằng

giọng điệu bỡn cợt: “Đừng nói là cô tự phụ

rồi cho rằng, tôi thực sự thèm khát tới mức

ăn tạp, vì tiền mà dùng thủ đoạn đê hèn này

gây áp lực cho cô đấy nhé?”

Nói dứt lời, anh bật cười, trong nụ cười

mang ý giễu cợt: “Cô quá tự tin vào bản thân

mình rồi, nhà họ Hạ tuy là lắm tiền nhiều của,

nhưng tối hôm đó nếu không phải xảy ra

chuyện ngoài ý muốn, thì tôi thật sự

cũng…nuốt không trôi kiểu phụ nữ như cô Vũ

đây”

Hạ Nhược Vũ bị mấy lời này của anh

chọc tới mức giận sôi ruột.

Thèm khát ăn tạp?

Nuốt không trôi?

Hạ Nhược Vũ cô từ bao giờ lại trở thành

đối tượng để kẻ khác chọn lên chọn xuống

như thế?

Nhẫn nhịn một hồi, Hạ Nhược Vũ liền

cười nhạt, cô đứng khoanh tay, lướt nhìn anh

từ đầu tới chân bằng ánh mắt sáng rực.

Mạc Du Hải thấy cô nhìn mình như vậy,

nhưng lại không nói gì, anh cũng không lên

 

tiếng, nhưng trong lòng thực sự có chút tò

mò, không biết người phụ nữ này sẽ phản

bác lại ra sao.

Đợi một lúc lâu, Hạ Nhược Vũ dường như

đã nhìn thấu mọi thứ, cô không nhanh cũng

không chậm, nhẹ nhàng nói: “Sự tự tin của

bác sĩ Hải, thực sự là không ai bì được.”

Sau đó cô cầm lấy chiếc túi trên mặt bàn,

lấy ra từ trong đó mấy tờ đô la, nói: “Thân là

phụ nữ, lần đầu tiên ngủ với đàn ông, thế mà

lại gặp phải ngay con hàng bé như quả ớt, coi

như tôi số đen, nhưng dù sao thì cũng ngủ

rồi, số tiền này tôi cho bác sĩ Hải.”

Cô đặt xấp đô la lên bàn, sau đó cười

khẩy: “Nếu bác sĩ Hải có thời gian rảnh thì

hãy tới bên khoa nam học kiểm tra thử, rồi

làm phẫu thuật cắt bỏ phần da thừa vô tích

sự nào đó trên cơ thể, để tránh lần sau khi

cần dùng đến…lại hỏng việc!”

Anh không có ảnh, cứ ở đây cãi qua cãi

lại cũng chỉ lãng phí thời gian. Trước khi rời

đi, Hạ Nhược Vũ không quên liếc nhìn anh

bằng ánh mắt giều cợt.

Mạc Du Hải nhíu mày, phần da thừa vô

tích sự trên cơ thể là cái gì?

Tiếng chuông điện thoại trong túi áo

bỗng vang lên, là Kiều Duy Nam gọi tới, anh

nhận điện thoại, giọng nói khôi phục lại vẻ

lạnh lùng như thường ngày: “Có chuyện gì

vậy?”

Là anh em chơi thân với nhau từ thuở

nhỏ, từ giọng nói của anh, Kiều Duy Nam

đương nhiên nhận ra là anh đang bực dọc, dè

dặt hỏi: “Sao thế? Đang ban ngày ban mặt

nên không có chỗ xả stress à?”

“Nói tiếng người đi!”

Kiều Duy Nam: “…

Lẽ nào anh ta đã đoán đúng?

“Du Hải à, hôm qua Khánh Huyền gọi

điện thoại cho tôi, cô ấy hỏi thăm dạo này

cậu thế nào?” Kiều Duy Nam mở miệng, ho

nhẹ một tiếng, cảm thấy có chút lúng túng.

Lục Khánh Huyền vốn là người yêu cũ

của Mạc Du Hải, hai người họ đã chia tay từ

lâu, thế nhưng cô ta vẫn còn yêu anh, vậy

nên vẫn thường nhờ Kiều Duy Nam chuyển

lời. Kỳ thực anh cảm thấy hết sức cạn lời với

người phụ nữ này.

Đôi mắt sâu thẳm của Mạc Du Hải lúc

này càng trở nên sâu hơn, cất giọng sắc bén:

“Còn chuyện gì nữa không?”

Rõ ràng, anh hoàn toàn không muốn nói

thêm gì về Lục Khánh Huyền nữa.