Chương 34 Thế giới thật nhỏ

Hạ Nhược Vũ không có tinh thần dựa

vào ghế chờ cô y tá có tâm mang hồ sơ bệnh

án qua cho cô.

Đợi mười lăm phút vẫn chưa thấy người

đâu, còn tưởng rằng cô y tá đã quên cô rồi.

Trong đầu nhớ đến một bóng hình, khiến

trong lòng cô vui vẻ, cô đang nhớ mong nụ

cười biết ơn thì ngẩng đầu nhìn lại, chờ đến

khi cô nhìn thấy người đứng trước mặt, vẻ

tươi cười của cô dần dần cứng đờ.

“Mạc Du Hải, sao anh lại ở chỗ này!”

“Nơi này là bệnh viện, tôi không ở nơi này

thì phải ở nơi nào.”

Anh ta dừng một chút, tâm mắt chuyển

qua chỗ cô bị chảy máu ở trên chân, cười

như không cười nhìn cô nói: “Trái lại sao cô

không giải thích trước một chút.”

Hạ Nhược Vũ bị anh ta nhìn, trong lòng

cô chột dạ, cũng không biết chính mình vì

sao lại hoảng loạn, nhưng cô lại không muốn

anh ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình:

“Có cái gì cần phải giải thích sao, gót giày bị

gấy xui xẻo rạch vào chân, tôi tới bệnh viện

xử lý miệng vết thương còn không được

sao?”

Mạc Du Hải bỗng nhiên cúi người nhìn

chằm chằm cô, giọng điệu nhàn nhạt: “Nghe

nói cô bị người ta bỏ rơi, muốn tìm đến cái

chết.”

“Khụ khụ khụ, Mạc Du Hải anh bất thình

thình nói lung tung gì đó?”

Hạ Nhược Vũ bị sặc nước miếng của

chính mình, ho khụ khụ vài tiếng, mới vuốt

xuống vẻ thất kinh trong lòng, cô dùng vẻ

mặt nhìn bệnh nhân tâm thần nhìn anh ta:

“Con mắt nào của anh nhìn đến tôi bị bỏ rơi

thế”

“Ồ, không giống lắm.” Mạc Du Hải thu hồi

ánh mắt, đứng thẳng người, trên mặt không

gợn sóng, khiến người ta nhìn không rõ suy

nghĩ tận đáy lòng của anh ta.

Cô lại bắt đầu đuổi ruồi bọ: “Được rồi, nơi

này không cần anh, anh bận việc của anh đi.”

“A – Mạc Du Hải anh làm gì thế!”

Thân thể đột nhiên bay lên không, dọa

Hạ Nhược Vũ thót tim, theo bản năng duõi

tay nằm chặt cổ áo của người đàn ông.

Mạc Du Hải liếc mắt nhìn cô một cái: “Cô

muốn tự mình bò qua sao?”

“Y tá đã giúp tôi đi đăng ký rồi!” Cô còn

đang cả vú lấp miệng em.

“Ừ, cho nên cô để cô ta thuận tiện cõng

cô qua đó.” Mạc Du Hải ngoài miệng nói như

vậy, nhưng sức lực trên tay không hề nới

lỏng.

Hạ Nhược Vũ buồn bực: “Tôi có thể ngồi

xe lăn.”

Bước chân của người đàn ông dừng lại,

ánh mắt u ám nhìn chằm chằm cô, anh ta

nhìn chằm chằm đến khi trong lòng cô sởn

gai ốc, mới nhàn nhạt nói một câu: “Cô cho

rằng bệnh viện là cô mở, y tá đều rảnh rỗi

như vậy để giúp việc cho cô ư”

“..” Cô bắt đầu oán trách, vâng vâng,

bệnh viện là nhà anh mở, được rồi! Mạc lột

da.

“Cô Hạ, bệnh án của cô…” Y tá cầm hồ sơ

bệnh án mỏng nhẹ trong tay thong dong tới

muộn, chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng cao

lớn ôm một người phụ nữ xinh xắn, càng đi

càng xa.

“Đó là, bác sĩ Mạc sao?”

Tốc độ bà tám hừng hực như nhóm lửa,

y tá kích động siết chặt quyển hồ sơ bệnh án,

lặng lẽ đi theo phía sau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Nhược Vũ

dựa vào lồng ngực rắn chắc của người đàn

ông, lỗ tai nghe được rõ ràng nhịp tim đập

của người đàn ông, từng chút một đập thình

thịch vào mang tai của cô, sắc mặt của cô

dần dần ửng hồng.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, người

đàn ông bên cạnh khiến trong lòng cô có

một loại cảm giác an toàn đến kỳ lạ.

Nếu miệng của anh ta không nói lời độc

địa như vậy thì càng tốt hơn.

Rất nhiều người đến người đi trong bệnh

viện đang nhìn bọn họ, Mạc Du Hải dường

như không hề phát giác, thần sắc bình tĩnh tự

nhiên bước về phía trước, chỉ có cô càng vùi

sâu khuôn mặt nhỏ của mình vào lòng anh.

Mất mặt đến tận bệnh viện.

Cô còn đắm chìm ở trong suy nghĩ miên

man, đột ngột một giọng nữ mạnh mẽ vang

lên, gián đoạn suy nghĩ của cô.

“Du Hải…

Lục Khánh Huyền hôm nay cố ý đến

giám sát, không ngờ đến là sẽ gặp được anh

ta dịu dàng ôm một người phụ nữ ở đại sảnh.

Ánh mắt của anh ta thật dịu dàng…

“Mạc Du Hải ngẩng người không đến

một giây, sắc mặt ngay lập tức khôi phục vẻ

thản nhiên: “Khánh Huyền, sao em lại đến

đây.

“Em vừa lúc đi ngang qua nơi này, thuận

đường đến thăm anh.”

Lục Khánh Huyền cười rất miễn cưỡng,

ánh mắt như là lơ đãng dừng ở trên người Hạ

Nhược Vũ, dịu dàng hỏi: “Đây là bệnh nhân

của anh sao, em thấy chân của cô ấy bị

thương rất nghiêm trọng.”

Cô ta tình nguyện tin tưởng Du Hải chỉ có

lòng tốt, cũng không muốn tin tưởng hai

người có quan hệ không bình thường.

“Anh vẫn còn đang làm việc, có chuyện gì

chờ tan tầm rồi nói sau.” Mạc Du Hải vẫn

chưa đối diện chính thức trả lời cô ta.

“Trong lòng Lục Khánh Huyền trầm

xuống, vẻ tươi cười trên mặt sắp có chút

không nhịn được: “Vâng, vậy em sẽ không

quấy rầy hai người nữa.”

Cô ta đang muốn đi, đột nhiên sắc mặt

trắng nhợt, hô hấp đồn dập thở hổn hển, ôm

ngực khó chịu mà hít thở không thông.

“Khánh Huyền, em làm sao vậy.” Trong

mắt của Mạc Du Hải hiện lên vẻ khẩn trương.

Hạ Nhược Vũ nếu còn không nhìn ra

quan hệ giữa hai người, thì cô thật ngu ngốc,

người phụ nữ này còn không phải là người

yêu mà Mạc Du Hải yêu thương Lục Khánh

Huyền sao, bây giờ lại diễn trò gì nữa đây?

“Cô duỗi tay vỗ võ bờ vai của anh ta nói:

“Để tôi xuống, tôi không sao, anh vẫn nên đi

chăm sóc cô ta trước thì hơn.”

Nhìn người phụ nữ như vậy giây tiếp theo

chắc sẽ không yên ổn rồi.

Mạc Du Hải nhìn cô một cái, lại nhìn

thoáng qua sắc mặt khó coi tái nhợt của Lục

Khánh Huyền, do dự vài giây, nhưng vẫn thả

cô xuống: “Khánh Huyền, bệnh của em có

phải lại tái phát hay không.”

“Em không sao cả, chỉ là đột nhiên ngực

bị đau nhói, có thể là do trời nắng quá, em lại

đi rất xa mới sáng đây, cho nên mới sẽ như

vậy, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe thôi.”

Lục Khánh Huyền che lại ngực, cố hết

sức nhìn anh cười.

“Em biết rõ sức khỏe mình không tốt, còn

tự mình đi xa như vậy.” Trong giọng nói của

người đàn ông tuy rằng tràn đầy trách cứ,

nhưng cho dù là ai đều có thể nghe được ra

sự quan tâm trong giọng nói đó.

“Vẻ mặt của Lục Khánh Huyền áy náy:

“Du Hải, thực xin lỗi, em lại gây thêm phiền

phức cho anh, em tự mình đứng một chút sẽ

Này Bác Sĩ Hư Hồng, Em Yêu Anh

khỏe thôi, anh đưa cô này đi khám trước đi.”

“Không cần đâu, bác sĩ Mạc anh vẫn nên

đưa người đẹp này đi thôi, tôi chờ y tá đưa xe

lăn cho tôi cũng được.” Hạ Nhược Vũ cười

với vẻ mặt phúc hậu và vô hại.

Đôi mắt của Lục Khánh Huyền lóe lên,

còn che lại ngực, dường như cô ta cũng đang

đợi Mạc Du Hải quyết định.

Cân nhắc xong, Mạc Du Hải duỗi tay đỡ

lấy Lục Khánh Huyền, rồi nói với cô: “Cô ở

chỗ này chờ tôi, tôi kêu giúp cô một cô y tá.”

“Vâng, vậy phiền bác sĩ Mạc nhé.” Anh ta

tiếp nhận Khánh Huyền rồi.

Không biết vì sao nhìn mà không thèm

để ý cười trên mặt Hạ Nhược Vũ, Mạc Du Hải

trong lòng có chút không thoải mái, không

đợi anh ta tiến thêm một bước tìm tòi nghiên

cứu loại cảm giác này, người phụ nữ bên

cạnh lại đột nhiên hít thở không thông.

“Du Hải, em có chút hít thở không thông.”

“Thả lỏng hô hấp, bây giờ anh sẽ đỡ em

qua đó.” Mạc Du Hải còn muốn nói chút gì đó

với Hạ Nhược Vũ, anh ta mở miệng nhưng

vẫn không có nói ra, đỡ Lục Khánh Huyền đi

vào khoa tim mạch.

Ý cười trên mặt của Hạ Nhược Vũ theo

người đàn ông rời đi từng chút một biến mất,

lặng im vài giây, cười nhạt một tiếng: *A, đàn

ông.

Xoay người dựa tường, cất bước khó

khăn đi vào khoa nội

Người chung quanh nhìn thấy trên mặt

đất kéo theo một vết máu thật dài, theo vết

máu nhìn thấy một người phụ nữ chỉ mang

một chiếc giày, di chuyển khó khăn.

Có người không đành lòng hỏi: “Cô ơi, tôi

đỡ cô qua đó nhé.”

“Không cần, tôi tự mình có thể đi được.”

Cô mới không cần đi ỷ lại một cái người xa lạ.

Cô y tá thấy tất cả quá trình, bỗng nhiên

đẩy một cái xe lăn, thở hổn hển chạy tới: “Cô

Hạ, cô ngồi trên đi, tôi đẩy cô đến chỗ bác sĩ

trong đó.”

“Là cô ư, cám ơn. nhé.” Hạ Nhược Vũ nhìn

thấy cô, lộ ra nụ cười tự đáy lòng, ngồi xuống

trên xe lăn, cảm giác chân bị thương đau đến

tận tim.

Hy vọng đừng bị tàn phế mới tốt.