Rồi ...

Nó vòng tay ôm ấy thân hình cao to , ông thì lúc này ĐƠ quá rồi .

1' 30 s sau nó buông ông ra rồi bình thản bước vào nhà .

Tuy nó không nói lời tạm biệt nhưng cũng đã thể hiện quá rõ rồi, ông vui tới mức nào chĩ có 2 người giúp việc kiêm đầu bếp và 2 người tài xế hiểu , họ đã ở đâ 17 năm rồi, không đi đâu hết.

Nó ntn ông không hiểu rõ sao , ông biết nó thương ông lắm, nhưng nó không bao giờ thể hiện , nó cứ lầm lầm lì lì nhưng nó rất quan tâm người khác.

Nhìn mắt của nó cũng biết tối qua nó khóc, nó là vì ông mà khóc. Mắt ông đã cây xè rồi .

“ tách “ .

Một giọt nuớc mắt chảy xuống, lần này ông đi một tháng, một tháng xa nó ông sẽ ntn đây

2 người giúp việc thì đã nuớc mắt lã chã, họ thương ông chủ và cô chủ lắm.

Tuy cuộc chia tay thì toàn là nuớc mắt , nhưng ông buớc lên xe rất vui vẻ .

Căn bệnh thứ 2 : không thích thể hiện cảm xúc .

Nó chạy lên phòng, không khóc nhưng nó buồn , rất buồn , không có ba ở nhà nó phải làm sao , ông yêu nó nhiều lắm , nó biết , nhưng bệnh của nó dù muốn thể hiện nó cũng không thể hiện được .

Nó nghe hết, nghe hết nhữn gì ông nói, nếu ông muốn như thế thì nó sẽ cố gắng dù gì nó cũng rất thích bác TRÚC .

Không suy nghĩ nhiều nữa nó leo lên giường ngủ.

Buổi trưa

Nó tự mình thức dậy , xuống ăn cơm , cũng may là còn có người giúp việc ăn với nó , đang ăn bỗng nó lên tiếng :

- cảm ơn - mặt nó nhăn nhó nói ra hai chữ.

M.n đần mặt ra, cảm ơn gì chứ , à cô đơn họ biết cô chũ cô đơn mà, không nói gì , cả bàn cuối mặt ăn tiếp.

- tiểu HẮC đâu ?!- Nó ngó quanh sau khi ăn cơm xong.

- à , nó đang ăn ở sân sau .

Nó không nói gì mà đi thẳng ra sau sân .

Phía xa có 1 con mèo mun đen mập ú đang nằm dài liếm liếm tô sữa.

Nó đi lại gần ngồi xỗm xuống vuốt vuốt lông tiểu HẮC, nó cãm thấy dễ chịu nên - “ meo..meo..” một tiếng .

Song, nó ẫm con mèo và tô sửa lên xích đu ngồi.

“ ting...ting...ting ...ting”

Tiếng điện thoại nó reo

Nó thắc mắc ai mà gọi cho nó chứ , nó chẳng quen ai cả.

- alo - nó lên tiếng trước .

“ xin chào , cô có phải Trương Ngọc Bảo An phải không” .

Bên kia truyền đến giọng của một nam trung niên .

- có chuyện gì !? - nó chỉ nói như thế là có thể hiểu nó đang khẳng đinh câu nói của nguời kia của người kia.

“ tôi là thư kí chủ tịch tập đoàn HUY NAM chủ tịch muốn mời cô làm gia sư cho cậu chũ chúng tôi” .

Không thắc mắc khi có người mời một người giàu như nó làm gia sư vì không ai biết thân thế vủa nó .

- được - nó trả lời dứt khóat như vậy một phần vì cuộc nói chuyện cũa ba một phần nó cũng rất thắc mắc gia sư là làm những gì .

“ vậy cảm ơn cô, sáng mai cô hãy đến khu ngoại ô thành phố đuờng ××× , căn nhà to nhất “.

- được - nói xong nó tắt máy , tâm trạng bình thường không hớn hở hay buồn gì cả .

Cứ như vậy , một ngày trôi qua. Rồi ngày mai đến.

( còn tiếp ).