Tuy đây không phải lần đầu tiên Na Thần nói những lời này với y, nhưng ở khoảng cách như vậy, trường hợp như vậy, câu nói bất thình lình đó cùng với chất giọng khàn khàn lại dịu dàng của hắn vẫn khiến tay An Hách run mạnh lên.

“Khỉ thật!” Xe của An Hách đâm thẳng vào biển quảng cáo ở chỗ ngoặt. Na Thần vẫn luôn bám chặt theo sau y trong nháy mắt vọt lên, vài giây sau liền chạy thẳng về đích.

“Thế nào?” Na Thần buông tay lái ra, ngồi trên xe cười toe với y.

“Đúng là chiêu hay,” An Hách có chút bất đắc dĩ nhìn thành tích hiển thị trên màn hình, Na Thần nhanh hơn y gần cả một phút, “Làm tôi sợ muốn chết.”

“Nếu anh dùng chiêu này,” Na Thần xuống xe đến đứng ở trước mặt y, hắn vẫn cười, “Tối nay tôi chơi cái gì phỏng chừng cũng chẳng thắng nổi.”

“Lời này nghe như cậu rất lợi hại ha,” An Hách cười, xuống xe nhường chỗ lại cho cậu nhỏ nãy giờ vẫn luôn nhìn chằm chằm hai người họ, “Tôi không dùng chiêu thì cậu cũng chẳng thắng được trò nào đâu.”

“Thật sao?” Na Thần khoanh tay, mắt hơi nheo lại.

“Đi được chưa?” An Hách nhìn lướt qua xung quanh, hạ giọng nói, “Người ta còn đang nhìn chúng ta đấy.”

Na Thần cười khẽ, theo y đi sang máy gắp thú nhồi bông ở bên cạnh, vài người đứng vây xem đua xe trước đó vẫn còn lắc đầu nhìn về phía hai người bọn họ.

“Còn chơi gì không?” An Hách lắc lắc chỗ xèng trong tay.

“Chơi cái này,” Na Thần búng ngón tay thật kêu, xoay người, “Dù cho anh luyện mười năm cũng theo không kịp.”

“Có sao?” An Hách ngẩn người.

“Có,” Na Thần vung tay lên chỉ về phía trước, “Đánh trống.”

An Hách mỉm cười: “Muốn chơi à?”

“Ừ, không phải anh muốn thấy tôi bình thường đánh trống thế nào à,” Na Thần đi về phía bộ trống, “Vậy cho anh xem tạm mấy nhịp trước vậy.”

Chơi trống này thật ra không tính là khó, nhưng bình thường cũng không có nhiều người chơi, bởi chỉ cần luyện tập chăm chỉ vài ngày là có thể đánh khá ổn, nhưng cái này cũng giống như khi khiêu vũ vậy, muốn đánh làm sao cho đẹp thì không dễ dàng gì.

“Cái này là trống điện tử mà.” Na Thần đi qua ngắm nhìn xong nhỏ giọng nói.

“Trống này thì sao?” An Hách đứng ở một bên cười hỏi.

“Không được tốt lắm, phiên bản cấp thấp của Roland,” Na Thần ngồi xuống, cầm lấy dùi trống nhẹ nhàng quăng lên, dùi trống dạo qua một vòng rồi trở lại tay hắn, hắn đầy ngẫu hứng gõ xuống mặt trống một chuỗi tiết tấu, “Dùi trống này cũng quá thường.”

“Trò chơi này cậu còn yêu cầu gì nữa…” An Hách cười, động tác Na Thần gõ ra vài tiết tấu rất nhanh hấp dẫn tầm mắt vài người chung quanh, có người đi tới, An Hách hạ giọng xuống, “Cậu đừng dọa người ta chứ.”

“Cho tôi một bài đơn giản đi, tôi xem thử xem nó chơi thế nào.” Na Thần nhỏ giọng nói, quay đầu nhìn nhìn vài người đang vây xem.

An Hách bỏ xèng vào rồi chọn bài hát “Một ngôi sao” đơn giản nhất cho hắn.

“Chơi bài Một ngôi sao à?” Phía sau có người lên tiếng, hình như có chút thất vọng.

Sau khi ca khúc vang lên, Na Thần cầm dùi trống nhìn màn hình, sửng sốt, cũng không gõ, một lát sau mới quay đầu nhìn An Hách: “Này không phải là O2 Jam à? Ngốc thế.”

“Cậu…” An Hách thở dài, “Cậu tưởng gì?”

“Tôi còn tưởng có phần phổ trống chứ, ai dè thế này.” Na Thần chậc lưỡi một tiếng, gõ vài cái theo tiết tấu, nghe rõ ràng là phức tạp hơn trên màn hình, tương đối dễ nghe. An Hách đang muốn nói nếu không thì cậu gõ theo ý mình đi thì có người xem ở đằng sau đi tới: “Đù, chắc chuyên nghiệp rồi. Hiện ra phổ được mà.”

Người nọ lại chỉ vào màn hình: “Có thể đổi sang phổ của trống đấy.”

An Hách chưa từng chơi trò này bao giờ, ấn vào chỗ người nọ chỉ, màn hình đổi sang kiểu khác, biến thành một đoạn khuông nhạc, nhưng ký hiệu trên đó toàn là xxoo y xem không hiểu gì hết: “Là cái này sao?”

“Ừ,” Na Thần nhìn thoáng qua gật đầu, “Đơn giản hoá đến thật quá đáng.”

Bài Một ngôi sao đối với Na Thần mà nói không có bất kỳ khó khăn gì, kể từ khoảnh khắc dùi trống hạ xuống, dáng vẻ hắn liền đột nhiên thay đổi. An Hách có chút thán phục, cho dù dưới tình huống nào, với kiểu trống gì thì sau khi bắt đầu Na Thần đều có thể đắm mình vào trong tiết tấu.

Khi bài ca chấm dứt, xung quanh họ đã có không ít người vây lại, còn có hai cô nhỏ giơ tay lên quay phim lại.

“Chọn level cao đi.” Có người nói.

“Level cao là cái nào?” Na Thần hỏi An Hách.

“Không biết, hay là cậu thử đi?” An Hách thích nhìn Na Thần đánh trống, cho dù là đánh trên một máy chơi game.

“Ừ.” Na Thần cười khẽ.

Mấy bài hát ở level cao, An Hách nghe không ra có gì khác biệt, chỉ cảm thấy phổ trống phức tạp hơn chút, đa dạng hơn chút.

Khi âm nhạc vang lên, Na Thần nhìn thoáng qua phổ, cúi đầu giơ tay lên, dùi trống hạ xuống, nhịp trống mạnh mẽ vang lên, chỉ sau vài nhịp, xung quanh liền có người vỗ tay lên. Vẻ mặt Na Thần không có gì thay đổi, An Hách có chút không thể xác định hắn có nghe thấy người ta đang trầm trồ khen ngợi mình hay không.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Na Thần đánh trống ở khoảng cách gần như vậy, thân thể Na Thần nhẹ nhàng đung đưa theo tiếng nhạc, mỗi một động tác đều nhịp nhàng, sống động, nhịp trống lưu loát nhảy ra từ tay hắn.

Đẹp!

An Hách hơi do dự, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở camera lên cũng bắt đầu quay lại Na Thần.

Bản nhạc chấm dứt, An Hách nhìn trên màn hình điện thoại thấy Na Thần quay mặt qua, ngón tay đè nhẹ lên bờ môi của mình, làm nụ hôn gió về phía y. An Hách suýt chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất, người vây quanh đây cũng chừng hơn hai mươi, động tác này trong ánh mắt quần chúng quả thật là cực kỳ rõ nét.

Y nhanh chóng xoay người tách khỏi đám đông đi ra, Na Thần ném dùi trống xuống cũng đi theo.

Có người còn rất thất vọng hỏi vọng theo: “Cao thủ, cậu không chơi nữa à?”

“Không chơi,” Na Thần cười nói, “Tìm không được cảm giác.”

An Hách vẫn vùi đầu ra khỏi khu trò chơi, Na Thần chạy tới kéo cánh tay y lại chút: “Giận hả?”

“Không,” An Hách sờ lên mặt, “Chỉ là bị cuống lên thôi.”

“Tôi không cố ý,” Na Thần quan sát khuôn mặt y, tựa hồ muốn xác định lời y nói là thật hay giả, “Anh không mất hứng chứ?”

“Thật sự không có…” An Hách rút điếu thuốc ra châm, dừng một chút lại bồi thêm, “Nhất định là cậu cố ý.”

“Không phải mà!” Na Thần nở nụ cười, lấy điếu thuốc của y qua rít một hơi, “Không cẩn thận biểu lộ chân tình thôi.”

“Đồ hâm,” An Hách quay đầu nhìn vào trong khu trò chơi, “Còn muốn chơi gì nữa không?”

“Không, hay là mình đi tìm cái gì ăn đi,” Na Thần sờ bụng, “Hơi đói rồi, ăn…”

“Tôi không đói,” An Hách rất nhanh đáp lại hắn, “Tôi chẳng đói chút nào, hoàn toàn không có cảm giác. Giờ hamburger còn đang trào lên cổ họng tôi đây này.”

“Anh trả thù đúng không, không phải nãy vừa cho anh ăn hamburger à,” Na Thần cười chậc lưỡi một tiếng, “Anh mang thù như vậy có còn là người lớn không đấy.”

“Vậy ăn hamburger đi, tôi mua cho cậu.” An Hách nhìn hắn một cái, nhấc chân đi vào tiệm hamburger ở đường đối diện.

“Thôi, thôi,” Na Thần nhanh chóng đuổi theo từ phía sau ôm vai y, “Chúng ta vẫn là đi bộ trước đi, tôi không đói.”

An Hách kéo cánh tay hắn xuống, hai người một trước một sau lắc lư đi về phía trước, cũng không có mục đích mà chỉ vừa đi vừa nói chuyện.

“Hồi trước nếu tôi rảnh quá đến mức chẳng có gì làm thì sẽ lái xe lượn qua lượn lại trong thành phố, từ Nhị Hoàn cho đến Tứ Hoàn,” Na Thần gác cằm lên vai An Hách, “Rất nhiều tòa cao ốc tôi nhìn thấy lúc được xây lên đấy.”

An Hách cười khẽ, dáng vẻ lái xe chạy vòng quanh thành phố của Na Thần như thế nào, y chưa từng thấy qua nhưng y có thể hiểu được, có lẽ y và Na Thần đều từng có thời gian cảm thấy cô đơn và buồn tẻ mà không thể nào né tránh được, vô số đêm đen sau khi bữa cơm tối qua đi, vô số cuối tuần không dậy nổi tinh thần, thời điểm Na Thần lái xe chạy trên đường, có lẽ y đang ngâm mình trong bồn tắm, hoặc vùi mình trong sofa.

“Sau này nếu chán, chúng ta có thể đi tản bộ, còn có thể cùng nhau lái xe đi lung tung, có thể cùng làm ổ trên sofa xem TV, có thể cùng nhau ngâm mình trong bồn tắm…” An Hách nói một nửa liền nở nụ cười, đúng vậy, cùng một việc chỉ cần có nhiều người cùng làm thì sẽ hoàn toàn khác biệt.

Đương nhiên, người này phải hợp với người kia.

Y từng có cảm giác không có một người như vậy, cũng từng có cảm giác cho dù có một người như vậy thì y cũng không có tâm trạng chờ đợi. Còn việc không ngờ Na Thần đến đây, y chưa từng né tránh.

Lúc đi ngang qua một nhà hàng Thái Lan, An Hách dừng chân: “Ăn không?”

“Không phải hamburger còn đang trào lên họng anh à?” Na Thần buông lỏng y ra, cười hỏi.

“Đi bộ nãy giờ tuột xuống rồi,” An Hách đi vào trong nhà hàng, “Tiện thể cho cậu nhìn xem, học mấy chiêu xem lần tới có thể làm chút canh Tom yum kung hay cơm dứa cho tôi không.”

“Sao số tôi lại khổ như vậy,” Na Thần thở dài, “Ăn một bữa cơm còn phải xem xét thực đơn.”

“Hai ta thay phiên, cậu làm một bữa, bữa sau tôi làm, bữa sau nữa thì đến cậu…”

“Tôi ăn xong bữa anh nấu còn có thể sống sót để hôm sau nấu cho anh ăn sao?” Na Thần cau mày, “Anh nhìn cái nồi bị cháy đến mức chẳng chà nổi kia kìa.”

“Cam đoan là cậu có thể sống.” An Hách vỗ vai hắn.

Thật ra An Hách không phải đặc biệt thích đồ ăn Thái, song cái kiểu món chua không ra chua, cay không ra cay lại còn mang theo vị bơ này lại luôn có thể khiến y có cảm giác rất hưởng thụ. Na Thần ngược lại ăn rất nghiêm túc, còn thường lấy nguyên liệu trong canh ra xem xét.

Đến lúc ăn được một nửa, chuông điện thoại của An Hách vang lên, y nghe máy, là dì hai gọi tới. Ngày mai là thời gian hoả táng của ông ngoại, y đoán chừng dì hai muốn hỏi chuyện của mẹ, nhưng không đợi y mở miệng dì hai lại nói thẳng: “Ngày mai bảo mẹ mày khỏi cần tới.”

“Dạ?” An Hách ngẩn người.

“Lúc sống đã không chịu lo, chết rồi thì cũng không cần đến giúp vui đâu,” Giọng điệu của dì hai rất lạnh, “Trên bia cũng không có tên mấy người nhà mày đâu. Dù sao cũng ly hôn rồi, lại chẳng lui tới gì với ông già, khắc lên bia cũng không biết còn nghĩa lý gì nữa.”

Tay An Hách hơi run lên, y chống khuỷu tay xuống bàn, cầm điện thoại không biết nên nói cái gì. Sau khi dì hai cúp máy, y sững sờ nhìn thức ăn trên bàn. Vốn đã điều chỉnh được những chuyện không muốn nhớ đến nữa, nhưng lời dì hai nói suýt chút nữa đánh y trở lại nguyên hình.

Đúng vậy, ly hôn rồi, người cũng đã đi, ngày thường ai sống phần người ấy. Đã sớm mất đi ý nghĩa gia đình rồi. Giờ ngay cả trên bia của ông ngoại cũng không có tên của bọn họ. Con gái, con rể, cháu ngoại. Vốn dĩ quan hệ rất rõ ràng với nhà y, giờ này thoáng cái cũng biến mất.

“An Hách,” Na Thần bắt lấy tay y, “Sao thế?”

An Hách phục hồi tinh thần, nhếch miệng cười khẽ: “Dì hai tôi gọi tới.”

“Nói gì?” Na Thần hỏi.

“Nói chuyện ông ngoại… bảo mẹ tôi ngày mai khỏi cần tới đưa ông ngoại,” An Hách nói có phần khó khăn, “Trên bia cũng… không có tên của chúng tôi.”

Na Thần không nói gì, dùng sức nắm tay y.

An Hách thở dài, gắp một miếng đồ ăn bỏ vào miệng, ăn xong lại chẳng thấy có vị gì.

“Vậy anh còn đi không?” Na Thần một lát sau mới hỏi.

“Đi,” An Hách buông đũa, “Tôi nhất định phải đi, mẹ tôi… đến lúc đó lại tới thăm.”

“Anh không sao chứ?” Na Thần có chút không yên lòng.

“Ừ, có thể có chuyện gì chứ,” An Hách nhắm mắt lại hít vào một hơi, “Chuyện này không phải vì tôi buồn bực mà có thể thay đổi, bởi mọi thứ đều sẽ không thay đổi, đối với tôi cũng không có ảnh hưởng thực chất gì, tôi nên thế nào thì vẫn là thế đó.”

Lời này là nói với Na Thần và cũng là tự nói với chính mình.

Có đôi khi, có một số việc chính là như vậy. Tốt xấu không quan trọng, cũng không tồn tại giải quyết được hay không, điều duy nhất cần phải làm là đặt nó qua một bên.

Ăn uống xong xuôi, đi ra cũng gần mười giờ, hai người chậm rì rì đi trên phố trò chuyện hơn một tiếng sau đó mới trở lại bãi xe của khu trò chơi điện tử.

“Ở đây chờ tôi,” Na Thần nói, hắn đậu xe ở cổng sau, “Tôi đi lấy xe.”

“Còn lấy xe đấy, nói cứ như thể cậu phải đi lấy cái xe lớn lắm.” An Hách cười khẽ.

“Ở đây chờ tôi, tôi đi lấy bồn cầu nhỏ của tôi.”

“Bồn cầu nhỏ gì?”

“Anh không cảm thấy cái xe điện của tôi trông rất giống bồn cầu hả?” Na Thần bật lên chạy về phía cổng sau.

Bởi những lời Na Thần nói khi nãy, nên lúc hắn chạy xe điện màu trắng tới, nhất thời An Hách có cảm giác Na Thần đang ngồi trên một cái bồn cầu, còn phành phạch phành phạch nữa chứ…

“Lên đi, tôi đưa anh về.” Na Thần lắc đầu.

“Thật ra cái này không phải bồn cầu nhỏ, theo kích thước của bồn cầu thì nó rất lớn.” An Hách ngồi xuống yên sau, nhích mông lên phía trước, ôm eo Na Thần.

“Vậy thì bồn cầu lớn, ngồi được chưa?” Na Thần bấm còi, “Rặn đi.”

“Đờ, cậu bình thường được không!” An Hách đẩy hắn một cái, “Mới ăn xong chưa được bao lâu đấy!”

Na Thần lái bồn cầu đưa An Hách tới dưới tòa nhà, ngừng xe lại không có ý lên theo.

An Hách nhìn giờ: “Cậu không lên hả?”

“Ừ,” Na Thần xuống xe nắm cánh tay y, kéo y đến trước mặt mình, nhanh chóng lại gần hôn lên mặt y một cái, “Tôi muốn về để lấy quần áo đi làm ngày mai, để bộ kia giặt ở văn phòng rồi, mai mới về lấy thì không kịp, sợ trễ mất.”

An Hách cười khẽ, sờ lên mặt Na Thần, Na Thần dùng ngữ điệu thật bình thường nói chuyện đi làm với y khiến y có một cảm giác thật kiên định, một Na Thần luôn thích gì làm nấy vì không muốn đi làm muộn và vội vàng trở về.

“Vậy cậu về đi, đi đường đừng lái bồn cầu nhanh quá đấy.” Y cười.

“Ngày mai tôi sẽ tham gia vào công việc chỗ ông ngoại anh, ký tên xong tôi phải mang các anh đến bãi hỏa táng,” Na Thần nghĩ một lúc lại hôn y một cái nữa, “Đừng nghĩ quá nhiều, tôi ở bên anh.”

“Ừ,” An Hách ôm lấy hắn, tay dùng sức sờ mạnh lên lưng hắn vài cái, “Tôi biết rồi.”

Thời điểm Na Thần lái xe đi, An Hách không lên lầu ngay mà đứng đó nhìn bóng dáng hắn, chắc là từ kính chiếu hậu thấy y còn đứng tại chỗ, Na Thần chạy được hơn mười mét lại dừng ở ngay phòng bảo vệ huýt sáo thật vang, sau đó bắt đầu lắc chân.

An Hách nhất thời nhớ tới những tiếng “Phành phạch, phành phạch” rất có tiết tấu trước đó của Na Thần, y dựng ngón giữa lên với bóng của hắn: “Đờ!”

Lại nhớ tới Na Thần từng nói “Đừng học theo tôi”, vì thế y xòe cả ngón trỏ ra, nói yeah.

Na Thần cười bấm còi hai tiếng, cho xe chạy ra khỏi cổng.

Đêm nay trời đẹp, trăng cùng sao đều chen chúc nhau trên bầu trời, thời tiết ấm áp, gió mang hơi ẩm thổi lên mặt, hơi ẩm ướt nhưng lại khiến cả người thật thoải mái. Hắn không chạy xe về nhà mà rẽ sang một con đường khác.

Hôm nay là một ngày bình thường, nhưng đối với Na Thần mà nói lại có chút khác biệt.

Hôm nay là ngày ba hắn qua đời.

Sau khi ba qua đời, hắn chưa từng tới thăm mộ, hắn không biết chính mình về sau có thể đi hay không nhưng hôm nay hắn vẫn như cũ không định đi thăm mộ.

Chạy xe điện gần bốn mươi phút, hắn mới dừng lại ở ven đường. Lại chạy tiếp trên con đường này thì thấy được công ty của ba, ngày đó ba lái xe từ con đường này đi ra rồi đâm thẳng vào một chiếc xe đậu ven đường.

Na Thần dừng xe ở con đường đối diện, ngồi xuống cạnh lối đi bộ, ngẩn người nhìn mặt đường bằng phẳng sạch sẽ.

“Ba,” Qua rất lâu hắn cúi đầu lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy, “Ba đang nghĩ gì vậy?”

Chiếc khăn tay khẽ xoay trên ngón tay của hắn, chậm rãi được xếp thành một bông hoa nhỏ màu trắng, Na Thần đặt hoa xuống đất: “Con vẫn không biết được ba đang nghĩ cái gì. Ba đang nghĩ cái gì, mẹ đang nghĩ cái gì, vì sao hai người, vì sao hai người… Đến bây giờ con vẫn không biết.”

Có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, tóc trước trán quẹt vào mắt hắn, hắn đưa tay lên dụi mắt, thấp giọng nói: “Con vẫn muốn chứng minh cho ba xem, con không phải như lời ba nói, nhưng cho dù con làm gì thì ba cũng không nhận thấy, tại sao vậy? Con không biết, có điều nó đã không còn quan trọng nữa.”

“Từ giờ trở đi, con không còn làm cho ba xem nữa, con làm cho chính mình,” Na Thần châm một điếu thuốc, dưới làn khói, đôi mắt hắn khẽ nheo lại, “Con vì người đáng giá kia, luôn có người đang chờ mong, luôn có một người có thể nhận thấy, tuy rằng người đó không phải ba nhưng con cảm thấy thỏa mãn.”