Tựa như Lâm Nhược Tuyết nói, An Hách vẫn có cảm giác với phụ nữ, y cũng có quen mấy cô bạn gái, nhưng từ khi… An Hách không nhớ tiếp về hồi ức kia nữa, tóm lại hiện tại y có hứng thú với đàn ông nhiều hơn đàn bà.

Hôm đó sau khi nhìn thấy cô nàng tóc dài ở Phí Điểm, y cũng có nhớ nhung mấy ngày, nhưng cũng chỉ mấy ngày thôi, nếu không phải hôm nay cô nàng dùng phong cách, phương thức này lại xuất hiện trước mắt y, y đã quên luôn cô gái đánh trống siêu đẹp này rồi. Có điều cảm giác hôm nay có chút khác biệt với hôm ở Phí Điểm, An Hách đứng trên bậc thang nhìn người tóc dài thong thả dừng chiếc Bombardier ở chỗ đỗ xe của quán bar, sau đó đi về phía bậc thang bên này. Lúc người kia đi tới trước mặt mình, An Hách vẫn không nghĩ ra khác ở chỗ nào.

Có lẽ là hôm nay không mang khẩu trang? Hay là đèn ở đây sáng hơn?

Cô nàng tóc dài rất xinh, có chút vượt ngoài dự đoán của An Hách. Mà mãi tới khi cô nàng chạm vào mắt y, y mới lấy lại tinh thần, đây là Dạ Ca, người này tới góp vui hay là… Y không rời mắt đi, mà nhìn vào mắt của cô nàng tóc dài, y thấy ý cười trong ánh mắt cô ta, khóe miệng mang theo một tia đùa cợt không rõ. Y cũng không ngại, nhếch miệng, đáp lại bằng một nụ cười nhẹ. Cô nàng tóc dài xoay người đi lên bậc thang, bước vào Dạ Ca.

Sau khi An Hách đi vào lại không thấy được bóng dáng của nàng tóc dài nữa, dưới ngọn đèn tối mờ, tiếng nhạc để âm lượng cao khiến y cảm thấy choáng váng trong phút chốc.

Lúc tìm tới bàn Lâm Nhược Tuyết đặt, Lâm Nhược Tuyết đang ngậm điếu thuốc cùng Tống Chí Bân thi nhau nhả khói, bên cạnh cô có một cô bé rất thanh tú.

“Lại đây, giới thiệu với em, đây là bạn chí cốt của tôi, An Hách.” Lâm Nhược Tuyết vỗ lên cánh tay của cô bé, cười, chỉ An Hách “Gọi là anh.”

“Anh… Anh Hách.” Cô gái kia “anh” cả buổi, cuối cùng có chút ngượng ngùng nói “Em tên là Lý Đình.”

“Đừng, cô gọi tôi là An Tử là được rồi.” An Hách cười, ngồi xuống, lại quay đầu nhìn xung quanh.

“An Tử, tao hỏi mày chuyện này.” Lưu Giang ngồi đối diện, gào to kêu An Hách “Cháu họ tao năm sau lên cấp ba, vào trường 18 của mày đấy. Đang muốn chọn lớp, trường mày có chủ nhiệm nào tốt chút thì đề cử cho tao một người đi.”

An Hách chỉ bản thân “Tao nè.”

“Sang năm mày còn chủ nhiệm lớp 10 đâu. Đang nói chuyện nghiêm túc với mày đấy.” Lưu Giang vỗ bàn.

“Mày nói chuyện nghiêm túc với tao ở Dạ Ca…” An Hách rút một điếu thuốc “Mai gọi cho tao đi.”

“Ờ.”

Lần thứ ba An Hách nhìn xung quanh, Lâm Nhược Tuyết kéo cánh tay y “Này, này, này.”

“Gì?” An Hách cầm ly lên, uống một ngụm rượu.

“Nhìn gì vậy? Có phải lúc vào đây phát hiện mục tiêu không?” Lâm Nhược Tuyết cười hỏi.

“Không.” An Hách ghé vào tai cô “Lúc vào tôi thấy tay trống kia.”

“Thật không?” Lâm Nhược Tuyết lập tức cũng ngó nghiêng xung quanh “Vào rồi?”

“Vội vã thế làm gì? Cậu còn mang theo người đấy.”An Hách cười, nhìn thoáng qua Lý Đình đang nói chuyện với tụi Lưu Giang “Hơn nữa cô ta tới đây cũng không nhất định là vậy.”

“Tôi đã bảo không có hứng thú với người cao hơn mình mà.” Lâm Nhược Tuyết hừ một tiếng, một lát sau lại bắt đầu cười, vui vẻ vô cùng “Tôi đang đau lòng cho cậu đấy, không dễ gì động lòng với một cô, vậy mà lại đụng mặt ở Dạ Ca.” An Hách cười, không lên tiếng.

“Bỏ đi, đừng buồn bực, mau an ủi bản thân mình một chút đi.” Lâm Nhược Tuyết cầm ly của mình, lắc trước mắt y “Dù sao cậu cũng thích đàn ông hơn mà.”

“Ừ.” An Hách cầm ly chạm vào ly của cô.

Đàn ông? Y đột nhiên hiểu ra cảm giác khác biệt khi lần này gặp cô nàng tóc dài so với lần trước là gì.

Cô ta rất xinh, cũng rất đẹp trai. Đúng, chính là đẹp trai, cái đẹp không thuộc về phụ nữ.

Có đôi khi An Hách cũng sẽ cảm thấy Lâm Nhược Tuyết đẹp trai, song vẫn là kiểu đẹp trai trong khung của một cô gái.

Ánh sáng đột nhiên tối đi cắt ngang dòng suy nghĩ rối loạn của An Hách, sân khấu được các ánh đèn đan vào nhau chiếu sáng, ba người đàn ông mặc quần lót chữ “T” và đi bốt uốn éo lên sân khấu, kéo cái cột trên sân khấu, nhảy những động tác đầy khiêu khích.

An Hách nhìn một lát lại quay qua nhìn tụi Lưu Giang và Tống Chí Bân, mấy thằng này đều thích xem đùi và ngực của tụi con gái, lúc này lại có thể nhìn say sưa đến vậy.

Có một người trong đó nhảy cũng không tệ lắm, An Hách cảm thấy nhìn rất vừa mắt. Người kia ôm cái cột, bước qua một vòng, thời điểm hắn sờ soạng xuống bên dưới của mình, An Hách lại rút thêm một điếu thuốc.

Vừa hút được một hơi, phía sau truyền tới một giọng nói nhão nhoẹt, kéo dài gọi y “An- Hách-”

Tay An Hách run lên, tàn thuốc thiếu chút nữa rớt xuống quần, y không quay đầu lại, bởi vì âm thanh này lần nào tới Dạ Ca cũng có thể nghe thấy. Lâm Nhược Tuyết quay đầu cười với người phía sau y, cũng kéo dài giọng “Trái – quýt – nhỏ.”

“Chị Nhược Tuyết, sao có thể gọi sai tên em thế được.” Người phía sau đi tới, ngồi xuống sofa bên cạnh An Hách. Cậu ta tên là Trình Mạc, quản lý khách hàng chính của Dạ Ca, tuổi không lớn, nhưng đã làm ở đây nhiều năm, khách quen đều gọi cậu ta là trái cam nhỏ, còn Lâm Nhược Tuyết lại kiên trì gọi cậu ta là trái quýt nhỏ.

(Trình Mạc: Chéng Mò; Trái cam nhỏ: Xiǎo chénzǐ; Trái quýt nhỏ: Xiǎo júzǐ

Kiểu như gọi Trình Tử: Chéngzǐ, đọc thành chénzǐ, chénzǐ là cam=> quýt => júzǐ)

“Lâu rồi không thấy anh đến đó.” Trình Mạc ghé vào tai An Hách cười nói, lấy ly của y lên uống một ngụm, nhìn đám Lưu Giang ở bên kia “Mấy người bạn này của anh trông lạ quá, lần đầu tới à?”

“Ừ.” An Hách cười “Cậu phải uống hai ly đấy.”

“Nhất định rồi.” Trình Mạc vẫy tay với nhân viên phục vụ phía sau “Đem rượu tới.”

Trình Mạc uống rất được cũng rất chịu chơi, ban đầu Lưu Giang muốn cùng cậu ta đấu rượu, kết quả nửa tiếng sau lại liên tiếp bị chọc cho kích động, bị chuốc tới xoắn cả lưỡi lại.

“Anh, Hách Hách.” Trình Mạc cầm chai rượu ngồi lại cạnh An Hách, dựa vào người y, rót một ly rượu “Bạn anh không được rồi, hai ta tới.” An Hách không nói nhiều, cầm cái ly ngửa đầu uống hết, cùng Trình Mạc uống rượu mà đùn đẩy là không được, dứt khoát chút còn hơn bị cậu ta quấy rầy “Hôm nay cậu rảnh nhỉ?”

“Rảnh cái rắm!” Trình Mạc cũng nâng ly, uống rồi nhéo eo An Hách một cái “Hôm nay người quen nhiều, cũng tại thấy anh mà em mới ngâm ở đây đấy…” An Hách chỉ cười, sờ soạng đùi Trình Mạc một hồi, mấy lần định mở miệng hỏi cậu ta có biết cái người tóc đen dài kia không, nhưng cuối cùng vẫn là không mở miệng.

Trình Mạc ầm ĩ cùng bọn họ gần được một tiếng, lại bảo người bưng rượu cho bàn này, lúc đó mới đứng dậy, đi vòng qua chỗ khác. An Hách thấy mấy thằng bạn xiêu xiêu vẹo vẹo, cười ngớ ngẩn, phỏng chừng thêm một tiếng nữa là nằm rạp hết xuống.

Y hoạt động cánh tay một chút, duỗi thẳng chân, nửa nằm trên sofa. Trên sân khấu đã đổi tiết mục, bắt đầu kéo khách lên nhảy múa, trên dưới sân khấu đều la hét ầm ĩ.

Nhìn một lát, y chỉnh quần áo, đứng dậy, nói là đi WC với đám bạn đang vừa la hét vừa cười, sau đó liền chen qua đám đông, đi về phía nhà vệ sinh.

Xung quanh đều là người nhưng đèn quá tối, từ đầu tới giờ y cũng không nhìn được cô nàng tóc dài một lần nào nữa, trên đường còn bị người ta nhéo mông mấy cái, nhéo rất mạnh, giống như có luyện kungfu vậy, quay đầu cũng không biết là ai nhéo.

Đi trên hành lang tới WC, người mới ít đi một chút, âm thanh cũng nhỏ hơn rất nhiều, An Hách thở ra một hơi thật dài, đến bây giờ y mới cảm thấy toàn thân choáng váng. Y bị Trình Mạc chuốc không ít rượu, lúc nãy ngồi suốt, xung quanh ầm ầm cũng không có cảm giác gì, hiện tại thoáng cái xung quanh trống rỗng, mới cảm thấy chân hơi lung lay.

Y tính vào WC rửa mặt một cái. Vòng qua hai người đàn ông tựa vào bức tường bên WC đang say sưa hôn nhau, vừa định đi vào WC nam, thì bên trong đi ra một người, do y cúi đầu nên xém chút nữa thì đụng phải. An Hách lùi một bước, vừa định nói xin lỗi, ngẩng đầu lên lại ngẩn cả người. Y nhìn cái bảng treo trước mắt, đúng là WC nam mà.

Cô nàng tóc dài không để ý tới y, bước sượt qua vai y, đi về đầu còn lại của hành lang.

Đầu bên kia hành lang là cửa thoát hiểm, đi qua phải quẹo hai lần mới có thể ra ngoài đường, bình thường người không quen thuộc quán bar sẽ không đi theo hướng đó ra ngoài.

An Hách vịn tường, không do dự xoay người bước nhanh theo, kêu một tiếng ở phía sau cô nàng tóc dài kia “Này.” Cô ta dừng lại, quay đầu nhìn y, trên mặt không có biểu tình.

“Em…” An Hách lên tiếng nhưng lại đột nhiên không biết nên nói cái gì, vẻ mặt của người kia giống như hôm gã đàn ông tặng hoa ở cửa sau của Phí Điểm, lạnh nhạt tới mức khiến người ta có áp lực.

“Tôi đã từng xem em biểu diễn.” An Hách nghĩ một lát, lúc nói chuyện y cảm thấy lưỡi của mình cũng lớn lên một ít, không thể khống chế được tốc độ nói “Ở Phí Điểm… em đánh trống rất hay, có thể cho tôi số điện thoại không?”