Chắc là vì chơi đùa cùng thú cưng một hồi nên chỉ mất vài phút là An Hách liền ngủ, có điều y vẫn không quen ngủ ở chỗ lạ nên giấc ngủ không sâu, lại mơ nhiều.

Đã thật lâu rồi ba không xuất hiện trong mơ của y nữa, vẫn giữ nguyên dáng vẻ khi y đi học. Y biết ba cùng mẹ cãi nhau vì chuyện y đến trường, còn nội dung cụ thể thì y nghe không rõ, chỉ ngồi một mình trên cái ghế nhỏ cạnh cửa chờ bọn họ chấm dứt chiến tranh.

Cuộc cãi vã lại thăng cấp, y hơi sợ sệt lui về góc tường, chỉ sợ hai người họ nhìn thấy y sẽ tiện tay cầm cái ghế đập vỡ mất. Nhưng mẹ vẫn vọt lại đây, toàn thân y đột ngột cứng đờ như bị cái gì đó thật cứng đóng khung lại, khó thở, trong lòng đầy hoảng loạn.

Y muốn giãy dụa, nhưng không động đậy được.

Y há miệng thở dốc, muốn kêu một tiếng mẹ ơi, song cũng không lên tiếng được.

“Mẹ…” Y nghe thấy có người đang gọi mẹ, nhưng không phải giọng của y.

Điều này làm y rất sợ hãi, cố gắng giãy dụa.

“Mẹ ơi, con… sai rồi. Con sai rồi…”

Âm thanh bên tai càng ngày càng rõ, nhưng ngoại từ ba chữ con sai rồi ra thì những chữ khác đều rất mơ hồ, nghe không được nội dung. Khi An Hách mở choàng mắt ra, phát hiện cánh tay của Na Thần đang đặt trên ngực y, bên tai là tiếng lầm bầm không rõ của hắn: “Con sai rồi…”

“Big 7?” An Hách bỏ cánh tay hắn xuống khỏi người mình, nhẹ nhàng lay hắn, “Na Thần!”

Na Thần cau mày, nói gì đó không rõ, sau biến thành thấp giọng rên, nghe chừng là đang gặp ác mộng.

“Này,” An Hách lại lay hắn tiếp, “Cậu nằm mơ hả?”

Na Thần cau mày trở mình, chậm rãi mở mắt, có chút mê mang nhìn y.

Ngoài cửa sổ đã hơi sáng, An Hách dựa vào ánh sáng từ ngoài hắt vào nhìn lên trán Na Thần giờ đã lấm tấm mồ hôi.

“Cậu gặp ác mộng hả?” Y hỏi.

“Hả?” Na Thần sờ sờ lên mặt mình.

“Nghe thấy cậu nói mớ.”

Bàn tay Na Thần dừng một chút, giọng nói hơi trầm xuống: “Nói cái gì.”

An Hách nghĩ một chút: “Không nghe rõ, hình như là mẹ ơi, con sai…”

Còn chưa nói xong lời, Na Thần đã đột ngột ngồi bật dậy. An Hách hoảng sợ, còn chưa hiểu ra làm sao thì Na Thần lại đột nhiên xốc chăn lên rồi nhảy xuống giường, giọng nói trở nên rất lạnh: “Anh ngủ đi, chín giờ tôi sẽ gọi anh.”

An Hách không đáp, Na Thần xoay người ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại.

Lại thế rồi.

An Hách thở dài, ôm chăn xoay mình về phía tường.

Y rất mệt, tâm trạng cũng không sao tốt được, phản ứng ban nãy của Na Thần y cũng chẳng bất ngờ gì, thành ra không có ảnh hưởng tới cơn buồn ngủ của y, nhắm mắt một lát là y lần nữa tiến vào giấc ngủ. Hơn nữa lần này lại không nằm mơ, điều này khiến y trong cơn mơ màng khá là cảm động.

“Tôi và tổ quốc tôi, một phút giây cũng không thể chia ly… dù đi đến nơi đâu, tôi đều cất vang khúc hát ngợi ca này…”

Khi bài hát vang lên bên tai An Hách, y có cảm giác vừa mới chìm vào giấc ngủ rất ngắn, giọng nữ to rõ xúc động khiến y mất cả ngày thần trí mới quay về được.

“Tôi hát về mỗi một dãy núi cao chập chùng, tôi hát về mỗi một dòng sông…”

Cuối cùng An Hách cũng hiểu ra đây là chuông di động Na Thần ném ở đầu giường. Y thở dài, thò tay với lấy di động qua nhìn xem thử.

Bác sĩ Trần bệnh viện số 5.

“Na Thần!” An Hách kêu một tiếng, từ trạng thái nửa tỉnh nửa ngủ chuyển sang tỉnh táo hoàn toàn, y cầm di động chạy ra khỏi phòng ngủ.

Trên hành lang tầng một không có người, những phòng khác đều khóa cửa lại, y lại kêu một lần nữa song không có tiếng Na Thần đáp lại, y đành phải chạy xuống tầng trệt.

Vừa xuống dưới liền thấy Na Thần đang ngồi ở giữa ghế sofa gỗ lim rộng rãi ở phòng khách.

“Điện thoại của cậu này.” An Hách nói.

“Tổ quốc của tôi và tôi, giống biển cùng con sóng…” Na Thần ngậm điếu thuốc, bắt đầu hát theo tiếng chuông của điện thoại.

“Bệnh viện số 5.” An Hách dí điện thoại tới trước mắt hắn.

Na Thần cúi đầu nhìn thoáng qua, tiếp tục hát: “Sóng là đứa trẻ của biển cả, biển là nơi con sóng kia dựa vào…”

An Hách không nói nữa, ném điện thoại lên người hắn, xoay người đi lên cầu thang. Từ phòng khách vang lên tiếng chuông đồng hồ, tiếng koong koong đập vào người khiến tâm trạng trở nên phiền muộn.

Tám giờ rưỡi, cần phải về thôi.

“Alo, chúc bác sĩ Trần năm mới vui vẻ.” Na Thần cầm điện thoại lên.

An Hách ngừng bước, quay đầu lại nhìn hắn, giọng nói của Na Thần run lên.

“Không có việc gì đâu, bác sĩ nói… vâng… Cái gì? Cháu biết rồi… Vâng, cháu sẽ qua đó ngay…” Na Thần vẫn cúi đầu nhìn sàn nhà chằm chằm, nghe điện thoại xong hắn mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang hướng An Hách đang đứng, “Định làm bữa sáng cho anh, nhưng giờ có chuyện tôi phải ra ngoài một chuyến.”

“Đi bệnh viện hả?” An Hách gật đầu, muốn chạy lên lầu thay quần áo, nhưng khi nhìn sang khuôn mặt của Na Thần y lại dừng lại, sắc mặt của Na Thần tái nhợt vô cùng.

“Ừ, sáng nay mẹ tôi cắt tay chơi đấy.” Giọng nói của Na Thần nghe thì coi như bình tĩnh, nhưng bước chân lên cầu thang lại rất nặng nề.

An Hách có chút giật mình, trong viện tâm thần còn để bệnh nhân lấy được dao? Nhưng y không hỏi nhiều mà chỉ theo Na Thần trở về phòng ngủ. Thay đồ xong, Na Thần nói một câu anh về đi rồi bước nhanh ra khỏi phòng ngủ.

“Tôi đưa cậu đi.” An Hách cầm áo khoác. Y cũng không phải người nhiệt tình gì, nhưng với trạng thái trước mắt của Na Thần, y không thể cứ như vậy mà rời đi.

“Không cần đâu, đây là chuyện của tôi.” Na Thần trả lời rất kiên quyết.

“Tôi đưa cậu đi.” An Hách cũng thật rõ ràng.

Na Thần xoay mạnh người lại, nhìn thẳng vào mặt y: “Tôi nói rồi, tôi tự mình đi.”

“Cậu tưởng là tôi muốn đưa cậu đi lắm sao?” An Hách khẽ cau mày, cũng nhìn ngược lại hắn, “Như cậu giờ mà chạy ra ngoài rồi gây tai nạn cho người ta, tôi đây còn sợ bị cảnh sát đến hỏi han đấy!”

Trong khu dân cư lúc này thật im lặng, dưới đất toàn xác pháo đỏ, trong không khí còn tràn ngập mùi thuốc súng chưa tan đi được.

“Cứ vào dịp năm mới đến,” Na Thần ngồi dựa vào ghế phó lái, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, “là trước đó liền bắt đầu hoảng hốt, cũng không biết là vì sao, chỉ thấy vô cùng hoảng sợ, tựa như lao thẳng xuống dốc vậy. Anh đã từng có loại cảm giác này chưa?”

Từng có.

An Hách không đáp, ánh mắt nhìn chằm chằm màu đỏ trên đường, một màu sắc vui vẻ biết bao.

“Ai cũng chạy về nhà, về nhà thật ấm áp lại có đồ ăn ngon, mọi người đều tụ lại một chỗ,” dường như Na Thần cũng không cần An Hách đáp lại, chỉ là nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp tục nói, “Tôi nhìn những người này liền có cảm giác bọn họ đều đi, đều về nhà. Người ngoài đường càng lúc càng ít đi, ai cũng cố gắng không liếc nhìn người còn lại nhiều hơn một cái…”

An Hách trầm mặc lái xe, hôm nay trên đường gần như chẳng có xe nào qua lại, cũng chẳng có tuyết rơi. Y giậm vào chân ga, tăng tốc lao nhanh về phía bệnh viện số 5.

Giọng nói của Na Thần từ từ thấp đi rồi biến mất.

Có điều hôm nay hắn nói nhiều hơn hẳn mọi ngày, chỉ im lặng không quá vài phút là lại bắt đầu nói.

“Tôi ghét nghe điện thoại,” Hắn nói, nhìn thoáng qua hướng An Hách, “Na Thần, hôm nay mẹ mày lại phát bệnh, Na Thần hôm nay mẹ mày lại đập xe hàng xóm, Na Thần mẹ mày điên rồi, Na Thần ba mày gặp tai nạn giao thông, Na Thần ba mày chết rồi…”

“Đừng nói nữa.” An Hách hít vào một hơi, chậm rãi phun ra từng chữ.

“Phiền sao.” Na Thần nói.

An Hách không đáp, y không biết mình nên nói cái gì nữa.

“Ba tôi nói rất nhiều người thấy tôi phiền phức, ổng nói, Na Thần, ai cũng ghét mày hết.”

“Đừng nói nữa!” An Hách bấm mạnh lên còi xe.

Na Thần rốt cuộc không mở miệng nữa, chỉ cười cười, lười biếng duỗi eo ra rồi nhìn chằm chằm con đường phía trước. Cái trạng thái nói không ngừng được này khiến An Hách rõ ràng cảm nhận được trong lòng Na Thần đang bất an và căng thẳng.

“Tôi không ghét cậu, cũng không thấy cậu phiền phức gì hết.” Qua thật lâu, An Hách mới nói được một câu.

“Cảm ơn.”

Ngoài cửa bệnh viện số 5 rất sạch sẽ, không có xác pháo mà chỉ có vài câu đối dán ở cửa chứng tỏ bệnh nhân ở nơi này cũng đón năm mới.

An Hách dừng xe lại, lúc chuẩn bị xuống xe thì bị Na Thần giữ lại: “Ở trong xe chờ tôi đi.”

“Hả?” An Hách ngẩn người.

“Đừng đi vào, ở đây chờ tôi đi.” Na Thần nhìn y.

“Được rồi,” An Hách không hỏi tiếp, y hiểu được nguyên nhân, “Cần tôi giúp gì thì cứ bảo.”

Na Thần nhảy xuống xe chạy vào cổng bệnh viện.

An Hách bỏ đại một đĩa CD vào máy, nhìn cái cây đại thụ đã rụng sạch lá ngoài cửa bệnh viện mà ngẩn người.

Mặc dù không muốn nghĩ tới, nhưng những lời nói huyên thuyên trước đó của Na Thần cứ xoay mòng mòng trong đầu y, khiến tâm trạng y không sao tốt lên được.

Hồi học đại học, chuyên ngành của y là tâm lý học, nhưng bây giờ ngoại trừ đám học trò ra thì y không muốn phân tích tâm lý của bất cứ ai nữa, chính mình còn một đống cảm xúc không tốt còn chưa giải quyết được đây.

Y vốn không phải kiểu người dễ dàng bị ảnh hưởng, song quá khứ âm u của Na Thần vẫn khiến y cảm thấy áp lực. Một mặt y muốn thoát khỏi cảm giác này, một mặt lại theo thói quen muốn phân tích nhiều hơn.

An Hách khẽ thở dài, ngậm điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào biển của bệnh viện mà ngây người ra.

Khoảng thời gian này đã đủ khác lạ lắm rồi, y không bao giờ nghĩ bản thân sẽ có ngày như vậy. Nhưng đủ rồi, những điên cuồng này đều có thể ném sang một bên rồi, so với cô đơn nó thật càng khiến con người ta bất an hơn.

Vẫn là… rời xa người này một chút đi.