Na Thần không nói lại, quay về phòng bếp bỏ tô bao tử heo vào trong tủ lạnh. Hắn rửa mặt rồi thay sang quần áo bình thường xong, bà ngoại cũng lặt xong rau, đang đứng trong nhà bếp chuẩn bị xào. Na Thần đẩy bà ngoại về ngồi lại phòng khách.

Mọi lần đều là hắn nấu, mà hắn cũng muốn tự mình làm, nhưng bà ngoại lại vô cùng thích được đứng phụ ở bên cạnh, chỉ để nghe người khác nói chuyện chứ cũng chẳng phụ được chút nào, nói chung là khá phiền.

Lúc chế biến thịt bò, Na Thần đang chuẩn bị lấy cái vung ra đạy lại hầm một chút, vươn tay ra liền sửng sốt, đảo hai vòng ở trong phòng bếp, cuối cùng chạy ra phòng khách, kêu với bà ngoại đang cầm ảnh chụp của mẹ lau nước mắt: “Vung nồi đâu bà?”

“Hả?” Bà ngoại mờ mịt nhìn hắn.

“Vung! Nồi!” Na Thần xé họng kêu lên, “Bà cất vung ở chỗ nào rồi!”

Bà ngoại nghe hiểu, đáp thật rõ ràng: “Bán sắt vụn rồi.”

Na Thần chưa kịp nói thì bà ngoại lại bổ sung một câu: “Thấy ở cổng khu dân cư có người mua ve chai nên bà lấy ra bán rồi.”

“Bà nghĩ gì thế? Tự dưng lấy vung ra bán sắt vụn?” Na Thần thực bất đắc dĩ, “mà một cái vung thì bán được nhiêu tiền đâu?”

“Còn cái khác nữa… bán chung một lượt.”

“Bà còn bán cái gì?” Na Thần nhanh chóng nhìn quanh phòng.

“Cái đàn violon trong phòng không ai ở trên lầu một đó.”

“Hả?” Na Thần sửng sốt, giữ lấy vai bà ngoại, tay cũng run cả lên, “Bà nói gì?”

Không đợi bà ngoại trả lời, hắn xoay người xông lên lầu.

Phòng này vốn chỉ khi có việc thì mới dùng tới, song ngày nào Na Thần cũng dọn dẹp, hiện tại ở vị trí hay đặt đàn nay ngay cả cái hộp đựng cũng không còn nữa. Tay hắn run lên bần bật, thò tay sờ lên cái bàn đặt đàn mấy cái, cuối cùng dựa vào tường.

“Sao thế?” Bà ngoại theo vào, nhìn thấy bộ dáng của hắn liền có chút lo lắng bước tới sờ lên cánh tay hắn.

“Bà ngoại,” Na Thần nhìn bà lão, “Bà có biết đó là đàn của mẹ cháu không?”

“Hả?” Bà ngoại không nghe rõ, vẫn thật lo lắng sờ cánh tay hắn.

Na Thần nhắm mắt lại, hít mạnh một hơi rồi vỗ vỗ lên tay bà, kề tai bà nói: “Không có việc gì đâu, bà xuống ngồi đi, lát nữa là nấu xong à.”

“À, ừ.” Bà ngoại gật đầu.

“Cám ơn bà không khiêng đàn dương cầm của mẹ cháu đi bán mất.” Na Thần nhẹ giọng nói, lúc đi về phòng bếp đôi chân như không nhấc lên được.

Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ là bà ngoại đúng giờ vào phòng ngủ.

Na Thần tắt hết đèn trong phòng đi, trở về phòng mình, đeo tai nghe, tăng âm lượng máy CD lên rồi nằm xuống giường.

[Merry Christmas Mr.Lawrence] lặng lẽ truyền vào đôi tai, hắn trừng mắt nhìn trần nhà, ánh mắt thấy xon xót. Theo tiết tấu của bản nhạc dần nhanh lên, hắn nhắm mắt lại, nước mắt từ khóe mắt trượt ra.

Thật lâu rồi An Hách chưa từng ở nhà trong thời gian dài như vậy, khó khăn lắm mẹ mới rời được cái bàn đánh bài cùng y trò chuyện. Tuy rằng nội dung chủ yếu là nghe mẹ oán giận, người nào vận đen, người nào vận đỏ, rồi mấy ngày qua mẹ thắng, thua bao nhiêu ván. Nhưng đối với An Hách mà nói, mẹ có thể buông mạt chược nói chuyện với y quả thật là khiến y vui đến bất ngờ rồi. Trò chuyện với y khoảng hơn hai tiếng, mẹ lại muốn lên bàn chơi tiếp thì y mới ra về.

Trở về tắm rửa xong, y cầm câu đối mua bên đường hôm nay ra dán lên cửa, sau đó mở máy tính.

Mở QQ lên thì thấy cái tên Dọa ↘ chết ↙  mÀy một màu xám xịt, ngẩn ngơ thật lâu cũng không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng nhắn qua hai chữ, onl không?

Hút hết một điếu thuốc, avatar của Dọa ↘ chết ↙  mÀy avatar mới sáng lên.

Dọa ↘ chết ↙  mÀy: C0

An Hách ngậm điếu thuốc, tay đè thái dương.

Đậu cô ve xào tái: Cậu não tàn có chu kỳ sao? Tôi chờ đến lúc không tàn thì nói chuyện.

Dọa ↘ chết ↙  mÀy: quEn d0j vE ruj

Dọa ↘ chết ↙  mÀy: quên đổi về rồi

Đậu cô ve xào tái: Cậu được nghỉ rồi phải không.

Dọa ↘ chết ↙  mÀy: Ừ

Đậu cô ve xào tái: Ngày nào rảnh không, tôi mời cậu một bữa, thuận tiện trả quần áo cho cậu luôn.

Dọa ↘ chết ↙  mÀy: Ngày nào cũng được, lúc nào cũng có thời gian, rảnh đến nỗi lông dài hóa màu xanh luôn.

An Hách nhìn sang lịch, cân nhắc xem nên chọn ngày nào, gần đây y cũng không có việc gì vì thế chọn một ngày trông ổn ổn thôi.

Đậu cô ve xào tái: Buổi trưa ngày kia nhé, tôi lái xe.

Dọa ↘ chết ↙  mÀy: Buổi tối

An Hách do dự một chút rồi đồng ý, lấy di động ra ghi chú lại địa chỉ Na Thần cho y, cách nơi này cũng không xa lắm, chỉ có một khu dân cư thôi.

Cái ngày thì trông đẹp đấy, nhưng buổi sáng An Hách rời giường liền thấy ngoài cửa toàn màu trắng. Tuyết rơi.

An Hách đứng ở trước cửa sổ, đây không phải trận tuyết đầu tiên của năm nay, nhưng tuyết rơi rất lớn, một mảnh trắng xóa, xem chừng là đã rơi cả đêm.

“Chết tiệt.” Mặc dù trong phòng rất ấm song An Hách vẫn rụt cổ lại rồi kéo rèm che kín cửa.

Đến buổi chiều tuyết mới coi như ngừng rơi, An Hách quấn thành một cái bánh tét rồi đi ngoài, chạy vọt tới xe, đóng cửa lại liền mở điều hòa lên.

Di động có tín hiệu, là Na Thần nhắn tin đến.

Lạnh muốn đông chết rồi. Người gửi tới: Tóc giả.

Tuy An Hách không rõ Na Thần vì sao lại phải đi ra sớm như vậy, nhưng vẫn vội vàng lái xe qua.

Từ xa thì đã thấy Na Thần đứng trong tuyết gần cổng khu dân cư, y bấm còi, Na Thần cúi đầu nhìn chằm chằm tuyết dưới chân tựa hồ không nghe thấy. Y chạy xe từ từ tới, hạ cửa kính xuống kêu: “Big 7!”

Na Thần ngẩng đầu: “Gọi ai đấy.”

“Không lên thì chết cóng đấy.”

Na Thần cười cười, bật tới mở cửa xe ra, mang theo hơi lạnh vào.

“Cậu không thể ra trễ hơn tí à? Hoặc qua cửa hàng gần đây ngồi một lát cũng được mà.” An Hách nhìn hắn, hôm nay Na Thần ăn mặc trông thật giống một cậu sinh viên. Bên ngoài bộ đồ thể thao là một cái áo khoác nhung thật dày, chân cũng đi giày thể thao, thoạt nhìn rất giống một sinh viên nghiêm túc.

“Thích thế.” Na Thần hạ cái ghế xuống, tạo thành tư thế bán nằm.

“Đi ăn món Việt Nam đi,” An Hách quay đầu xe, “Tôi thường đi ăn chỗ đó, cũng ngon đấy, rất đặc sắc.”

“Ừ.”

An Hách nhìn hắn một cái, hôm nay Na Thần khiến y có cảm giác không giống với mọi khi, không biết có phải bởi bộ quần áo này mà Na Thần có vẻ thật ngoan, lúc cười lên cũng là dáng vẻ vui tươi.

Nhà hàng Việt Nam này nằm ở vị trí cùng cách trang trí khá bình thường, khách cũng không nhiều, song An Hách rất thích bầu không khí im lặng khi dùng bữa như thế này.

Các cô phục vụ đều mặc quốc phục của Việt Nam, họ sẽ nói một số câu tiếng Trung đơn giản. Lúc An Hách gọi món, Na Thần vẫn nhìn cô nhân viên, lúc người ta đi rồi, hắn mới nhỏ giọng nói một câu: “Bộ đồ này đẹp đấy, rất thú vị.”

An Hách cười cười: “Tính làm một bộ rồi giả nữ hả.”

“Ừ,” Na Thần rất nghiêm túc gật đầu, “Nhất định sẽ đẹp lắm đây.”

“Cậu…” An Hách do dự hỏi, “Đây là sở thích?”

“Không phải.” Na Thần cầm ly nước chanh trên bàn lên uống một ngụm.

“Vậy vì sao?” An Hách nhìn hắn.

“Anh đoán đi.” Na Thần cầm cái ly, cắn nhẹ lên miệng ly.

“Không muốn đoán.”

“Bởi ba tôi rất ghét tôi như vậy.” Na Thần dùng răng gõ lên miệng ly mấy cái, cười nói.

An Hách không nói gì.

Tuy Na Thần chỉ lớn hơn học sinh của y có mấy tuổi, nhưng tính cách, cảm xúc, bao gồm cả việc giả nữ, cố tình dùng ngôn ngữ sao Hỏa trông não tàn kia cùng với giọng điệu kỳ lạ khi nhắc tới ba mẹ của hắn… Nếu Na Thần là học sinh của y, An Hách cảm thấy bản thân hẳn sẽ trò chuyện thật lâu với hắn, thậm chí còn có thể trao đổi cùng ba mẹ của hắn nữa.

Na Thần ăn cơm vẫn im lặng như trước, không nói một lời, rất chuyên tâm ăn.

Ăn được một lúc sau, An Hách đang muốn tìm đề tài nói dăm ba câu thì Na Thần đột nhiên cúi đầu nói một câu: “Thực xin lỗi.”

“Hả?” An Hách sửng sốt, không biết hắn có ý gì.

“Chuyện ngày đó.” Na Thần cầm khăn lên lau miệng, ngẩng đầu.

“À,” An Hách vốn không hề nghĩ tới chuyện tối đó, giờ Na Thần nhắc tới như vậy, trong đầu y lập tức gào thét hiện lên các loại hình ảnh, còn cả tiếng rên rỉ, thở dốc, khiến y liền nói không ra lời, một lát sau mới mở miệng, “Đừng nhắc đến nữa.”

Na Thần cúi đầu tiếp tục ăn, An Hách tựa vào ghế châm một điếu thuốc. Dáng vẻ khi Na Thần nói lời xin lỗi khiến y có cảm giác người này dường như rất ít khi giải thích cùng người khác.

Lặng lẽ ăn xong bữa cơm này, lúc ra khỏi nhà hàng mới phát hiện tuyết lại bắt đầu rơi, trên đường đã không còn người nào đi đường nữa.

“Tôi đưa cậu về.” An Hách nổ xe.

“Ừm.” Na Thần gật đầu.

An Hách vốn đã chuẩn bị sẵn sàng nghiêm túc từ chối nếu Na Thần còn đòi đi đâu nữa, giờ Na Thần dễ dàng đồng ý về nhà, ngược lại lại khiến y có chút ngẩn ngơ.

Đem xe chạy tới cửa khu dân cư, An Hách ngừng xe, với tay ra sau chuẩn bị lấy bộ đồ ở băng ghế sau trả lại cho Na Thần thì bị hắn đột nhiên thò tay ra bắt lấy cánh tay.

An Hách quay đầu nhìn hắn.

“Hôn tôi một cái đi.” Na Thần tựa lưng vào ghế ngồi, quay đầu đi nói.