Na Thần giống như cảnh vật xung quanh, cho dù là dưới ánh mặt trời nhưng vẫn lộ ra cảm giác cô đơn hiu quạnh.

An Hách không thích cảm giác này, tinh thần y sa sút hẳn. Đột nhiên y không muốn đánh Na Thần nữa.

Trong nháy mắt, An Hách đột nhiên phát hiện ra bản thân có chút trì độn, cái người trước đây từng ít nhiều hấp dẫn y, từng khiến y có không ít suy nghĩ, lại có cuộc sống hoàn toàn khác với y.

Đánh hay không đánh, lửa giận bùng lên hay dập tắt, tất cả đều không có bất cứ ý nghĩa gì.

Y trầm mặc đứng yên trong chốc lát rồi xoay người bỏ đi.

Phải mất cả một tiếng đồng hồ An Hách mới trở lại được đường lớn rồi tìm thấy một trạm xe buýt. Đứng ở trạm xe, đến khi bị đông lạnh thiếu chút nữa là hòa thành một thể với cái trạm xe mới đón được một chuyến chạy tới, lại đổi cả thảy ba chuyến mới xem như là về tới nội thành.

Đi vào khu dân cư, trạng thái hốt hoảng vốn bắt đầu từ hôm qua chỉ đến khi nhìn thấy cổng bảo vệ rốt cuộc mới tiêu tan. Lần đầu tiên An Hách có cảm giác nụ cười của ông bảo vệ tính tình thô lỗ lại có thể khiến tâm trạng người ta ổn định như vậy đấy.

Vào cửa, An Hách xả một bồn nước ấm, rồi đem cả người ngâm từ đầu đến chân trong đó.

Cảm giác được nước ấm bao lấy có thể khiến y thật sự cảm thấy an toàn, lỗ chân lông từng chút một mở ra, hơi ấm chậm rãi tiến vào trong thân thể. Y từ từ thả lỏng, bắt đầu cảm thấy sự mỏi mệt tăng lên gấp bội.

Không biết có phải do tối thứ sáu không ngủ được hay không mà thời gian hai ngày cuối tuần y căn bản là dùng để ngủ. Ngay cả lúc mẹ của Trương Lâm gọi điện thoại tới cảm ơn y đã giúp Trương Lâm thay đổi, y vẫn là phải cố nén không được ngáp.

May mà trạng thái này đến thứ hai liền giảm hẳn, y đến cổng trường đúng giờ và bắt đầu lại nếp sinh hoạt bình thường. Y vẫn là thầy An, xưng hô này khiến y an tâm mà bình tĩnh.

Bộ đồ của Na Thần y đã giặt sạch, vẫn ném trên sofa. Y không liên lạc gì với Na Thần, cả điện thoại lẫn QQ, mà Na Thần cũng không xuất hiện lần nào. Cái avatar của “Dọa ↘ chết ↙  mÀy” vẫn luôn một màu xám xịt, chưa sáng lên lần nào.

Kỳ thi cuối kỳ đã bắt đầu, An Hách ngồi trên bục giảng làm giám thị, nhìn đám học trò ghé vào bàn múa bút thành văn. Đều là múa bút thành văn, song có vài đứa thì viết thật nhanh, còn có vài đứa thì quẹt lung tung lên giấy nháp, tìm cơ hội lôi phao trong ngăn bàn, trong quần áo ra coi hoặc là lé mắt dòm sang bài thi của bạn khác.

An Hách cầm một tờ nháp, từ từ xé thành từng mảnh nhỏ, lại vo thành mấy cục giấy bé tí cầm ở trong tay. Y coi thi rất ít khi đi lại khắp phòng, có một số học sinh rất dễ căng thẳng nên bình thường y chỉ ngồi ở một chỗ.

Thời điểm một cậu ngồi bàn ba kéo áo khoác mình ra, y liền nâng tay lên ném cục giấy đó xuống. Cậu học sinh này đột nhiên bị đánh vào tay liền hoảng sợ, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, An Hách cười với nó.

Cậu chàng nhanh chóng cúi đầu xuống bàn bắt đầu vẽ lung tung lên giấy nháp.

Ba ngày thi kết thúc, đối với số học sinh thì là thở phào nhẹ nhõm, còn đối với một số học sinh mà nói thì còn phải cắn răng vượt qua cuộc họp phụ huynh sau đó.

An Hách ngồi trước bàn làm việc, nhìn đám Lâm Nhược Tuyết tụ họp lại bàn bạc chuyện ăn chơi năm mới, rồi đôi khi cười lên chêm vào hai ba câu.

Đối với y thì năm mới thật chẳng có ý nghĩa gì, ở nhà cứ vào năm mới là chỉ có hai mẹ con y, ngoại trừ được yên tĩnh cùng mẹ dùng xong bữa cơm tất niên cùng với sủi cảo y gói ra, thời gian còn lại đều là bầu không khí đánh mạt chược như trước đó.

Nếu không phải y kiên trì muốn làm sủi cảo, mẹ hẳn là sớm hủy bỏ cái ngày tết âm lịch này rồi.

Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Trương Lâm mang theo vẻ mặt đầy đắc ý chạy vào, vọt tới trước bàn y hô một tiếng sếp An, khí thế vô cùng.

“Sao thế?” An Hách nhìn cậu chàng.

“Hôm nay ba em tới họp phụ huynh.” Trương Lâm nói xong liền cầm lấy thanh socola đặt lên bàn của y rồi quay đầu như gió chạy ra khỏi văn phòng.

An Hách cười. Trương Lâm đợt này thi không tốt lắm, nhưng trước kia đã từng đồng ý bảo cậu ta phải có tên ở mười lăm hạng đầu, giữa kỳ cậu ta đứng thứ nhất từ dưới đếm lên, giờ thì có thể đứng thứ mười bảy mười tám đếm ngược rồi.

An Hách đang cân nhắc xem nên nói gì trong buổi họp phụ huynh đầu tiên này thì Trình Vũ vẫn đang đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới đột nhiên lại quay đầu sang nói với y một câu: “Ồ, xe của phụ huynh nào vậy ta?”

“Hả?” An Hách đứng lên đi đến bên cửa sổ.

“Xe kia,” Trình Vũ chỉ chỉ xuống bãi xe dưới lầu, “Cái xe ba bánh kìa.”

An Hách nhìn theo tay cô, nhất thời ngẩn cả người.

Cho dù không nhìn biển số thì y cũng biết đó là chiếc Bombardier của Na Thần, xem chừng cả thành phố này cũng chỉ có một chiếc đó thôi.

“Không biết nữa.” An Hách thuận miệng đáp, xoay người về chỗ ngồi của chính mình.

Mẹ kiếp, tên này là sao đây?

Bên dưới là bãi xe của trường, cơ bản chỉ có xe của thầy cô cùng phụ huynh học sinh, Na Thần sao lại đậu xe ở đây?

An Hách cầm thanh socola lên lột ra ăn, cẩn thận đem não ra xoắn một lần, xác định bản thân chưa từng nói ra nghề nghiệp của mình cho Na Thần, càng chưa bao giờ kể mình làm ở trường nào.

Na Thần không phải đến tìm mình, vậy là… phụ huynh?

Lúc đi qua phòng học, An Hách vẫn chú ý những người qua lại, song không thấy được Na Thần.

An Hách đột nhiên có chút khẩn trương, không thể nói rõ là vì cái gì. Y và Na Thần đã chẳng còn qua lại với nhau nữa, nhưng việc y và Na Thần cùng xuất hiện sẽ chỉ có một nguyên nhân. Y không ngại bị bạn bè biết được khuynh hướng tình dục của mình, nhưng lại để ý chuyện bị đồng nghiệp biết, cho nên y vẫn phân chia rạch ròi cuộc sống cá nhân cùng công việc.

Chiếc Bombardier của Na Thần đột nhiên xuất hiện trong bãi xe của trường khiến y đột nhiên có cảm giác nguy hiểm đang tới gần.

Đi thẳng tới phòng học, An Hách vẫn không thấy được Na Thần.

Có lẽ chỉ là trùng hợp?

An Hách thu hồi những suy nghĩ lung tung của mình về, mỉm cười bước vào phòng học.

Trong phòng đã đông đủ các vị phụ huynh, y vững chãi bước lên bục giảng, nở nụ cười rồi bắt đầu chào hỏi: “Chào quý vị, tôi là An Hách, chủ nhiệm lớp 10A6…”

Câu nói kế tiếp y không tiếp tục nữa, khi ánh mắt quét tới cuối phòng học, cả người y ngây ra.

Na Thần đang ngồi ở ghế dưới cùng gần cửa sau, trên mặt cũng có một kinh ngạc, nhìn thẳng vào mắt y. Na Thần dựa đầu lên tường, khẽ nhếch khóe miệng cười đầy ẩn ý.

An Hách theo dõi hắn vài giây rồi liền chuyển tầm mắt, mặc cho lồng ngực bất ngờ suýt chút nữa là gào lên, y vẫn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của chính mình, tiếp tục lời ban nãy: “Cảm ơn các vị dù trăm công nghìn việc nhưng vẫn bớt chút thời gian tham gia vào buổi họp phụ huynh đầu tiên của chúng tôi.”

Bên dưới không biết là phụ huynh của em nào đột nhiên vỗ tay trước, trong phòng liền vang lên tiếng vỗ tay, An Hách có chút buồn cười liền chắp tay lại: “Xin cảm ơn, nãy giờ chúng ta vẫn chưa nói được gì đâu các anh chị không cần vỗ tay, mục đích buổi họp phụ huynh này chủ yếu là để tăng cường việc liên lạc. Nếu như muốn vỗ tay, thì xin dành tràng pháo tay này cho các em học sinh thì thích hợp hơn, các em ấy đều rất tốt.”

Nói xong mấy câu này, An Hách tìm lại được trạng thái tự nhiên trấn định của mình, bắt đầu nói những nội dung mình đã chuẩn bị sẵn từ trước.

Y chưa nhắc đến thành tích, cũng chưa khen ngợi hay phê bình đặc biệt em nào. Trong cuộc họp phụ huynh lần này, điều y muốn làm là hy vọng các bậc phụ huynh có thể trao đổi cùng con cái cũng như khẳng định đối với chúng nhiều hơn.

Thời gian cho buổi họp không nhiều, lúc nói xong những nội dung đã chuẩn bị cũng đã hơn nửa giờ, An Hách cúi người xuống với các vị phụ huynh: “Các vị đều là trưởng bối của tôi, nếu thấy tôi có gì cần thay đổi cải thiện xin các anh chị đừng ngại đề xuất. Giáo dục là sự phối hợp giữa trường học cùng gia đình, đối với tôi, mỗi một học sinh đều là có thể trở thành người tài, tôi và các anh chị cùng cố gắng hết sức, một lần nữa xin cảm ơn mọi người đã tới tham gia cuộc họp phụ huynh lần này.”

Nói xong câu này, tiếng vỗ tay lại vang lên, An Hách cười cười, chưa kịp nói gì thì đã bị một vài phụ huynh vây quanh.

An Hách vừa trao đổi cùng phụ huynh vừa tranh thủ đảo mắt lướt qua vị trí của Na Thần, Na Thần không còn ở đó nữa, y liền nhẹ nhàng thở ra.

Lại trôi qua một giờ nữa, y mới kết thúc cuộc trò chuyện với các vị phụ huynh. An Hách cảm thấy cổ họng khô hết lại, vội bước nhanh xuống lầu, muốn mau chóng trở về văn phòng tìm nước uống.

Rẽ sang cầu thang ở tầng một, vừa nhấc mắt lên liền thấy Na Thần đang đứng tựa sát vào tường. Trong lòng An Hách nổi lên một cảm giác chẳng thể nói rõ bằng lời, y thật lòng muốn giả bộ không thấy mà bước nhanh qua rồi tránh đi.

Nhưng do dự một hồi y vẫn là đi qua, đứng ở trước mặt Na Thần: “Cậu…”

“Hứa Tĩnh Diêu,” Na Thần cười nói, “Ba mẹ nó bận nên tôi đi.”

Hứa Tĩnh Diêu? An Hách ngẩn người, cũng cười lại: “Cậu là gì của cô bé?”

“Anh, anh họ.”

Na Thần là anh họ của Hứa Tĩnh Diêu?

An Hách thật có chút khó khăn khi đem một cô bé sống nội tâm lại có phần kiêu ngạo kia cùng Na Thần liên hệ với nhau được, nhưng vẫn khẽ gật đầu: “Hứa Tĩnh Diêu rất ngoan, có tinh thần trách nhiệm lại hòa nhã với bạn bè, khả năng kiểm soát cũng rất mạnh.”

Na Thần không nói gì mà chỉ hơi nheo mắt lại.

“Người nhà cũng nên giúp cô bé thả lỏng chút, cô bé tự tạo áp lực cho mình quá lớn,” An Hách không để ý tới hắn, bổ sung một câu, sau đó nhìn Na Thần, “Còn cần trao đổi gì nữa không?”

“Không.” Na Thần trả lời.

An Hách không nói gì, đi vòng qua Na Thần hướng về phía văn phòng.

“An Hách.” Na Thần kêu một tiếng sau y.

An Hách quay đầu lại, Na Thần đứng ở bậc thang cười cười với y, thanh âm không cao nói: “Anh còn nợ tôi một bữa cơm.