An Hách đứng hút thuốc ở ngoài hành lang của văn phòng trên lầu ba, trước bảng thông báo ở dưới sân thể dục có một đám học sinh chen chúc, không biết là đang xem cái gì. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được âm thanh ồn ào, đến khi chuông vào lớp reng hồi lâu, các cô cậu học trò mới lưu luyến mà rời khỏi bảng thông báo.

Cô Dương từ dưới lầu đi lên, nhìn y cười.

Năm nay cô Dương đã ngoài bốn mươi tuổi, bình thường cô vẫn luôn nghiêm túc, hôm nay vậy mà lại có thể cười với mình, An Hách liền thấy vinh dự vô cùng, y nhanh chóng cười đáp lại, cúi đầu chào “Cô hết tiết rồi ạ?”

Cô Dương thu lại nụ cười, vừa đi vào văn phòng vừa nói một câu “Thầy An, học trò lớp thầy càng ngày càng xuất chúng đấy.”

An Hách ngẩn người “Sao ạ?”

“Thầy còn chưa biết à? Làm chủ nhiệm như thầy…” Cô Dương lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng bước ra lại khỏi văn phòng, chỉ vào bảng thông báo ở dưới “Trương Lâm lớp thầy viết thư tình thành báo tường dán trên kia kìa.”

“Thật không ạ?” An Hách vui vẻ, nhìn xuống dưới lầu, hèn chi.

“Thầy còn cười được?” Cô Dương thở dài, đi vào văn phòng.

Chẳng lẽ cô bảo em phải khóc sao? An Hách cười, dụi tắt điếu thuốc, chầm chậm đi xuống dưới lầu.

Lúc đi ngang qua bảng thông báo, An Hách nhìn thoáng qua.

Trên mặt kính của bảng thông báo có dán một tờ giấy, so với báo tường còn thua xa, chỉ là một tờ A4, chữ ở trên ngược lại viết rất lớn, tổng cộng không được mấy chữ, song có muốn viết nhiều hơn cũng chẳng được “Hứa Tĩnh Diêu, tớ yêu cậu đến chết cũng không thay đổi.” Ở dưới ghi hai chữ Trương Lâm, giống như bị người ta giẫm qua vậy, nhăn nhúm thành một cục.

Hứa Tĩnh Diêu là cán sự môn Văn trong lớp của An Hách, là một cô bé rất được, có điều lại quá kiêu ngạo, kết quả của lần bày tỏ này của Trương Lâm phỏng đoán là bi kịch rồi.

An Hách xé tờ giấy từ trên mặt kính xuống, cầm về văn phòng.

Tiết tự học cuối của buổi chiều, y gọi Trương Lâm tới văn phòng.

“Trò chuyện chút đi.” An Hách đặt tờ giấy lên trên bàn, nhìn thoáng qua khuôn mặt đầy khó chịu của Trương Lâm đứng đối diện bên cái bàn, y lại cười “Mặt mày em thật khó coi, có phải thầy xé xuống sớm quá, Hứa Tĩnh Diêu vẫn còn chưa xem không?”

“Thầy biết còn nói.” Trương Lâm gân cổ lên, cãi lại.

“Vậy em tự đưa cho bạn xem đi.” An Hách đưa tờ giấy cho cậu.

Trương Lâm ngẩn người, nhận tờ giấy “Thầy không mắng em?”

“Mắng em làm gì?” An Hách lấy cái ly giữ nhiệt qua, uống một ngụm trà.

“Vậy thầy gọi em tới đây làm gì?” Trương Lâm nhìn y.

“Gọi em tới là để nói cho em biết, chuyện này về sau đừng có làm trước kỳ thi giữa kỳ, thi xong rồi hẵng làm.” An Hách dựa vào lưng ghế, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười “Có phải em sợ mình thi rớt, Hứa Tĩnh Diêu không thèm để ý tới không?”

“Em mà thèm cái đó, hôm nay là ngày lễ độc thân, là ngày thích hợp để bày tỏ.” Trương Lâm nằm bò trên bàn “Sếp An, thầy có nước không? Em khát.”

“Ngày lễ độc thân?” An Hách lấy chai nước trong thùng cạc tông ở phía sau lúc đại hội thể dục thể thao phát không hết đưa cho Trương Lâm “Bài giảng trên lớp sao chẳng nhớ, mà thứ này lại nhớ rõ thế.”

“Thầy cũng nên nhớ mà.” Trương Lâm cầm chai nước, ngưỡng cổ, rót xuống, rồi lau miệng “Không phải giờ thầy cũng độc thân à? Nghe nói bạn gái cũ của thầy đẹp lắm, người càng đẹp càng không đáng tin, giữ không nổi…”

“Thứ hai mời ba hoặc mẹ em tới đây một chuyến đi.” An Hách cười, nhìn màn hình laptop của mình, bài giảng còn chưa soạn xong.

“Thầy không được đâu đấy, mới nói thầy sống độc thân thầy đã mời phụ huynh rồi.” Trương Lâm rất bất mãn, nghĩ lại thì huơ huơ tờ giấy trong tay “Hay là vì cái này?”

“Đều không phải.” An Hách nhấn con chuột “Có phải em cảm thấy ngoại trừ lý do này, không còn chuyện gì khác có thể mời phụ huynh của em phải không?”

“Không phải ra ngoài dạo một lần trong giờ lên lớp sao.”

“Không chỉ một lần đâu.” An Hách buông con chuột, nhìn Trương Lâm. Y biết cấp ba rồi mà còn bị mời phụ huynh là rất mất mặt “Chàng trai, buổi chiều suốt tuần qua, cậu cũng chưa ngồi ở lớp được mấy tiết đâu nhỉ? Tôi không bảo cậu ngày mai mời phụ huynh tới đã rất nể tình rồi, hai ngày này, cho cậu suy nghĩ làm sao giải thích đó, được rồi, về lớp đi.”

Trương Lâm còn muốn nói gì, An Hách đã mặc kệ cậu, cậu đành hừ một tiếng, xoay người đi ra cửa văn phòng “Mời thì cứ mời đi.”

Cửa văn phòng bị Trương Lâm đóng sầm lại.

“Thằng Trương Lâm này đúng là hết thuốc chữa.” Trình Vũ ngồi ở một góc hẻo lánh giật nảy cả mình “Anh gọi thẳng cho ba nó tới xử lý nó là xong rồi. Mắc gì phải bắt nó tự mời, anh cứ chờ xem đi, thứ hai nhất định không gặp được phụ huynh của nó đâu.”

“Không đến mức đó đâu.” An Hách click vào QQ ở góc phải vẫn nhấp nháy, Trương Lâm sẽ mời phụ huynh tới, y hiểu học trò của mình.

Tin nhắn trên QQ là do Lâm Nhược Tuyết gửi tới, một câu ngắn gọn rõ ràng.

“Mười giờ đêm nay, Phí Điểm.”

Phí Điểm là một quán bar, là địa điểm tụ tập của đám bạn của y, cũng một thời gian không tới rồi, An Hách nhắn lại một chữ “Được.”

Còn nửa tiết nữa là hết giờ, An Hách lười biếng vặn eo, đứng lên đi ra văn phòng.

Y có thói quen đi một vòng tới lớp học trước khi tan học.

Trường cấp ba này là ngôi trường xếp thứ năm từ dưới đếm lên trong thành phố, đầu vào học sinh thấp, giáo viên tệ, có điều so ra thì áp lực nhỏ hơn rất nhiều, cộng thêm thầy hiệu trưởng rất chăm chỉ nhận tiền, điều này có lẽ là nguyên nhân An Hách có thể yên tâm ở đây bốn năm qua.

Đến gần khu học của lớp mười, còn cách hai ba mươi mét liền có thể nghe thấy tiếng ồn của mấy lớp ở tầng trệt, còn có học sinh đã đi lang thang ngoài phòng học, nhìn thấy y đi tới, mới quay lại lớp.

An Hách nhìn thoáng qua liền lên lầu, lớp của y ở lầu một.

Tiếng ồn ở lớp y chẳng nhỏ hơn ở dưới được, y đẩy cửa sau ra, nhìn thử, có đứa đọc tiểu thuyết, có đứa ngủ, có đứa nói chuyện, có đứa đeo dây phone, có đứa còn rảnh tới mức đi lau kính.

An Hách đi vào từ cửa sau, chậm rãi đi về phía bục giảng, thuận tay giật tai nghe trên tai hai học sinh, ném xuống bàn, tiếng nói chuyện oang oang trong lớp học dần nhỏ xuống.

An Hách không nói gì, chỉ đứng bên bục giảng nhìn, so với lớp mười một, thì lớp mười thật ra coi như là ngoan ngoãn, tuổi còn nhỏ, còn chưa bị tụi lớp mười một đồng hóa, chỉ là căn bản kém hơn chút thôi.

“Sắp tan học nên xúc động quá hả?” Sau khi không còn tiếng nói chuyện bên dưới, An Hách mới lên tiếng “Sắp thi giữa kỳ rồi, chơi cả nửa học kỳ, có muốn ôn tập hay không thì chí ít cũng phải giả bộ chứ. Thi xong còn phải mở đại hội phụ huynh học sinh, tới lúc đó, các cô cậu muốn thay đổi phiếu điểm hay muốn giả chữ ký đều gạt không nổi đâu.”

Phía dưới vang lên một trận thở dài thườn thượt thảm thiết.

“Muốn tôi nói sao…” An Hách đi lên bục giảng, đang muốn nói tiếp mấy câu, đột nhiên phát hiện không còn tiếng ca thán ở phía dưới nữa, tất cả học sinh đều không tỏ vẻ gì nhìn y, hàng trên còn rướn cổ nhìn lên bục giảng.

An Hách cúi đầu, thấy trên bục giảng được lau chùi sạch sẽ có đặt một bức thư, ở trên viết “Chỉ An Hách đọc thôi”

“Gửi mình?” An Hách cầm lên, phong thư không có dán lại, mở ra là có thể nhìn thấy một tờ giấy viết thư màu hồng nhạt đặt ngay ngắn.

Động tác của y nhìn qua có vẻ tùy tiện lại không quan tâm, nhưng trên thực tế lại rất cẩn thận, tuy y cho rằng học sinh lớp mười không đến mức giăng bẫy y, nhưng dù sao hồi mới bước vào lớp học này đã từng bị một cây chổi giáng từ trên trời xuống đập vào đầu. Y vừa cầm phong thư lên, trong phòng học liền bắt đầu có người ồn ào, tiếng cười, la hét đều vang lên.

“Sếp An, mau mở ra đi.”

“Anh đẹp trai, mở ra xem thử đi.”

“Tỏ tình kìa.”

An Hách nhìn phản ứng của đám học sinh, chắc là không có cạm bẫy gì, vì thế y bỏ thư vào túi áo, ở dưới lại kêu lên “Xem đi!”

An Hách lấy thư ra, rút tờ giấy viết thư bên trong, xem thử.

Trên tờ giấy viết thư màu hồng nhạt dùng bút màu viết một hàng chữ, hình thức không khác cái tờ tỏ tình A4 của Trương Lâm mấy, có điều nội dung nóng bỏng hơn nhiều.

[An Hách, em chỉ cần anh, từ hôm nay trở đi, anh là người của em.]

Chữ viết rất xấu, chắc là viết bằng tay trái, nét bút có hơi nghiêng vẹo.

An Hách khẽ nhíu mày, đặt lại tờ giấy vào trong phong bì “Cảm ơn.”

Học sinh trong lớp rất hưng phấn, nhất quyết không tha mà tiếp tục kêu lên, giọng của vài nam sinh đặc biệt to.

“Vậy liền xong sao?”

“Boss, đọc lên nghe chút đi.”

“Đúng đó, làm tụi em tò mò quá đi.”

An Hách xoay lại, gõ tay lên bảng đen “Im lặng chút đi, các em muốn tạo phản à?”

Giọng nói phía dưới nhỏ đi chút, An Hách bỏ thư vào trong túi áo, bức thư này y không biết là ai viết, nhưng chắc cũng chỉ có mình y là không biết thôi.

“Muốn đọc không?” An Hách giơ tay nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là tan học “Các em đều đọc rồi nhỉ? Nội dung rất độc đoán, khiến thầy phải run rẩy đó.”

“Thế câu trả lời?” Trương Lâm ngồi ở cuối hỏi một câu, ở dưới lại hưng phấn phụ họa.

“Phải nói ai là người của ai.” An Hách khoanh tay, cười “Các em đều là người của thầy.”

Trong phòng học im lặng một lúc, tiếp theo đó bộc phát một trận thét chói tai, vỗ bàn giậm chân đều có.

“Được rồi, thu đồ đạc, chờ tan học đi.” An Hách đi xuống bục giảng, đi thẳng ra cửa lớp “Ôn thi cũng hăng hái thế này, chắc thầy ngủ cũng có thể mỉm cười thay mấy đứa đấy.”

Lúc An Hách trở lại cổng khu dân cư, trời vừa sẩm tối, bảo vệ đã ăn cơm xong, đang đứng trong trạm gác, vừa thấy xe y, bảo vệ liền vui mừng.

An Hách dừng xe cách chỗ quẹt thẻ cảm ứng một mét, hạ cửa kính xuống, cầm lấy cái vợt bắt muỗi màu xanh chìa ra, huơ huơ trước khu vực cảm ứng, cái gác chắn phía trước nâng lên. Bảo vệ cười, nhoài ra ngoài cửa sổ “Thầy An, thầy đổi vợt rồi à?”

“Vâng, cái trước gãy rồi.” An Hách ném cái vợt bắt muỗi về chỗ phó lái, mà ông chú bảo vệ này lại cười tươi. Sau cái đợt y quét thẻ xong, quên quay đầu xe lại mà đâm vào trạm gác, thì liền dán cái thẻ qua cổng vào vợt bắt muỗi, vươn ra quẹt thẻ được mấy tháng thành thử ông chú này cứ thấy y lại cười.

Chỗ đỗ xe ở dưới lầu đã hết chỗ rồi, y phải lái xe đi một vòng ra sau tòa nhà, đậu xe.

Căn hộ của y ở tầng 12, ngẩng đầu có thể mơ hồ nhìn thấy ánh đèn, là buổi sáng, trước khi ra ngoài y đã bật lên.

Bật đèn có thể khiến y cảm thấy chân thật hơn khi bước vào phòng ở. Căn hộ của y cũng không lớn, có hai phòng, nhưng nếu không mở đèn, lúc tối trở về sẽ có cảm giác rất lạnh lẽo.

An Hách vẫn luôn kêu căn hộ này là “phòng ở” chứ không phải “nhà”, mặc dù y cảm thấy nơi gọi là “nhà” cũng sẽ có chuyện quay về như thế, nhưng mà cảm giác vẫn thấy khác biệt.

“Thầy An tan ca rồi à.” Cửa thang máy mở ra, dì lao công cầm cây lau nhà đi từ bên trong ra, chào y.

“Vâng, dì xong việc chưa?” An Hách cười, bước vào thang máy.

“Còn một lát nữa, hôm nay có một mình dì thôi.” Dì thở dài.

“Dì vất vả rồi.”

Bây giờ còn chưa tới tám giờ, Lâm Nhược Tuyết bảo y là mười giờ, An Hách đứng trong phòng khách ngẩn người mấy phút, sau đó bước vào phòng ngủ, nằm sấp trên giường.

Ngủ thẳng tới hơn chín giờ, y đi vào phòng tắm.

Nơi được trang hoàng tốt nhất ở trong phòng ở này chính là phòng tắm, lúc trước An Hách nhìn trúng căn hộ méo mó này cũng chính vì phòng tắm rất lớn.

Y mở khóa nước ấm ra, mở laptop đặt bên cạnh bồn tắm lớn, ngồi xuống cái xích đu trong phòng tắm, khẽ đung đưa, còn vài ngày nữa thời tiết mới ấm lên được, hiện tại nơi ấm nhất chính là phòng tắm.

Không bao lâu, trước mắt hiện lên toàn hơi trắng.

An Hách đứng dậy cởi quần áo, vươn tay xoa lớp hơi nước trên chiếc gương bên cạnh, nhìn cơ thể mình trong gương, ngón tay vuốt khẽ cằm, từ cổ đi xuống ngực, cứ xuống chút nữa cho tới bụng.

Trong laptop lưu không ít phim, An Hách mở đại một bộ lên, bước vào trong bồn, chậm rãi trượt vào trong nước ấm.

Bên cạnh laptop đặt cặp loa, tiếng rên rỉ từ trong loa truyền ra, trong phòng tắm đóng kín lập tức tràn ngập tình dục.

An Hách tựa vào trong bồn tắm, ngửa đầu ra sau, nhìn màn hình vì hơi nước mà hơi mờ đi, hai người đàn ông đang quấn lấy nhau trên sofa, y co một chân lên, tay mò xuống dưới, phát ra tiếng thở rất thấp.

Trên mặt nước tỏa hơi nóng nổi lên từng vòng nước, vòng nước mở ra xung quanh, dần dần càng ngày càng trở nên dày đặc.

Chiếc điện thoại di động quăng ở phòng khách vẫn reo lên, An Hách lười biếng quấn cái khăn tắm lớn, đi ra ngoài nghe máy.

“Anh hai à, sao anh còn chưa tới?” Giọng của Lâm Nhược Tuyết xông vào.

“Tắm.”An Hách nhìn đồng hồ, mười giờ hai mươi, hôm nay ngâm hơi lâu rồi.

“Xong chưa?”

“Tôi còn chưa ăn.”

“Lại đây rồi ăn, nhanh lên, hôm nay là lễ độc thân, đông người lắm, không tranh thủ thì không bắt xe được đâu.”

“Tôi lái xe đi, không uống rượu đâu.” An Hách đi vào phòng ngủ, mở máy điều hòa lên, nhìn tủ quần áo, suy nghĩ xem nên mặc bộ nào ra ngoài.

“Đừng có nói dóc với tôi.” Lâm Nhược Tuyết không hề nghĩ ngợi đã nói “Cậu không muốn uống rượu thì đừng có tới, tiếp tục ngâm mình trong bồn tắm của cậu đi.” Nói xong không đợi An Hách lên tiếng, đã cúp máy.

An Hách cười, cầm quần áo lên chậm rì mặc vào.

Y cũng quen tính của Lâm Nhược Tuyết rồi, từ hồi cấp ba, quan hệ của hai người đã rất tốt, tới giờ vẫn thân thiết liên lạc với nhau, từ hồi đầu mọi người đều cho rằng hai người đang quen nhau, mãi tới lúc đại học Lâm Nhược Tuyết khoa trương “come out”. Y còn nhớ rõ khi mẹ mình nghe tin Lâm Nhược Tuyết là đồng tính còn lộ ra biểu tình buồn bã, mất mát.

Mười phút sau An Hách ra cửa, hôm nay trời rất lạnh, nhưng người đi đường lại đông hơn bình thường rất nhiều, hai bên đường đều là các đôi tình nhân trẻ.

An Hách kéo khóa áo khoác lên trên, chìa tay bắt taxi.

Qua hai mươi phút cũng chưa thấy một chiếc taxi nào trống, y có chút buồn bực. Không phải bảo là ngày lễ độc thân à, sao lại có nhiều cặp tình nhân vô góp vui vậy, người độc thân đều gom thành đôi ra ngoài mới không xấu hổ ư…

Y vẫy tay cả buổi, cuối cùng leo lên một chiếc xe đen không có máy điều hòa.

Sau khi nói đi tới “Phí Điểm”, tài xế nhìn y cười “Cậu bạn, thật sự là độc thân đấy chứ? Đi quán bar tìm cô em cũng không đáng tin đâu.”

“Cám ơn.” An Hách đáp lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phí Điểm là một trong những quán bar khá sôi động của thành phố, mỗi lần có ngày lễ gì đều sẽ có chương trình biểu diễn.

An Hách không có hứng thú với các màn biểu diễn, mục đích của y là tụ tập với đám bạn, là mấy thằng bạn vẫn còn độc thân. Bình thường đi làm y đều cố giữ, chỉ khi ở cùng đám bạn này mới có thể buông lỏng một chút.

Lúc An Hách vào đại sảnh của quán bar, đã bắt đầu một màn biểu diễn, ở trên sân khấu có mấy cô nàng uốn éo rất bốc lửa, áo cũng đã cởi ra, mặc áo lót hăng say nhảy. An Hách đảo mắt nhìn vài lần, sau đó dừng lại trên mông của một cô nàng chân rất dài.

“Cái này mà cũng nhìn ngẩn tò te ra? Lát nữa không được chảy nước miếng đâu đấy, không đủ giấy đâu.” Phía sau vang lên giọng nói của Lâm Nhược Tuyết, tiếp theo y liền bị cô vỗ một phát vào mông.

An Hách quay đầu lại, gần hai tháng y không gặp Lâm Nhược Tuyết rồi, cô gái này tuy tính tình thô bạo nhưng lại khá là xinh đẹp “Ở đâu?”

“Bên kia.” Lâm Nhược Tuyết chỉ qua bên đối diện sân khấu “Hôm nay, tôi đặc biệt gọi điện thoại cho quản lý, chiếm chỗ gần sân khấu.”

An Hách cùng cô đi qua đối diện, vừa ngồi xuống, trước mặt đã đặt ba cái ly không.

“Thằng An kia, mày không được chút nào hết, bắt mấy đứa tụi tao chờ một mình mày.” Lưu Giang vừa rót rượu vào trong ly, vừa nói, hai mắt vẫn không quên liếc tới cơ thể cô nàng trên sân khấu.

“Để tự tao.” An Hách muốn lấy chai rượu từ tay y “Mày tập trung xem đi, đừng có lát nữa lại đổ vào quần tao.”

“Mày đừng đụng vào.” Lưu Giang cầm cái chai không buông “Để tao chuyên tâm hầu mày, mày tự rót thì cùng lắm là nửa ly… Ơ, cái em ở giữa kia chân đẹp thiệt.”

An Hách quay đầu nhìn thoáng qua, không chỉ chân dài mà làn da cũng rất đẹp.

“Mau lên!” Lâm Nhược Tuyết vỗ lên vai y.

Y quay lại, cầm cái ly lên, Tống Chí Bân ngồi bên cạnh, ngậm điếu thuốc chỉ vào y “Không cho dừng.”

An Hách cười cười, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, ba ly cũng chưa từng tạm dừng lại, tất cả đều xuống bụng, y dùng sức đặt phịch cái ly xuống bàn, cau mày “Cho tao chút đồ ăn đi, chết cháy rồi.”

Lưu Giang lấy một đĩa điểm tâm nhỏ đặt trước mặt y “Dạo này chẳng thấy mày đâu, có phải giờ có người quản rồi không? Nam hay nữ?”

“Không phải tao còn đang trải qua lễ độc thân cùng tụi mày à?”An Hách cười, nhét miếng bánh táo vào miệng, tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn các cô gái trên sân khấu tiếp tục cởi, càng lúc càng thiếu vải.

Dưới ánh đèn mờ mà hỗn loạn, trên sàn nhảy lần lượt thay đổi bóng người, bên cạnh là tiếng cười và tiếng la hét chói tai, mùi thuốc lá và mùi nước hoa trộn lẫn trong không khí. An Hách lẳng lặng cầm ly rượu, cảm thụ mọi việc, để cho người ta trong lúc mỏi mệt lại có thể kích động thần kinh, qua lại giữa hưng phấn và mỏi mệt.

Đám Lâm Nhược Tuyết đang chơi xúc xắc, cô thua ba ván, nhưng vẫn vui vẻ la hét, cùng Lưu Giang hú cả lên.

Lúc Lưu Giang hô 12 con 6, An Hách xoa xoa tay lên cái hộp xúc xắc Lâm Nhược Tuyết đang cầm “Mở ra đi, cậu ta không có số 6 đâu, một số cũng không.”

“Mở.” Lâm Nhược Tuyết mở đầu hộp ra, đặt trên bàn, cô có số 6.

Mọi người đều mở hộp xúc xắc ra, quả nhiên của Lưu Giang không có số 6,  trên bàn thêm 7 con 6 nữa. Lâm Nhược Tuyết cười rất lớn, chỉ vào y “Uống!”

“An Hách, đại gia à…” Lưu Giang lấy một ly rượu uống “Mày lên, hai ta quyết phân thắng bại.”

An Hách kéo cổ áo sơmi, đang định muốn lấy cốc gieo xúc xắc của Lâm Nhược Tuyết, thì đột nhiên nghe thấy tiếng nhạc vẫn vang lên lại không còn nữa, thay vào đó là tiếng guitar truyền ra. Tiếng đàn này khiến An Hách đang bị thứ âm nhạc bập bùng như tảng đá lớn vỡ trong ngực đập vào tai cả buổi tối tựa như nghe được âm thanh của thiên nhiên.

Y quay đầu, nhìn lên trên sân khấu không biết từ khi nào đã có thêm một giàn trống, vài người đứng ở trên sân khấu, người đeo guitar thỉnh thoảng gẩy vài cái lên dây đàn, chờ mấy người kia đều vào chỗ, xung quanh bắt đầu có người thét chói tai.

“Chào mọi người, chúng tôi là Điểu Nhân.” Người đứng ở giữa nói vào micro, trong tiếng hét và tiếng vỗ tay, nói “Chúc mọi người có ngày lễ độc thân vui vẻ, có người yêu rồi thì hãy tiếp tục, còn chưa có thì hãy cố gắng.”

Điểu Nhân? An Hách cảm thấy có lẽ mình nghe không rõ.

“Hôm nay sớm thật đó! Còn chưa tới mười hai giờ mà.” Lâm Nhược Tuyết vừa lấy cái túi của mình vừa xích gần tới An Hách, nói vào tai y “Nhìn tay trống của họ kìa.”

“Tay trống?” An Hách nhìn lên sân khấu, phía sau giàn trống có một người, chỉ có thể nhìn thấy tóc người đó rất dài và một cái khẩu trang màu đen che cả nửa khuôn mặt, ở dưới mặc quần da bó sát đùi, cùng giày da đen “Con gái à? Nhìn không rõ.”

“Dùng cái này đi.” Lâm Nhược Tuyết lấy một thứ từ trong túi xách đưa tới tay y. Là cái ống nhòm loại nhỏ, An Hách có không còn lời nào để nói, nhưng vẫn cầm lên xem. Thời điểm y nhắm ống kính vào ngay người kia, người kia vừa lúc nhích gần về phía trước, hiện lên rõ ràng trước mắt An Hách.

Đúng là con gái?

Mái ngang, tóc thẳng, dài, đen. Đôi mắt xinh đẹp và chiếc mũi cao, thẳng không bị khẩu trang che mất.

Theo tiếng Guitar lại vang lên, dùi trống được nhẹ nhàng tung lên, sau khi chuyển hai vòng trên không thì đáp xuống tay cô nàng, tiếp theo là gõ ra nhịp trống đầu tiên.

Đẹp trai!

An Hách khẽ than một tiếng trong lòng, đã lâu lắm rồi y mới bị một cô gái thu hút tới mức không thể rời mắt.