*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Uzumaki Naruto & Uchiha Sasuke

Trong óc có hố, não động lại mở, luôn muốn làm chuyện gì, vậy mà cuối cùng đều thành tìm chết QAQ

Đây là một sản vật của quá trình buông thả chính mình, thiết định cặn kẽ sẽ được đưa ra trong truyện, cố gắng cho não động của mình một lời giải thích hợp lí viên mãn, nếu như không làm được… Vậy thì cũng hết cách rồi. Đội nồi chạy đi

CP NaruSasu HashiMada ObiKaka ShiIta TobiIzu

————————

Kurama bất đắc dĩ nhìn Jinchukiri của mình, một kích vừa rồi của Pain cũng không phải chuyện đùa, có thể bảo vệ mình dưới thiên thạch đã rất tốt, lại còn cố chống bảo vệ thêm Sasuke. Dù là người của tộc Uzumaki thì chơi như vậy cũng bị thương nặng phết, không nghỉ ngơi cho tốt còn định làm gì đây.

“Không phải tôi không giúp cậu, Naruto.” Kurama nâng cằm, nhìn sang dấu phong ấn nhốt nó ở nơi này. “Phong ấn của cha cậu không mở ra thì chakra tôi có thể cho cậu chỉ có hạn.”

Trong không gian tâm linh, Naruto nhìn qua lại không thê thảm lắm. Quỳ ngồi trên đất, nó ho khan mấy tiếng: “Nhưng tôi không thể để Sasuke một mình…”

Kurama thật sự một rống một tiếng, cái này má nó chính là nghiệt duyên! Đáng tiếc Kurama không thể, mà còn phải nhẹ nhàng khuyên: “Uchiha mở Mangekyo đều có thực lực cấp kage, cao thủ trong Konoha cũng không thiếu, cậu lo lắng nhiều như vậy làm gì.”

Naruto đáp: “Trước khi viên thiên thạch kia rơi xuống tôi cũng không lo lắng như vậy.”

Kurama: “… Thật ra thì tên Pain kia mới chỉ phát huy được một phần nhỏ lực lượng của Rinnegan thôi, thế mà đã làm cậu sợ rồi sao?”

“Cậu nói đây chỉ là một phần nhỏ?!” Naruto suýt hụt hơi. “Vậy lực lượng chân chính của Rinnegan sẽ là thế nào?!”

Chín cái đuôi của Kurama vẫy vẫy. “Nói cho cậu cậu cũng không hiểu… Có người đến.”

Ý thức của Naruto rời khỏi không gian tâm linh, nó cố chống mặt đất ngồi dậy, chỉ thấy cóc Gamabunta mang theo Jiraiya nhảy lại gần, vừa đúng đáp xuống trước mặt nó. “A, xem ra ta đến chưa muộn.” Jiraiya nhảy xuống từ đỉnh đầu Gamabunta, đỡ lấy Naruto, liếc nhìn Sasuke đang giao chiến cùng Pain cách đó không xa, chép miệng một cái: “Thế hệ Uchiha này đúng là không ít thiên tài.”

Trước có Uchiha Shisui, sau có Uchiha Itachi, hôm nay Uchiha Sasuke cũng mở Mangekyo, thế hệ này đã có đến ba đôi Mangekyo Sharingan.

À, suýt quên, Tsunade đã nói với ông, Uchiha Obito cũng đã mở Mangekyo.

Tính sơ sơ thì tộc Uchiha đã có 4 người cấp kage, thật không hổ là danh môn đại tộc số một số hai Konoha.

Jiraiya chợt thấy tò mò. Từ trước đến giờ ở Nhẫn giới, Uchiha cùng Senju vẫn không phân cao thấp. Kể từ chuyện của Đệ Nhất trở đi, tộc Senju nhiều năm qua vẫn sống rất khiêm tốn, nổi tiếng lên chỉ có mình Tsunade, làm bây giờ Konoha cũng không rõ ràng thực lực tộc Senju như thế nào.

“Jiraiya-sama.” Con sên nhỏ vẫn đi theo Naruto và Sasuke bò ra từ trong áo Naruto, nó nhắn lại chỉ thị của Tsunade bên kia. “Chìa khoá phong ấn Kyubi của Đệ Tứ năm đó ở chỗ ngài đúng không?”

“Không sai.” Jiraiya cau mày. “Tsunade muốn làm gì? Giải phong ấn cho Kyubi? Nếu Kyubi mà nổi điên thì mấy chỗ còn sót lại của Konoha cũng hỏng luôn mất.”

Naruto: “…”

Kurama: “… Mau bảo người này lấy chìa khoá ra đi!”

“Kurama mới không nổi điên đâu, ông chú, ông mau đưa cái chìa khoá gì đó kia cho tôi đi!” Naruto lập tức có sức lực, túm lấy cổ áo Jiraiya.

Con sên cũng nói: “Naruto-kun đã nắm giữ lực lượng của Kyubi, nên không có việc gì đâu.”

Jiraiya: “… Chuyện quan trọng vậy sao trước không ai nói cho tôi biết!”

Con sên im lặng ba giây hết sức khả nghi: “Cái kia, gần đây nhiều chuyện quá, Tsunade-sama không cẩn thận quên mất.”

Jiraiya: “…”

Kurama: “…”

Naruto: “… Thế nào cũng được, mau đưa chìa khoá cho tôi đi ttebayo.”

Trạng thái của Sasuke thật ra thì cũng không ổn lắm, càng sử dụng Susanoo, cảm giác đau truyền tới từ mắt càng mãnh liệt. Đến lúc này cậu mới hiểu tại sao lúc nói đến Mangekyo, vẻ mặt của ni-san và Shisui-ni lại khổ sở như vậy. Mở Mangekyo, cậu cũng không thấy vui vẻ cỡ nào, nhưng ít ra cậu thấy may mắn, không có lực lượng thì làm sao có thể bảo vệ người quan trọng.

Mấy tên Pain bị giải quyết rất nhanh, chỉ còn lại Pain thanh niên có vẻ là chủ đạo này. Rất hiển nhiên, năng lực của tên này cũng khó giải quyết nhất.

Đánh mãi không xong, Sasuke nheo mắt, đang suy tính xem có nên dứt khoát dùng Kagutsuchi đốt hết cho xong không.

Pain đột nhiên trầm mặt lại, biểu lộ lạnh lùng hờ hững lúc này mới trở nên thận trọng, Sasuke giật mình, chẳng lẽ… Cậu không khống chế được quay đầu lại nhìn đằng sau, Naruto quanh người được lớp chakra màu vàng bọc lại, thần thái sáng láng đáp xuống bên cạnh cậu, cười vui vẻ: “Sasuke!”

Sasuke theo bản năng mở Susanoo để nó nhảy vào. “Thương thế của cậu không sao chứ?!”

Naruto gật đầu lia lịa: “Không sao, chakra của Kurama có tác dụng phục hồi mà.”

“Trạng thái của cậu…” Sasuke nhìn kĩ, lập tức phát hiện chỗ không giống. “Phong ấn của Kyubi được giải hoàn toàn?!”

Naruto cười càng vui vẻ: “Đúng rồi! Vừa nãy tớ còn gặp ba mẹ nữa.”

Sasuke nhướn mày: “Cậu nhìn vui phết nhỉ.”

“Đương nhiên rồi, đấy là lần đầu tiên tớ được gặp mặt nói chuyện với ba mẹ mà.” Naruto đáp. “Bất quá, chuyện này nói sau đi. Sasuke, chúng ta cùng chiến đấu đi.”

Sasuke căn bản không khống chế được khoé miệng đang mỉm cười của mình. “Đừng làm phiền tớ đấy, Naruto.”

“Làm sao có thể! Sasuke cậu nhìn cho kĩ đi.”

Jiraiya dựa vào Gamabunta đứng nhìn từ xa. Nhìn bóng lưng Naruto, ông nhớ lại Namikaze Minato năm đó, nhìn Pain, ông lại nhớ đến ba đứa trẻ ở làng Mưa. Konoha giờ khắp nơi đều bừa bộn, ông đột nhiên hỏi: “Năm đó tôi dạy Yahiko bọn họ như vậy có phải là làm sai không?”

“Ai bảo cậu luôn mềm lòng, Jiraiya.” Orochimaru chậm rãi đi tới. “Tôi nhớ cậu từng nhận được tin ba đứa trẻ kia đã chết.”

Jiraiya cũng thở dài: “Cho nên tôi rất muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Tôi mới qua đằng kia xem, Tsunade lần này tổn thương nguyên khí nặng, không qua một hai tháng không thể khoẻ lại được.” Orochimaru nói. “Chuyện này không ổn đâu.”

“… Ai, tôi biết.”

Orochimaru tuy cũng rất hứng thú với đám Pain, nhưng vừa nhìn thấy Sasuke và Naruto liền lộ ra ánh mắt cuồng nhiệt mà kẻ cuồng nghiên cứu nào cũng có: “Sharingan của Uchiha… Còn tên tiểu tử Kyubi nữa… Tài liệu thí nghiệm tốt dường nào!”

Jiraiya: “… Orochimaru, cậu đừng quá đáng quá, hai thằng nhóc này đứa nào cũng có thể đánh cậu đấy.” Hơn nữa hai đứa này còn sắp thành một nhà rồi!