Sáng hôm sau Tưởng Mộng Vân được xe ngựa đưa đến Thập Tứ Vương Phủ, lúc này Âu Dương Nguyệt Anh cũng vừa trang điểm và mặc xong y phục đi ra.

"Thỉnh an Thập Tứ Vương Phi!" Tưởng Mộng Vân nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Anh đi ra liền thỉnh an.

"Cô đa lễ làm gì! Đã là bạn bè thì miễn mấy cái lễ phiền phức này đi." Âu Dương Nguyệt Anh đi lại nắm tay Tưởng Mộng Vân mỉm cười nói.

"Lễ nghĩa đâu thể bỏ chứ!" Tưởng Mộng Vân mỉm cười dịu dàng trả lời.

"Ta không bảo cô bỏ lễ nghĩa, chỉ nói là trước mặt ta những lễ nghĩa không cần thiết thì không cần hành lễ. Như vậy thì không là bạn bè gì hết." Âu Dương Nguyệt Anh giải thích.

"Vậy sao này ta sẽ chú ý hơn." Tưởng Mộng Vân mỉm cười.

"Vậy chúng ta đi thôi!" Âu Dương Nguyệt Anh cười rồi nắm tay Tưởng Mộng Vân cùng lên xe ngựa rời Phủ.

Xe ngựa di chuyển đến Liên Nguyệt Trai thì dừng lại. Thanh Tâm bước xuống trước rồi quay lại đỡ Âu Dương Nguyệt Anh và Tưởng Mộng Vân.

Chưa kịp bước vào trong thì đã nghe bên trong có tiếng tranh luận.

"Ta mặc kệ! Cái này ta đã thích thì phải là của ta, ta trả gấp 10 lần." 1 giọng nữ đanh đá vang lên.

"Vị tiểu thư này, cô đừng làm khó cho tiểu nhân nữa. Cái này thật sự không bán được, đã có người đặt trước rồi! Chúng tôi làm ăn lấy uy tín làm đầu." Nhĩ Phúc là trưởng quỹ của Liên Nguyệt Trai lên tiếng.

"Từ trước tới nay những thứ ta muốn đều có được, ngươi cho cái giá đi, cái này ta phải lấy đi." Giọng nữ lại tiếp tục vang lên.

"Cái này thật sự không thể bán, cô xem cửa tiệm lớn như vậy cô chọn cái khác đi." Nhĩ Phúc khuyên giải.

"Ta không cần!" Nữ nhân đó đập bàn. Nguyên lai cô là Lục Công Chúa Nam Cung Bảo Châu 16 tuổi, là Công Chúa mà Hoàng Đế Nam Cung Tuần cưng chiều nhất.

"Có chuyện gì vậy?" Âu Dương Nguyệt Anh bên ngoài đi vào, vốn đã hiểu hết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn lên tiếng hỏi.

"Tiểu Thư, cô tới rồi! Vị Tiểu Thư này muốn mua bộ Thủy Mộng Kim Châu mà người đặt làm. Nói cách nào cũng muốn có cho bằng được không chịu xem bộ khác.

"Cô cũng đường đường là 1 cô nương xinh xắn sao lại học người khác thích cướp giật đồ của người khác như vậy!" Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Nam Cung Bảo Châu nói với giọng điệu khiêu khích.

"Cô là ai hả? Dám to gan ăn nói với ta như vậy! Ta đây là muốn bỏ tiền ra để mua đồ sao lại thành cướp giật rồi? Cô nói rõ cho ta!" Nam Cung Bảo Châu tức giận.

"Đồ vốn dĩ của người khác mà cô không chịu buông thì khác gì cướp giật chứ!" Âu Dương Nguyệt Anh cũng không chịu thua.

"Ngươi còn đặt điều nói bậy nữa có tin ta đánh gãy chân cô không!" Nam Cung Bảo Châu vừa tức giận quát vừa rút ra một cái roi đánh xuống mặt đất.

"Ngươi thử xem ngươi có dám đánh ta không! Ta nói cho cô biết từ trước tới nay chưa ai dám uy hiếp ta hết đó!" Âu Dương Nguyệt Anh lúc này cũng thật sự tức giận rồi.

"Tiểu thư, người bình tĩnh chút! Đừng có gây chuyện, chúng ta từ từ nói chuyện nha.!" Thanh Tâm đứng trước mặt Âu Dương Nguyệt Anh khuyên giải.

"Đúng vậy, đều là người mình, chúng ta từ từ nói chuyện." Tưởng Mộng Vân đứng giữa khuyên ngăn.

"AI LÀ NGƯỜI MÌNH VỚI CÔ TA!" Âu Dương Nguyệt Anh cùng Nam Cung Bảo Châu đồng thanh quát.

"Ở đây nhiều người như vậy, truyền đến tai người trong Cung sẽ không hay đâu. Chúng ta tìm chỗ yên lặng nói chuyện đi." Tưởng Mộng Vân ôn nhu hòa giải.

"Mộng Vân, cô quen nữ nhân ngang ngược này hay sao?" Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Tưởng Mộng Vân hỏi.

"Cô nói ai ngang ngược hả? Cô mới là nữ nhân ngang ngược đó! Mộng Vân, sao cô lại quen với người này cơ chứ!" Nam Cung Bảo Châu lên tiếng đáp lại.

"Hìiii... Hai người không thấy là tính cách cả hai đều giống nhau sao?" Tưởng Mộng Vân cười.

"GIỐNG NHAU CHỖ NÀO!" Âu Dương Nguyệt Anh cùng Nam Cung Bảo Châu đồng thời liếc xéo đối phương.

"Ưm....Đều ngang bướng nè, đều thẳng thẳng thắn nè, đều là người chính trực nè.... Nói chung là có nhiều điểm khá giống nhau." Tưởng Mộng Vân liệt kê ra.

"Tiểu thư, chúng ta vào trong nói chuyện đi. Bên ngoài đông lắm." Thanh Tâm nói rồi cả 4 ngườu lên lầu đi vào 1 gian phòng.