Một ngày đẹp trời,nắng ấm,trời trong xanh và cao vời vợi,những tia nắng vàng trãi rộng bao la,từng cơn gió nhẹ nhàng, mơn man lướt nhanh trên cánh đồng cỏ xanh mướt mang theo hương hoa của những khóm hoa dùng để trang trí cho một tiệc cưới ngoài trời linh đình đến với những người tham dự.Tiếc cưới bắt đầu:

- Mời chú rể bước vào lễ đường!

Tiếng vỗ tay chào đón sự bước vào của bốn chú rể đẹp trai vang lên nồng nhiệt.

- Tiếp theo,xin mời các cô dâu xinh đẹp bước vào lễ đường!

Lại một tràng vỗ tay nữa vang lên để chào đón sự hiển diện của bốn cô dâu xinh đẹp.Bố của các cô dâu lần lượt trao tay con gái mình cho bốn chú rể.

- Chú rể Trịnh Hạo Thiên…

- Thôi đi chú ơi,phần đó bỏ qua đi cho nó khỏe.Đằng nào thì các anh ấy cũng đồng ý,bọn cháu cũng thế cả thôi.Hỏi làm gì,dư thừa lắm chú ơi!_Bốn cô dâu đồng thanh nhắc nhở

- Vậy thì bỏ qua vậy!_Người dẫn chương trình lắc đầu ngán ngẩm.Các chú rể nhẹ cốc đầu các cô dâu mắng yêu:

- Em đúng thật là,nghịch ngợm hết biết!Dù sao cũng phải hỏi để cho trọn vẹn một lễ cưới thực thụ chứ!

Các cô dâu bị cốc một cái,đã uất ức rồi còn bị mắng nên ngẩng cao đầu cãi lại:

- Dù sao thì anh cũng sẽ trả lời:Con đồng ý,vậy thì hỏi làm cái gì nữa.Dư thừa quá đi!

- Thật là!

Sau khi trao nhẫn cưới cho nhau,bốn chàng rể sẽ trao cho cô dâu của mình một nụ hôn.Việc đó sẽ được làm cùng một lúc.Thiên Lâm và Anh Khang thì đang nôn nóng mà cặp của Gia Kiệt và Hạo Thiên cứ chần chừ giải bày tâm sự.Về phía cặp Gia Kiệt:

- Cuối cùng thì cũng đến ngày em thuộc về anh!_Gia Kiệt thì thầm

- Vui không?_Tiểu Phong cười tinh nghịch

- Vui chứ!

- Anh này!

- Gì vậy em!

- Độc thân thì vui hơn nhỉ?

- Em nói cái gì vậy?Độc thân gì chứ?

- Tự nhiên em nghĩ lại…

- Thôi nhé!Không nói nữa nhé!

- Em nghĩ em nên…

- Đinh Tiểu Phong!_Gia KIệt nhìn cô tỏ vẻ giận dữ

- Sao anh?_Tiểu Phong mặt ngây thơ như nai tơ nhìn Gia Kiệt hỏi

- Em có thôi…

- Thôi gì ạ?

- Này…em…em…

- Em làm sao ạ?

- Em…_Lân này thì Gia Kiệt bực mình thực sự,nhìn cô cậu tực giận nhưng lại không biết phải nói gì.Nhận thấy mình đùa đã quá đáng và chú rể của mình đang thực sự bực mình,Tiểu Phong nhìn Gia Kiệt bằng một ánh mắt ngây thơ nhất,nhoẽn miệng cười:

- Em thôi,không đùa nữa!Chú rể của em không giận đấy chứ?

- Có._Gia Kiệt hằn học trả lời

- Em thôi rồi mà,đừng giận nữa nha!_Tiểu Phong nũng nịu_Nha,đừng giận em nữa mà!

- Làm sao mà hết giận được cơ chứ?Hôm nay là ngày gì mà em đem chuyện đó ra để đùa hả?Em nghĩ…

- Em biết rồi mà,chồng tha lỗi cho vợ nhé!_Nhẹ chớp chớp mắt,Tiểu Phong tiếp tục nũng nịu

- Được rồi nhưng…

- Cảm ơn chồng yêu của em nhé!_Cô mĩm cười rạng rỡ

- Em thật là!_Gia Kiệt nhìn cô bật cười_Đáng yêu lắm!

- Thật không?

- Thật.Hôm nay cô dâu của anh vừa đáng yêu vừa xinh đẹp nữa!

Phía Hạo Thiên:

- Hôm nay thì em thực hiện được nó rồi chứ?

- Dĩ nhiên._Tiểu Tuyết mĩm cười trả lời_Mà em có thấp quá không?

- Không hề,hôm nay vợ yêu của anh tuyệt lắm!

- Em thấy kì kì làm sao ấy!

- Làm sao gì mà làm sao?

- Tại anh cao quá đấy.Nhìn mà xem,cô đâu cao 1m58 còn chú rể lại cao đến 1m75,ngượng muộn chết đi được!

- Này,có thôi ngay cái trò thì thầm đó không thì bảo?_Anh Khang hỏi

- Biết rồi,làm gì mà vội thế!_Gia Kiệt trả lời.

Cả ba lần lượt đặt lên môi cô dâu của mình một nụ hôn nhẹ,ngọt ngào.Riêng cặp Hạo Thiên và Tiểu Tuyết vì mãi thì thầm với nhau mà quên bén đi chuyện đó,mặc dù Anh Khang đã nhắc nhở, nhưng cả hai vẫn lơ đãng thầm thì với nhau đến khi họ nhìn lại thì tất cả đã hôn xong.

- Cô dâu của anh biết ngượng từ lúc nào thế?_Hạo Thiên châm chọc_Nhìn dễ thương quá đi!

- Đồ điên!

- Này,anh là chồng em đó!

- Vẫn chưa mà.

- Chưa gì mà chưa…

- Hai cậu có nhiều chuyện để nói ghê nhỉ?_Thiên Lâm gắt

- Ừm,hình như cũng hơi bị nhiều!_Hạo Thiên trêu bạn

- Cậu…

- Được rồi!Tớ biết rồi!Đừng có cậu…cậu nữa!

Nói rồi cậu ghé sát tai Tiểu Tuyết,thì thầm:

- Nụ hôn muộn cho hạnh phúc muộn!_Hôn nhẹ nhàng lên môi cô,cậu mĩm cười.

Và kể từ phút giây đó,họ…Chính thức thuộc về nhau!Nắng như lung linh hơn,những cơn gió nhảy múa,lượn lờ trên những tản mây trắng bồng bềnh của bầu trời xanh,tiếng cười nói rộn rả,…tất cả hòa quyện lại,tô đậm thêm cho bức tranh mang tên…HẠNH PHÚC!

HẾT