- Cứ làm như thế nhé._Một cô gái nghiêm giọng nói

- Vâng,thưa giám đốc._Hai người đàn ông phía sau cô cúi đầu,đồng thanh

- Chiều nay tôi có lịch hẹn gì không?_Người con gái quay sang hỏi người thư kí ở bên cạnh mình

- Thưa,ngài có một cuộc hẹn với đối tác,địa chỉ đây ạ!

Người con gái cầm lấy tập giấy có ghi địa chỉ của đối tác xem qua rồi bất ngờ cô ngước đầu lên:Đằng kia chẳng phải là…

- Thật lòng xin lỗi!Giám đốc của chúng tôi ra ngoài rồi ạ!

- Vậy lúc nào thì cô ấy về?

- Chúng tôi cũng không rõ nữa.

- Vậy tôi có thể đợi không?

- Được chứ nếu như không ảnh hưởng đến thời gian của anh!_Người tiếp tân niềm nở

- Gọi điện cho quày tiếp tân bảo rằng nếu có ai đợi thì nói với họ rằng ngày mai hãy đến,hôm nay tôi không về công ti._Người con gái lanh lùng ra lệnh

- Vâng,thưa giám đốc._Người thư kí kính cẩn

Nghe được câu trả lời từ phía người thư kí,người con gái bước vào thang máy dành riêng cho mình.

“Anh ta đến đây làm gì nhỉ?Sao lại biết mình ở đây?Có khi nào…Chẳng lẽ Tiểu Tuyết đã nói?”_Người con gái xoa bóp hai bên thái dương,suy nghĩ.

- Tôi muốn gặp giám đốc của mấy người.

- Vâng,anh đợi tôi một lát!

- Alo,thư kí của giám đốc công ti xxx xin nghe!

- Xin thông báo với giám đốc là có người cần gặp ngài!

- Tôi biết rồi!

Píp!Píp!

- Có chuyện gì vậy?_Giọng một người con gái vang lên

- Thưa giám đốc!Có người muốn gặp ngài.

- Cho vào đi.

- Vâng

…….

- Mời anh đi theo tôi!_Người tiếp tân mỉm cười dẫn đường

Cốc!Cốc!Cốc!

- Vào đi.

- Người muốn gặp ngài đã đến rồi ạ!_Người thư kí kính cẩn thông báo

- Được rồi.Cô có thể ra ngoài._Người con gái vẫn không quay đầu,mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài lớp kính của phòng giám đóc,ra lệnh.

- Vâng!_Người thư kí kính cẩn.Cô bước ra ngoài,khẽ đóng cửa lại.

- Mời ngồi!_Người con gái vừa xoay chiếc ghế lại vừa nói

Bất ngờ,4 mắt chạm nhau.Người con gái ngạc nhiên đến tốt cùng.Người muốn gắp cô là:…

- Em vẫn khỏe chứ?_Người con trai nhìn cô đầy muộn phiền,khẽ hỏi

- Anh đến đây làm gì?_Lấy lại được phong thái lúc đầu,người con gái hỏi

- Để gặp em!

- Gặp tôi làm gì chứ?Bộ rãnh rỗi lắm hay sao,Châu thiếu gia!_Cô nhấn mạnh

- Tôi nhớ em!

- Ha..ha…đừng làm tôi buồn cười chứ?Này,Châu Gia Kiệt à mà không là Châu thiếu gia chứ,anh có làm sao không vậy?Anh nói vậy không sợ vợ sắp cưới của anh ở nhà ghen à?_Cô bật cười chua chát

- Không,tôi không làm sao cả.Tôi thức sự nhớ…

- Alo,giám đốc công ti xxx nghe!_Người con gái nhấc chiếc điện thoại lên khi nghe chuông điện thoại đổ,điều đó làm ngắt ngang lời của Gia Kiệt.

- À vâng…vâng…em biết rồi ạ….vâng…em sẽ đến đóngay….tạm biệt anh!_Người con gái mỉm cười hớn hở trả lời điện thoại

- Xin lỗi.Lúc khác anh đến nhé!Tôi có việc phải ra ngoài rồi!_Tiểu Phong nghiêm túc nói,mặt cố tình biểu lộ cảm giác hạnh phúc

- Ai vừa gọi điện cho em?_Gia Kiệt lạnh lùng hỏi,đáy mắt ánh lên sự tức giận

- Không liên quan đến anh._Người con gái thẳng thừng trả lời

- Tôi hỏi ai vừa gọi điện cho em?_Cậu gắt lên

- Tôi bảo rằng…

- Trả lời đi.

- Anh muốn biết chứ gì?Chồng sắp cưới của tôi đấy.Được chưa?Bây giờ thì anh có thể về._Người con gái lạnh lùng trả lời rồi với lấy chiếc áo khoác,bước nhanh ra ngoài.Trước khi đi, cô ghé lại bàn thứ kí nằm bên ngoài,dặn dò gì đó.Xong, cô lấy chiếc kính mát của mình đeo vào,để che đi đôi mắt đang đỏ hoe của mình.

- Em thật tàn nhẫn._Gia Kiệt đau khổ,nắm chặt thành nắm đấm,cậu khẽ thốt ra đầy oán giận.Bước ra khỏi phòng giám đốc với trạng thái vô cùng tức giận nhưng Gia Kiệt tự nhủ với lòng mình:Dù thế nào đi nữa thì cậu vẫn không thể bỏ cuộc!Cậu sẽ giành lại cô từ tay người đàn ông đó.

- Sao lại là anh nữa?_Người con gái ngán ngẩm hỏi

- Anh đến để gặp em!

- Này,tôi nói một cách thẳng thắn nhé!Châu Gia Kiệt,anh có bị điên không vậy?Hôm qua tôi đã đối xử với anh như thế rồi mà anh còn không muốn buông tha cho tôi sao?Vả lại,tôi đã nói là tôi đã có chồng sắp cười rồi.Anh cũng nên hiểu là nếu như anh đến đây thường xuyên,tin đồn mà nổi lên thì tôi biết ăn nói thế nào với chồng tương lai của tôi đây?

- Vậy một tuần anh sẽ đến đây hai lần thôi.

- Thật là hết nói nổi.Ôi,huyết áp của tôi!_Người con gái ôm đầu,than thở.

- Em không sao chứ?_Gia Kiệt lo lắng chạy đến bên cô

- Tránh xa tôi ra._Người con gái gạt tay Gia Kiệt ra,lạnh lùng gắt lên

- Người đó là ai?

- Ai?

- Chồng sắp cười của em là thằng nào?_Gia Kiệt gắt lên

- Này anh,làm ơn nói năng lại cho tử tế chút đi.Anh ấy là chồng sắp cưới của tôi.Anh không cần biết và càng không có quyền gọi anh ấy là thằng nào…À,còn nữa,anh làm ơn ra ngoài cho!_Người con gái lạnh lùng ra lệnh

- Tôi không đi.

- Ôi trời ơi.Đầu tôi._Ngừng vài giây,cô tiếp:

- Anh không đói à?Nhưng tôi thì có.Đến giờ ăn trưa rồi đấy.Anh không ăn thì cũng phải để tôi ăn chứ?…

- Tôi sẽ đợi.

Câu nói của Gia Kiệt khiên cô thực sự muốn tự sát.

- Sao lại có người lì lợm như anh nhỉ?Mặt kệ anh_Người con gái bực mình,với lấy cái điện thoại,giọng nhẹ nhàng, cô nói vào máy:

- Anh à!Đến giờ ăn trưa rồi.Anh đến đón em nhé!Em đói muốn chết rồi nè!….Vâng,em sẽ xuống ngay,em đợi ở đại sảnh nhé!…Vâng…Mà nhớ là không được rời khỏi xe đâu đấy!…Vâng!_Nhẹ gập máy,cô quay sang Gia Kiệt

- Nếu anh đã muốn đợi thì tiếp tục đi nhé!Tôi có hẹn,cần phải ra ngoài…À mà chiều nay tôi cũng có hẹn rồi,sẽ không về đâu.Muốn đợi thì cứ việc đợi._Nói rồi, cố tỏ vẻ hạnh phúc,cô với lấy chiếc ao khoác,bước nhanh ra ngoài,để lại Gia Kiệt đứng đó một mình trong nổi tuyệt vọng và đau khổ tràn trề