Chương 3

Editor: Selene Lee

- --------------

Trên đường đến buổi thử vai, An Tâm ngồi trong xe bảo mẫu, nhìn sang Vương Tiểu Ngọc với cảm xúc không nói nên lời.

( Sel: Xe bảo mẫu: Kiểu xe đặc biệt của các ngôi sao, bên trong khá rộng và được thiết kế như một căn phòng thu nhỏ với đầy đủ tiện nghi)

hông ngờ anh ấy lại nham hiểm thế, còn thông đồng với mẹ cô nữa.

Đinh Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh khẽ run rẩy, cô chỉ sợ An Tâm phát hiện mình là quân sư chủ mưu vụ này, nhưng mà Vương Tiểu Ngọc không nói gì, lẳng lặng tiếp nhận ánh mắt trừng trừng của ai đó.

An Tâm tức sôi máu mà không làm được gì: "Không phải anh nói đã chọn được người rồi à? Sao còn phải đi thử vai làm gì?"

Cát xê thấp như vậy còn tổ chức thử vai, không biết đạo diễn có vấn đề gì về thần kinh không nữa.

"Chỉ là hình thức thôi."

An Tâm lại hừ một tiếng: "Bọn họ khai máy cũng gần một tháng rồi, sao bây giờ mới tìm diễn viên? "

"Nhân vật này Lý Thanh mới thêm vào không lâu."

An Tâm rất muốn hỏi có phải Lý Thanh kia bị khùng không, nhưng lời đến khóe miệng đã bị cô nuốt trở lại.

《 Vương Triều Đại Ung 》đã khai máy được một tháng, thời gian sau đó đa số đều là quay cảnh ở nơi khác, bây giờ cả đoàn mới chuyển đến Bắc Kinh.

Nơi thử vai chính là phim trường của họ.

Địa điểm này vốn nằm ở ngoại ô, hai người lên đường từ tám giờ sáng nhưng mãi mười một giờ mới đến nơi

Một vị phó đạo diễn họ Bành đích thân đưa cô đến phòng phục trang, dặn dò cẩn thận: " Trước hết cô hóa trang đã, đạo diễn đang bàn bạc vài điều với Phó ảnh đế, cô chuẩn bị xong xuôi rồi hẵng đến."

An Tâm vốn là kiểu người khôn khéo hiểu chuyện, lúc xuống xe đã sớm giấu bộ mặt sụ một đống đi, bây giờ lập tức mỉm cười lịch sự: "Được, cảm ơn, anh cứ đi làm việc đi."

Phó đạo diễn thật sự rất bận rộn, vì thế thấy An Tâm cũng không có yêu cầu gì đặc biệt nên anh ta bèn đi ra ngoài, đến chỗ quay tìm Phó ảnh đế đang hóa trang và Lý Thanh.

"Có chuyện gì sao?" - Lý Thanh hỏi.

"An Tâm đến rồi."

Việc An Tâm được vào đoàn vốn là ý của Lý Thanh nên anh ta chỉ đi báo lại, chỉ là không ngờ Phó Diệu đang nhắm mắt chờ hóa trang bỗng lên giọng ngờ vực: "An Tâm? Là tiểu tiên nữ sao?"

Biệt danh của minh tinh vốn là do Fan đặt cho, người cùng giới thường hiếm khi gọi như vậy.

Phó đạo diễn nghe xong thì bật cười: "Phó ảnh đế, chẳng lẽ cậu là Fan hâm mộ của An Tâm à?"

"Không, chẳng qua tôi cảm thấy dáng dấp của cô ấy cũng không tệ thôi."

Lý Thanh gật đầu đồng tình, nhưng cũng thuận tiện thêm vào một câu phê bình: "Mặc dù không có kỹ năng diễn xuất gì nổi bật lắm."

Bỗng lại có người chạy đến báo: "Bành ca, Giang Đồng đến rồi, tôi vừa đưa cô ấy vào phòng phục trang"

"Giang Đồng? Cô ta đến đây làm gì?" - Phó Diệu hỏi, vẫn nhắm mắt.

Lý Thanh và phó đạo diễn Bành cùng nhìn về phía anh với vẻ khó hiệu: "Không phải từ cửa sau của cậu đi vào sao?"

Phó Diệu cau mày: "Tôi giúp cô ta đến khi nào?..." - A, nhớ rồi, là Hoắc Bạch."Thì ra là cô ta"

An Tâm đang nhắm mắt chờ trang điểm thì nghe một giọng nữ phát ra từ phía sau: "A, An Tâm cũng đến à?"

An Tâm mở mắt, liện nhận ra người trong gương chính là Giang Đồng.

Cô ấy cũng là diễn viên tuyến hai như cô, là kiểu " trên không đủ, dưới thì dư " ( Sel: Ý của cái này là về độ nổi tiếng) điển hình.

Hai người các cô không cùng công ty, bình thường cũng không xuất hiện cùng nhau nên không tính là thân quen lắm, chỉ có thể xem là quan hệ bình thường, gặp mặt thì chào hỏi.

An Tâm quay người, ngạc nhiên nói: "Trùng hợp vậy?"

Giang Đồng ngồi vào ghế trống cạnh chỗ cô: "Cô cũng đến thử vai Tô Du à?"

"Ừm." - Giang Đồng gật đầu. "Xem ra hôm nay chúng ta là đối thủ của nhau rồi."

An Tâm lập tức tỏ vẻ buồn bã: "Xong rồi, có Giang tỷ ở đây, còn đến lược em sao?"

Quan hệ không thân thiết nên hai người chỉ qua lại vài câu rồi thôi.

Bây giờ An Tâm cảm thấy đặc biệt vui vẻ, mặc dù cô thật sự không muốn thừa nhận, nhưng quả thật Giang Đồng người ta diễn tốt hơn cô rất nhiều, bề ngoài cũng đẹp. Xem ra cô có thể thoát được công việc thù lao lè tè này rồi!

An Tâm quay sang nhìn Vương Tiểu Ngọc, quả nhiên thấy vẻ mặt của anh ta hơi cứng lại, cô bèn nhịn không được mà huýt sáo hoan hô, quyết định đêm nay về nhà sẽ mua lẩu cá ăn mừng.

Trang điểm xong, đạo diễn vẫn chưa đến, cơm trưa liền đến trước.

Vị của phần cơm mà đoàn phim chuẩn bị tuyệt đối không phải xuất sắc gì, nhưng An Tâm vẫn ăn rất nhiệt tình. Sau đó cô lại tò mò không biết phần cơm của Phó Diệu như thế nào, có phải cao lương mỹ vị hay không?, An Tâm bèn đứng dậy đi qua nhìn thử.

"Thầy Phó!" - Tay cầm đũa, cái miệng nhỏ của cô vẫn còn đầy thức ăn. An Tâm nhìn anh xong lại quay sang nhìn Lý Thanh ngồi ở phía sau, bèn cúi người nói: "Đạo diễn Lý."

Miệng vẫn còn nhai cơm, An Tâm ngẩng đầu lên, nhưng vì hét nhiều thức ăn quá nên cô không ngẩng nổi. Mặc dù không muốn quay phim, nhưng cũng không có nghĩ là cô muốn tạo ấn tượng xấu, bèn cố gắng nhai thức ăn rồi nuốt xuống, cổ họng như muốn nghẹn.

Phó Diệu bỗng cảm thấy khó chịu, không nhịn được mà lên tiếng: "Em có thể ăn từ từ một chút."

Vương Tiểu Ngọc vội vã chạy đến đưa nước cho cô. Uống xong nửa ly rồi, An Tâm mới trở lại bình thường, cô xấu hổ cười cười với Phó Diệu và Lý Thanh.

Lý Thanh còn chưa ăn cơm, ông nói: "Hai người cứ ăn đi, lát nữa mới bắt đầu."

Giang Đồng và An Tâm đều gật đầu, sau đó cả hai lại tiếp tục dùng bữa.

Giang Đồng vẫn chưa đụng nửa đũa vào hộp cơm, cô ta thuận miệng hỏi: "Cô thích ăn cơm hộp vậy à?"

An Tâm ngẩng đầu lên, nói với vẻ nghiêm túc: "Ừ, thật ra cũng không tệ mà, vừa có đùi gà vừa có tôm sông."

Phó Diệu mở phần cơm của mình ra, thức ăn vẫn là mấy món giống hôm qua y như đúc. Anh liền có cảm giác giống như mình ăn lại đồ ăn thừa của ngày hôm qua.

Không hiểu vì sao An Tâm có thể thoải mái như vậy.

Cơm nước xong, Lý Thanh gọi người đưa Giang Đồng và An Tâm đến trường quay.

Nhân vật Tô Du này đất diễn phần lớn đều có Phó Diệu, nên anh cũng theo đến.

Lúc anh vừa bước vào, đã thấy Giang Đồng và An Tâm thay trang phục chiết eo.

Ánh mắt của anh liền không tự chủ được mà lướt qua phần eo thon nhỏ kia, rồi lại cúi đầu nhìn tay mình.

Hẳn là chỉ bằng một vòng tay đi?

Đống thức ăn ban nãy đều biến đi đâu cả rồi?

Bình thường Lý Thanh rất dễ nói chuyện, nhưng lúc đã vào công việc thì vô cùng nghiêm túc. Ông dặn dò hai người: "Nội dung của cảnh này rất đơn giản, Tô Du đến oán trách thái tử cứ mải mê luyện chữ mà quên mất nàng. Yêu cần ánh mắt của nhân vật nhất định phải thể hiện được tình yêu thầm kín, đồng thời ẩn chứa nét ngây thơ trong trẻo. Cô tiểu thư được cưng chiều nâng niu chạm phải tình yêu cả đời, xem chàng như được cả thế giới."

An Tâm nghe hai chữ Thái Tử thì khóe miệng khẽ giật. Trước khi đến đây cô đã xem qua kịch bản rồi, không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, Phó Diệu lại vào vai Thái Tử một lần nữa.

Lý Thanh nhìn hai "Tô Du", nói: "An Tâm diễn trước đi."

Phó Diệu phất tay áo, đường bút như ngọc, họa lên những đường chữ bóng loáng như rồng bay phượng múa.

Cẩm bào đen tuyền thêu hoa văn vàng kim đẹp đẽ càng làm tôn thêm đường nét lạnh lẽo mà sạch sẽ của anh, tâm tình thờ ơ lãnh đạm lộ ra rõ như ban ngày, nhưng khi nhìn sang phía cô gái đang ngồi chống cằm ở bên cạnh thì khuôn mặt lại trở nên dịu dàng không ít.

An Tâm rất thông thạo với kiểu diễn ngây thơ thuần khiết: "Đôi mày khẽ chau, môi mọng khẽ nhu... không khỏi khiến cho người khác có cảm giác hồn nhiên đáng yêu, trong trẻo mà thanh khiết."

"Thái tử ca ca, huynh vẫn chưa viết xong à?"

Buổi casting quá đơn giản, hai người chỉ cần năm phút để hoàn thành, Lý Thanh bảo các cô đi tẩy trang rồi đợi kết quả.

Lý Thanh hỏi Phó Diệu: "Cậu thấy thế nào?"

Đã hợp tác với nhau không ít lần, Lý Thanh tin tưởng ánh mắt của Phó Diệu.

Không nghĩ nhiều, anh trả lời ngay: "Chọn Tiểu Tiên Nữ đi, khí chất rất phù hợp."

Thật ra thì hai người cân tài cân sức. Tiểu tiên nữ chỉ thắng vì tuổi còn nhỏ, không còn ai hợp với vai Tô Du như cô ấy. Còn Giang Đồng mặc dù có kỹ năng diễn xuất nhỉnh hơn một chút, nhưng lại lớn hơn An Tâm hai tuổi...Thật ra thì hiệu ứng thu được cũng không khác nhau nhiều lắm, chỉ là ai bảo anh thấy tiểu tiên nữ thuận mắt hơn?

Lý Thanh cảm thấy hai người đều không tệ. Ông còn cho là Phó Diệu sẽ chọn Giang Đồng, không ngờ anh lại chọn An Tâm, lại còn một tiếng "tiểu tiên nữ", hai tiếng cũng "tiểu tiên nữ".

Kết quả đã có, Lý Thanh cũng không vội thông báo. Chờ cho hai người tẩy trang xong rồi, chuẩn bị rời đi, ông mới cho người gọi đến báo với An Tâm.

Lúc casting Vương Tiểu Ngọc cũng có xem, mặc dù anh ta cảm thấy An Tâm diễn rất khá nhưng cũng không ôm hy vọng gì nhiều, bộ dáng như đưa đám khiến An Tâm bỗng cảm thấy xấu hổ.

Cô muốn đến an ủi anh ta mấy câu: Đoàn phim đi khắp chân trời không thiếu, hà cớ gì phải cố chấp với "Đại Ung" như vậy?

Bỗng điện thoại reo lên, người gọi là phó đạo diễn Bành.

Bên trong xe rất yên tĩnh, dù Vương Tiểu Ngọc không bật loa ngoài, An Tâm cũng có thể nghe được lời của phó đạo diễn. Nụ cười của cô cứng lại, còn người bên cạnh thì từ đưa đám biến thành trúng số độc đắc!

Đến chỗ chăm sóc thú cưng để nhận lại Thái Tử xong, An Tâm đi thẳng về Hương Vũ.

Ba ngày sau nhập đoàn rồi, cô phải quý trọng chút thời gian này để yêu thương thằng nhóc.

Ngay lúc đó, ở phim trường, trước khi Phó Diệu rời đi, Lý Thanh nhắc nhở anh: " Cảnh tiếp theo cậu sẽ diễn chung với tiểu tiên nữ, nhớ phải chú ý. "

《 Vương Triều Đại Ung 》là một bộ phim xoay quanh cuộc chiến của thái tử và đám gian thần. Hắn là người đa mưu túc trí, trầm ổn vững vàng, biết rõ điều gì mình nên làm và không nên, chỉ có việc yêu Tô Du là hắn không sao khống chế được.

Lý Thanh thêm nhân vật Tô Du vào là để lập nên bản lĩnh của thái tử. Chỉ có khi từ bỏ được tình yêu chân chính, thái tử mới đủ sức mạnh tập trung vào tranh đoạt giang sơn, vang danh muôn đời.